Diệp Xu và Trang Phi đun lửa. Nàng băm nhỏ những bánh bao này, thêm nước và pha loãng, thêm khoai lang nghiền nát, bột gạo nếp, đường nâu và một ít muối, cán thành sợi dài rồi dùng dao chia thành từng viên tròn. Sau khi chảo dầu nóng, nàng cho từng viên khoai lang vào chiên vàng.
Vì mọi thứ đã sẵn sàng, thao tác đơn giản, Diệp Xu rất nhanh chiên xong ba nồi lớn.
Mỗi viên đều mềm, ngọt, không hề dính răng. Cắn một miếng phát hiện ra bên trong rất mềm, dậy mùi khoai lang béo ngậy, vị ngọt của đường nâu càng làm tăng thêm vị bùi bùi, càng nhai càng thích.
Viên khoai lang này ăn nhiều sẽ không bị ngấy, cũng không bị dính răng, rất phù hợp với bọn nhỏ.
Diệp Xu gọi người trong bếp mang cho tiểu hòa thượng nếm thử. Các tiểu hòa thượng sau khi ăn thì chưa thỏa mãn, muốn nhiều hơn. Nghe nói nếu nguyện ý xuống núi, có thể được ăn nhiều khoai lang viên này, bọn họ đều nguyện ý xuống núi.
Sau khi xác nhận các tiểu hòa thượng đều được đưa đi an toàn, Diệp Xu thở phào nhẹ nhõm. Nàng muốn quay về tắm sạch mùi dầu nhưng lại bị Liễu Không chặn đường.
"Chỉ lần này thôi.”
"Ta biết." Diệp Xu cho Liễu Không một cái nhìn trấn an, dù sao sau đó, hoàn toàn không cần nàng động thủ, tự nhiên sẽ có người thu thập lão ta.
Sau khi Liễu Không rời đi, Diệp Xu lại bị người ngăn lại, lúc này là Thạch Thiên Cơ.
"Vì sao lại lừa những tiểu hòa thượng kia?"
"Thạch hộ pháp thích xen vào việc của người khác như vậy sao?" Diệp Xu hỏi ngược lại.
"Thuận miệng hỏi." Thạch Thiên Cơ nhét một viên khoai lang vào miệng, trước ánh mắt kinh ngạc của Diệp Xu nghiêm túc nhận xét: "Cũng không tệ, nếu được ăn nhiều một chút là tốt rồi.”
Đây là thứ nàng vội làm cho bọn nhỏ, gã này ăn vụng đã không nói lại còn chọn lọc, Diệp Xu xem thường hắn.
"Ăn nhiều đồ nếp hại dạ dày."
"Thật sao?" Thạch Thiên Cơ đột nhiên nghiêm túc, có vẻ không nhận ra sự không vui trong giọng nói của Diệp Xu, tiếp tục hỏi Diệp Xu: "Vậy ngươi nói xem, ăn cái gì tốt cho dạ dày nhất."
"Lấy gì bổ nấy, canh bảo tử heo hoặc cháo bao tử heo." Giống như ngươi vậy, ăn nhiều não heo cũng không sai!
Thạch Thiên Cơ như nhận ra điều gì đó, gật gật đầu, lập tức đi.
Trang Phi chuẩn bị rất nhiều cánh hoa mới hái, đều rắc vào trong nước, giúp cô nương nhà mình gột sạch mùi khói dầu.
"Cô nương, ta cảm thấy thái độ hôm nay của Thạch Thiên Cơ đối với ngài không đúng lắm." Trang Phi rắc xong cánh hoa trong giỏ, ngồi xổm bên cạnh thùng tắm, ngửa đầu nhìn Diệp Xu. Cô nương nhà mình thật quá xinh đẹp. Cơ thể thanh ngọc, thuần khiết, làn da mịn màng. Những nữ nhân có làn da đẹp thì chắc chắn sẽ không xấu, hơn nữa, cô nương nhà mình sinh ra còn có ngũ quan xinh đẹp. Nếu ba tháng mùa xuân chi đào, chịu được tinh tế phẩm phẩm nhất, vả lại càng nhìn càng đẹp.
"Muốn nói gì?" Diệp Xu hỏi.
"Lần trước ở sau núi, hắn ăn đậu hũ của cô nương..." Trang Phi lập tức tự tát một cái vào miệng: "Không đúng, là cướp đậu hũ mà cô nương làm ăn. Lần này, lại ăn trộm khoai lang viên của ngài. Ta đoán Thạch Thiên Cơ tám phần không thích nữ sắc mà thích mỹ thực. Cô nương lúc trước dùng sắc đẹp quyến rũ hắn, là sai cách.”
Diệp Xu đang dùng khăn tay lấy nước lau mặt, sau khi nghe Trang Phi nói, nàng đột nhiên dừng lại nhìn nàng ấy chằm chằm.
Trang Phi bị nhìn đến sợ hãi, hốt hoảng giải thích: "Cô nương, ta không có ý gì khác.