Tôn Cương Chính bị ấn lại chỗ ngồi của mình, nhưng hắn vẫn không phục, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Xu.
“Đồ hèn!” Lúc này trong đám người đột nhiên có người hét lớn.
Tôn Cương Chính lập tức đỏ mặt, hắn ta cảm thấy tiếng “đồ hèn” này chính là mắng mình, hắn ta quyết không thể làm mất mặt phái Hoa sơn được. Vì thế hắn ta lần nữa nhảy lên, lần này Mộ Dung Dật cũng không kéo được hắn ta lại.
Tôn Cương Chính rút kiếm ra, lập tức chĩa vào Diệp Xu: “Yêu nữ, hôm nay cho ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.”
“Ta chỉ là tới ăn cơm thôi, không có hứng thú với thứ khác, tốt hơn hết các người không nên trêu chọc ta.” Diệp Xu một mặt muốn duy trì hình tượng của mình để người khác không hoài nghi, một mặt tỏ vẻ không muốn đánh nhau.
Nhưng mà những lời này của Diệp Xu, rơi vào tai Tôn Cương Chính chính là càng thêm sỉ nhục hắn ta.
“Yêu nữ thế mà dám xếp loại chúng ta là ‘đồ vật’, chửi chúng ta là ‘thứ này thứ nọ’, quá ghê tởm.”
Tôn Cương Chính giải thích lời của Diệp Xu như thế, các đệ tử khác của phái Hoa Sơn suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý.
“Quả nhiên là đồ nhát gan, bị người ta mắng như thế cũng không dám đánh lại.” Trong đám đông lại đột nhiên có người hô một tiếng.
Từ giọng nói, Diệp Xu có thể đoán ra cả hai lần giọng nói đó đều xuất phát từ một người. Rõ là là có người muốn đang muốn gây chuyện. Nàng tìm kiếm trong đám đông, ánh mắt dừng lại ở trên người một tên nam nhân trung niên. Sau khi gã bắt gặp ánh mắt của Diệp Xu thì lập tức xoay người bỏ chạy khỏi đám đông.
Diệp Xu muốn đuổi theo gã, nhưng lúc này Tôn Cương Chính đã không thể nhịn được nữa, vung kiếm đánh tới. Các đệ tử phái Hoa Sơn khác cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Trang Phi lập tức dẫn theo bọn thuộc hạ nghênh chiến, mà Diệp Xu lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, bởi vì nàng không biết phải đánh nhau như thế nào. Có điều tình trạng bây giờ của Diệp Xu ở trong mắt người xem chính là: nữ ma đầu này thật là lợi hại, chỉ ngồi đó xem cuộc vui mà không cần ra tay.
Sau một hồi hai bên giao tranh ác liệt, Diệp Xu mơ hồ nghe thấy tiếng khóc yếu ớt của đứa trẻ, nàng phát hiện cặp tiểu hòa thượng song sinh đi ngang qua mình ngày hôm qua, lúc này đang trốn dưới gầm bàn gần trung tâm trận chiến, hai đứa nhỏ ôm chặt nhau, cơ thể run lẩy bẩy.
Khi hai bên đánh nhau, cảnh tượng rất hỗn loạn, đao kiếm không có mắt, hai đứa nhỏ cũng không biết sẽ chạy ra lúc nào, rất có thể bị người ta thuận tay vung một đao kết liễu mạng sống của chúng.
“Tất cả dừng tay!” Diệp Xu hét lớn.
Thế nhưng cục diện quá hỗn loạn, không có ai nghe nàng nói cả.
Diệp Xu cầm lấy một món ăn, muốn ném nó xuống đất để thu hút sự chú ý của mọi người.
Đúng lúc này có một bóng người bay tới, Diệp Xu cảm giác được uy hϊếp, thuận thế liền đánh cái đĩa ra, ai biết nàng đánh vô cùng chính xác, vừa khéo trúng cái trán của người này, trong nháy mắt máu tươi đầm đìa cùng với súp rau từ đầu hắn ta chảy xuống.
Nàng phát hiện người tới là Mộ Dung Dật.
Trên đầu Mộ Dung Dật đầy rau lá, thân thể lắc lư trái phải, trước khi té xuống đất hắn ta còn không quên hung hăng liếc Diệp Xu một cái.
Diệp Xu: “...”
Đám người còn lại của phái Hoa Sơn lập tức vây quanh bảo vệ Mộ Dung Dật, bọn họ cực kỳ phẫn nộ và căm hận đề phòng Diệp Xu, để tránh cho nàng lần nữa thương tổn Mộ Dung Dật.