Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 32: Buông Tay Nhân Gian 1

Lâm Hàn cười mà không nói, vậy thì sao chứ.

Hồng Lăng rất muốn tát mình một cái, ai bảo nàng ấy đã không thông minh mà còn lắm miệng này.

“Tính tình của ta cũng không tốt lắm đâu.” Lâm Hàn chậm rãi nói.

Hồng Lăng cuống quít nói: “Tám năm trước, Hung Nô binh cường mã tráng, nghe nói phía bắc Trường Thành, từ Đông Hải đến Tây Vực đều là đất của người Hung Nô, rộng chẳng kém gì lãnh thổ chúng ta.” Nàng ấy liếc mắt nhìn Lâm Hàn, Lâm Hàn gật đầu, nàng đang nghe đây. Hồng Lăng nuốt nước miếng: “Bệ hạ muốn dụng binh với Hung Nô, đa số mọi người trong triều đều không tán thành, cho rằng thất bại không thể nghi ngờ.”

“Binh quyền ở trong tay bệ hạ, trong lòng các vị tướng quân cũng không có gì quá lo lắng, cũng nguyện nghe theo bệ hạ sai phái. Khi đó Đại tướng quân hai mươi hai tuổi, còn chưa cưới vợ. Lão phu nhân lo lắng Đại tướng quân một đi không trở về, trước khi Đại tướng quân xuất chinh mua cho hắn hai người thϊếp, hy vọng hai người đó giữ lại đời sau cho Đại tướng quân.”

Lâm Hàn rất ngạc nhiên: “Không phải thê tử sao?”

“Không phải. Lão phu nhân cùng Đại tướng quân đều là dân chúng bình dân, có thể chuyển đến Trường An cũng là nhờ có trưởng tỷ của Đại tướng quân, chính là đương kim Hoàng hậu được Hoàng thượng nhìn trúng. Lão phu nhân vốn định qua vài năm nữa Đại tướng quân công thành danh toại, lại chọn cho hắn một thê tử xuất thân cao môn đại hộ có tri thức hiểu lễ nghĩa.” Chuyện này vẫn là Hồng Lăng nghe mấy bà tử nhắc đi nhắc lại: “Lão phu nhân lo lắng hai người kia có tâm tư khác, liền nói với hai người ai sinh hạ trưởng tử trước thì sẽ phù chính người đó.”

Lâm Hàn: “Các nàng không phải là nương của Sở Bạch Bạch sao?”

Hồng Ngẫu lắc đầu: “Một người là nương của Đại công tử, sau khi sinh cậu ấy xong thì bị băng huyết qua đời. Một người là nương của Nhị công tử. Sau khi Nhị công tử sinh ra không bao lâu thì Đại tướng quân lại ra chiến trường. Không biết là nàng ấy nhớ Đại tướng quân hay là trước kia nàng chịu quá nhiều đau khổ, thân thể không tốt, không đến mấy tháng liền đi.”

“A?” Lâm Hàn không khỏi kêu lên một tiếng.

Hồng Lăng nói tiếp: “Khi nương của Nhị công tử bị bệnh qua đời, Đại tướng quân vẫn chưa là Đại tướng quân, cũng không phải là Tu Viễn Hầu. Lão phu nhân lớn tuổi, lo lắng một ngày nào đó mình đột nhiên chết đi, cũng không dám chờ tướng quân danh dương thiên hạ nữa, liền sắp xếp cho tướng quân một nữ tử xuất thân tiểu môn hộ. Chỉ là khi nữ tử kia vừa sinh hạ tiểu công tử xong thì tướng quân lại đi.”

“Cho nên nàng liền nữ giả nam trang, bỏ lại Bạch Bạch, ngàn dặm tìm phu?” Lâm Hàn nương theo lời nàng ấy nói tiếp.

Hồng Lăng cùng Hồng Ngẫu sửng sốt trong chớp mắt, lập tức nhìn nhau cười khổ.

“Không phải sao?” Lâm Hàn nhíu mày, nàng thế mà lại còn có thể đoán sai.

Hồng Lăng thở dài một hơi: “Đó là phu nhân ngài, võ công cao cường, không sợ gì hết.”

“Vậy là chuyện gì xảy ra?” Lâm Hàn không khỏi liếc mắt nhìn tiểu hài tử trong ngực, thấy hắn đã ngủ say, liền lệnh Hồng Ngẫu đi lấy một cái chăn nhỏ, đắp cho hài tử.

Hồng Ngẫu đưa tay ra: “Đặt công tử lên giường đi ạ.”

“Đừng, thằng bé ban ngày ngủ không lâu đâu, thức dậy không thấy ta rồi lại khóc nữa.” Lúc trước Lâm Hàn còn thấy kỳ quái, nàng tới đây còn chưa tới nửa tháng, sao hài tử này lại thân với nàng như vậy. Nghe Hồng Lăng nói như vậy, nàng liền hiểu được hài tử từ nhỏ đã không có nương, nói không chừng còn chưa từng gọi “nương” bao giờ.

Nhưng cũng không đúng a, thằng bé cũng không nhớ rõ, nhưng sao vừa nãy Hồng Lăng lại nói nói thằng bé sợ nương là nàng biến mất chứ.

Lâm Hàn nghĩ không ra, đợi Hồng Ngẫu đi ra liền hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

“Nghe nói ngày nàng ấy đi cũng có đi thăm tiểu công tử, khi đó tiểu công tử khóc rất nhiều, không cho nàng ấy đi, nhưng nàng ấy vẫn đi.” Hồng Lăng nói.

Lâm Hàn sờ sờ mặt tiểu hài tử: “Cũng thật thông minh đấy. Sau đó thì sao?”