Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 27: Đánh Đòn Phủ Đầu 2

Lâm Hàn muốn nói vì sao không thể là nàng. Nhưng nhìn lại chiếc váy thêu hoa màu vàng trên người mình mới sực nhớ ra mình là Đại tướng quân phu nhân. Mà vị Đại tướng quân này là đại nguyên soái quản binh mã thiên hạ, dưới một người trên vạn người, tôn quý vô cùng.

Việc này nếu truyền ra ngoài, Đại tướng quân cùng với phủ tướng quân đều sẽ trở thành trò cười của thiên hạ.

“Ta quên mất. Đi tìm cha của Hà An tới đây.” Hà An trong miệng Lâm Hàn chính là tiên sinh phòng thu chi.

Giá thịt heo rẻ như bùn, giá bán heo con cũng không bằng một con gà, bị Hà bá cắt chết thì Hồng Ngẫu cũng không đau lòng, lập tức đi tìm hắn thiến heo.

Hồng Ngẫu đã chuẩn bị sẵn tinh thần là heo con sống không quá ba ngày, ai ngờ ba ngày sau, Lâm Hàn lại mua mười xe đá, trải đá trên con đường nhỏ dẫn đến các viện, chuồng ngựa, chuồng heo, chuồng gà và nhà xí, heo con còn sống.

Hồng Lăng không khỏi cảm khái: “Mệnh của heo thật lớn.”

“Thứ kia đối với heo mà nói còn không quý bằng cái móng chân của nó đâu.” Trong lòng Lâm Hàn cũng không yên tâm, thấy heo sống tốt cũng rất vui vẻ, lại tiết kiệm được mấy đồng.

Nuôi lớn đến cuối năm làm thịt, làm thịt xông khói làm lạp xưởng, còn có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn.

Trong lòng Lâm Hàn vui vẻ, liền hỏi Hà bá: “Bột mì ăn trong phủ là mua bên ngoài hay là tự mình mài ra?”

“Là mua.” Hà bá cẩn thận thăm dò: “Sau này phải tự mài ạ?”

Lâm Hàn: “Phiền phức lắm, mà các ngươi cũng không rành. Ta hỏi cái này là nghĩ trong phủ có cám lúa mì. Thêm một ít cám lúa mì cho heo con và gà con, còn bình thường cứ cho chúng ăn thức ăn thừa là được.”

“Vâng.” Hà bá nhớ kỹ: “Còn có chuyện gì nữa không ạ?”

Lâm Hàn cẩn thận ngẫm lại, hình như không còn.

Hà bá muốn nói cho nhi tử hắn biết chuyện này.

“Chờ một chút.” Lâm Hàn thật đúng là nhớ tới một chuyện cũ. Khi hai ác nô kia còn sống, Lâm Hàn lo bản thân thiếu protein, sức đề kháng bị giảm xuống, liền bảo ác nô làm đậu phụ cho nàng.

Ác nô kia trả lời Lâm Hàn một câu, đậu phụ trắng như ngọc chỉ có ở Trường An mới có, còn rất đắt. Nếu nàng muốn ăn thì cứ nằm mơ đi.

Lâm Hàn suýt nữa tức đến ngất xỉu.

“Lúc ta ở nhà muốn ăn đậu phụ, quản sự trong phủ nói với ta đậu phụ rất đắt, chuyện này là thật sao?” Lâm Hàn hỏi.

Hồng Lăng tiếp lời: “Đến mùa đông và khi không có nhiều nguồn cung thì sẽ rất đắt.”

“Trong phủ cũng không có ai biết làm sao?” Lâm Hàn lại hỏi.

Hồng Lăng cười nói: “Thứ đồ mềm mại như vậy, sao mà chúng ta có thể biết được chứ?”

“Thật trùng hợp, ta biết này.”

Mấy người lập tức xoay mặt sang nhìn nàng, lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Ta nói với cha ta, cha ta nói là ta nằm mơ.” Lâm Trường Quân không dám để cho người ta biết nàng vẫn luôn ở tiểu huyện thành, cũng không biết mấy năm nay nàng đã học được cái gì. Lâm Hàn ỷ vào cái này để bịa chuyện: “Ta không phải là đích nữ Lâm gia. Đích nữ của Lâm thừa tướng tên là Lâm Yên, còn ấu nữ mà Lâm thừa tướng thích nhất tên là Lâm Vũ.”

“Ta là thứ trưởng nữ Lâm gia. Nếu không các ngươi cho rằng vì sao mà Lâm thừa tướng lại dám gả ta tới đây chứ? Đầu óc ta tốt, Lâm thừa tướng nhìn ta liền đau đầu, lại không thể gϊếŧ chết ta nên nhân lúc thuật sĩ bói quẻ cho Đại tướng quân, Lâm thừa tướng liền vội vàng đưa ta tới.”

Người hầu trong phủ lúc trước cũng thấy kỳ quái, Lâm thừa tướng làm thừa tướng của Đại Chu, cho dù khuê nữ có là Vô Diệm thì cũng không lo không gả được, vậy thì vì sao không thể chờ Đại tướng quân chiến thắng trở về chứ?

Qua những lời Lâm Hàn vừa nói, nghi vấn trong lòng mọi người được cởi bỏ.

“Phu nhân thật sự biết cách làm bạch ngọc đậu phụ sao?” Hà bá vội vàng hỏi.

Lâm Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Trong phủ có cối xay nhỏ không?”

“Có, có, ở trong phòng bếp.” Hà bá nói: “Lão nô mang tới đây nhé?”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu một cái: “Không cần. Rửa sạch, sau đó nhặt mấy hạt đậu nành xấu ra, rửa hai lần rồi ngâm nước.”

“Vâng.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng, Hà bá liền chạy về phía phòng bếp.