Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 22: Tiếp Tục Lừa Đảo 3

Hồng Lăng dùng sức kéo một hồi mới xé được, trợn tròn hai mắt: “Thật sự có thể dùng sao?”

“Đương nhiên. Ta cũng sẽ làm giấy từ cái trúc. Loại đó có thể dùng viết chữ. Nhưng nha hoàn trước kia của ta lại cảm thấy ta luôn suy nghĩ kỳ quái, muốn nói cho cha ta nên ta không dám làm nữa.” Lâm Hàn nói vô cùng đứng đắn nghiêm túc, đừng nói là nha hoàn và hài tử, cho dù là Đại tướng quân đứng đây thì cũng sẽ bị hù cho ngây người: “Khi phong thủy trong phủ được cải thiện, cây ăn quả đều được gieo trồng hết thì ta sẽ thử làm giấy bằng tre trúc, đưa cho các ngươi dùng được không?” Nàng nhìn về phía Sở Dương và Sở Ngọc.

Hai hài tử mỉm cười gật đầu.

Lâm Hàn cầm một xấp giấy: “Cái này ta dùng, còn lại ba xấp, huynh đệ các ngươi mỗi người một xấp.”

“Bọn ta cũng có?” Sở Ngọc kinh ngạc hỏi.

Lâm Hàn: “Ta là nương của các ngươi, ta có thì đương nhiên các ngươi cũng có.” Lại quay sang nhìn đám người Hồng Lăng: “Làm việc cho tốt, sau này ta làm ra được thì sẽ không thiếu phần của các ngươi.”

“Tạ phu nhân.” Mọi người vội khom lưng thi lễ.

Lâm Hàn cười cười: “Đưa ta đi xem nơi trồng cây ăn quả đi.”

Sở Dương và Sở Ngọc nắm tay nhau bước theo phía sau.

Lâm Hàn tôn trọng ý kiến của hài tử, ra lệnh cho gã sai vặt mang một ít phân tro rải xung quanh những gốc cây ăn quả, nàng lại ngửi thấy mùi thịt nồng nặc.

Một lớn ba nhỏ trở về chính phòng, nha hoàn lập tức bưng đồ ăn lên.

Tuy rằng đồ ăn bữa trưa không nhiều như bữa sáng, nhưng tần ô và cải trắng không phải được hấp hay luộc nữa, mà là được xào bằng mỡ heo, vừa thơm vừa giòn, cho nên ba hài tử cũng không ngại ít món.

Đám người Khương Thuần Quân cũng là lần đầu tiên được ăn thức ăn rán bằng mỡ heo, có thịt dê xào chung với hành, lại nghĩ tới phủ Tướng quân bây giờ đang thiếu bạc, bọn họ không những không ngại Lâm Hàn keo kiệt mà còn thấy nàng rất biết cách ăn ở.

Lâm Hàn tuy rất xót bạc nhưng nàng cũng không phải người sinh ra đã nhỏ mọn.

Lúc trước nàng đến phòng thu chi đã từng nghe nói khoảng mười ngày nữa là bổng lộc của Đại tướng quân sẽ được đưa đến, ăn cơm xong Lâm Hàn lại phát hiện nhân thủ hình như hơi ít, lại ra lệnh cho hạ nhân ra ngoài thuê người mua người.

Người nhiều lực lượng lớn, mặt trời còn chưa xuống núi, ba huynh đệ đã dọn đến sương phòng phía tây.

Chạng vạng, Lâm Hàn qua đó thì thấy chăn đệm của bọn họ đều là lụa tơ tằm, không khỏi mừng thầm vì trước đây đã không chạy trốn.

Trong không gian của nàng cũng có vài chiếc chăn lụa, nhưng cũng không phải là tơ tằm, ruột chăn cũng không mềm mại như chăn ở phủ Đại tướng quân. Nếu nàng chạy trốn, sau này có muốn sử dụng chăn tơ tằm tốt như vậy, chẳng những phải tự mua lấy, không chừng lúc này còn phải hì hục trồng trọt, hoặc tự xây nhà cho mình đó.

“Chăn đệm có bị lạnh không?” Lâm Hàn buông chiếc chăn trong tay ra rồi hỏi.

Sở Dương: “Không lạnh.”

“Phu nhân, trước kia có nhũ mẫu.” Hồng Ngẫu nhỏ giọng nói.

Lâm Hàn lập tức hiểu được ý tứ của nàng ấy: “Đại bảo, đại bảo bảo còn tè dầm không?”

“Ta không tè dầm.” Tiểu hài tử đang chơi đùa bên cạnh giường đột nhiên đứng dậy lớn tiếng nói.

Lâm Hàn lập tức đau đầu, hài tử này sẽ không cho là chỉ cần nói lớn tiếng thì sẽ thành đại đại bảo đó chứ.

“Từ năm trước tiểu đệ đã không tè dầm nữa.” Sở Dương Sở Đại Bảo nghiêm túc nói: “Ta và Nhị Bảo cũng không tè dầm.”

Lâm Hàn ừ một tiếng: “Các ngươi chờ một chút.” Nàng đi đến sương phòng phía đông đối diện rồi lẻn vào không gian, tìm kiếm một hồi lâu, mệt tới mức trán đổ đầy mồ hôi mới lấy ra được thứ trong có vẻ cổ cổ, đưa cho nha hoàn của ba hài tử.

“Cái gì vậy?” Tiểu Sở Đại công tử hỏi.

Lâm Hàn: “Bình nước nóng. Trước khi ngủ bỏ một nén nhang vào đó, đặt vào trong ổ chăn sưởi ấm, còn thoải mái hơn ngủ với nhũ mẫu đó.”

Mọi người kinh ngạc.

“Đây không phải ấm nước sao?” Hồng Ngẫu không nhịn được hỏi.

Lâm Hàn hơi lắc đầu: “Không phải. Cũng là ta lén làm, các ngươi không được nói ra ngoài.” Dừng một chút, lại thêm một câu: “Quan hệ của ta và cha ta không tốt.”

“Không tốt?”

Mọi người đồng loạt hô lên.

Lâm Hàn: “Sau này các ngươi sẽ biết.” Ba huynh đệ đều có một gã sai vặt, Lâm Hàn không đợi bọn họ mở miệng, lập tức sai gã sai vặt rửa mặt cho ba hài tử, nàng lại về chính phòng.

Nhưng mà, đèn trong phòng Lâm Hàn vừa tắt, cửa ngách của phủ Tướng quân lại mở ra, có một người từ bên trong bước ra, đi thẳng tới hoàng cung ở gần với phủ Đại tướng quân.