Nhật Ký Nuôi Con Ở Cổ Đại

Chương 16: Kế Hoạch Của Lâm Hàn 2

"Ngoài cửa là đường cái." Hồng Lăng nhắc nhở nàng.

Lâm Hàn gật đầu: "Ta biết. Đại tướng quân địa vị cao vời vợi như vậy, cũng không cần thăng quan phát tài. Vì vậy, không cần phải trồng bên ngoài cửa. Nhưng bên trong cửa cũng không nên trồng."

"Vậy nên trồng cái gì ạ?" Hồng Lăng tiếp lời.

Lâm Hàn hồi tưởng lại một chút: "Trong nhà có quế, nhà cao cửa rộng."

"Vậy là cây quế ạ?" Hồng Lăng thấy Lâm Hàn gật đầu, liền chỉ vào góc tây nam: "Ở bên kia thì có." Ngay sau đó lại chỉ vào gốc cây hòe: "Ở bên cạnh còn có một cây bạch ngọc lan nữa, có cần chặt luôn không ạ?"

Lâm Hàn nhìn theo ngón tay nàng ấy thật sự phát hiện ra một gốc bạch ngọc lan rất nhỏ, không khỏi lộ ra một tia ý cười: "Không cần." Nàng dừng một chút: “Chúng ta lại đi ra hậu viện nhìn xem. Phía sau cũng rộng như vậy à?"

"Vâng. Chủ viện của tướng quân và phu nhân nằm ở ngay chính giữa tướng quân phủ." Hồng Lăng nói xong liền nhịn không được hỏi: "Phu nhân còn hiểu phong thủy nữa ạ?"

Lâm Hàn khẽ lắc đầu: "Chỉ nghe người ta nói mấy câu thôi, chẳng hạn như là đông trồng đào tây trồng lê, muôn đời thuận lợi vạn sự có ích. Trong viện không thể đào ao vuông, đào một ao chôn một người."

"Phu nhân nói cái gì?!"

Mấy người đồng thanh hét lên.

Sở Bạch sợ tới mức run bần bật.

Lâm Hàn cũng hoảng sợ, thấy thần sắc mấy người khác thường, đang muốn hỏi cái gì thế, trong lòng bỗng nhiên khẽ động: "Hậu viện có ao nước à?"

Thần sắc mấy người chợt trở nên rất vi diệu.

Lâm Hàn liếc mắt nhìn mấy người một cái, sải bước vòng qua tường của chủ viện đi về phía bắc.

"Phu nhân!"

Lâm Hàn giơ tay trái lên, câm miệng!

Hồng Lăng im miệng, lập tức đuổi theo.

Lâm Hàn đột nhiên dừng lại.

"Làm sao vậy?" Mấy người đồng thời hỏi.

Lâm Hàn không dám tin: "Bên ao còn có cây liễu nữa à?"

"Cũng không thể trồng liễu sao ạ?" Hồng Lăng yếu ớt hỏi.

Kiếp trước Lâm Hàn chỉ nghe qua vài câu vè thuận miệng, vẫn là vị chiến hữu hiểu phong thủy kia nhàn rỗi nhàm chán nhắc tới mà thôi. Nàng không có cách nào giải thích có thể hay không: "Thuật sĩ bên cạnh bệ hạ đã có thể tính ra được đại tướng quân nên cưới nữ tử họ Lâm, lại chưa từng nhắc nhở Đại tướng quân trước không trồng dâu, sau không cắm liễu sao hả?"

Mấy người đồng thời lắc đầu.

Lâm Hàn há hốc mồm, do dự một lát liền nuốt lời định nói vào lại, tiếp tục đi về phía hậu viện để nhìn hết toàn cảnh. Lâm Hàn thấy còn có một đình hóng mát cùng một chút hoa cỏ, lại nhịn không được nhíu mày.

Hồng Ngẫu đứng bên cạnh thấy biểu tình nàng như vậy liền hoảng hốt không thôi: "Còn có vấn đề gì nữa ạ?"

Có vấn đề gì hay không thì Lâm Hàn cũng không rõ lắm, nhưng Lâm Hàn thấy một chỗ lớn thế này, có ao có đình hóng mát làm sinh ra một cảm giác rất không thoải mái, rất muốn đập hết mấy thứ này đổ xuống đó rồi lấp lại.

Nhưng một mảnh đất hoang vu trống huơ trống hoác lại làm nàng càng khó chịu hơn.

Lâm Hàn nhíu mi suy nghĩ thật kỹ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

Kiếp trước khi giao thủ lần cuối cùng với vua zombie, Lâm Hàn đã từng tưởng tượng, sau trận chiến này, nàng sẽ một một mảnh đất xây mấy gian phòng. Ở sân trước sân sau trồng đủ loại trái cây rau quả, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã ở Nam Sơn, nhân tiện điều dưỡng cơ thể mệt rã rời, để cho các dây thần kinh căng thẳng cũng được thư giãn.

Sau khi sống lại trên người thiếu nữ Lâm Hàn, nàng chỉ lo nghỉ ngơi dưỡng sức mà quên sạch nguyện vọng kiếp trước không còn nhớ chút gì.

Lâm Hàn nghĩ đến mảnh đất trống phía trước chủ viện, lại nhìn mảnh đất phía sau này cũng dài sáu trượng, rộng hai mươi mấy trượng, suýt nữa cười ra thành tiếng, còn có chỗ nào thích hợp để điều dưỡng thân thể hơn nơi này đâu.

Ai nói rằng "thải cúc đông li hạ", phải đến tận Nam Sơn chứ.

Trong không gian của Lâm Hàn mặc dù loại thực vật nào cũng có thể trồng được, cái gì cũng có, nhưng khí hậu nơi đó cũng giống như trong hiện thực, mà Lâm Hàn còn phải tự mình trồng trọt thu hoạch mới được.

Kiếp trước nàng dùng tinh thần lực thu hoạch hai mẫu lúa mì, lại tách hạt lúa mì làm bột mì đã mệt đến đau não buồn nôn, cho nên trước kia Lâm Hàn mới muốn tự mình mua một mảnh đất, dùng máy móc để trồng trọt.

Bây giờ không có máy móc, nhưng trong phủ có người. Nàng chỉ cần tìm cơ hội lấy thực vật trong không gian ra, chỉ cần động miệng, còn không cần tự mình lao tâm lao lực kiếm tiền thuê người mà vẫn có thể được ăn trái cây và rau quả mình thích, quả thực đời như mơ mà.

Trong lòng Lâm Hàn vui sướиɠ, trong nháy mắt quyết định không chạy nữa, an gia ở phủ tướng quân.

"Vấn đề quá nhiều, ta không biết phải bắt đầu từ đâu." Lâm Hàn đè ý cười xuống, bộ dáng đau đớn vô cùng: "Nhưng trong phủ này nếu không thay đổi thật nhiều thì không tới ba năm năm năm nữa sẽ có thêm người chết"