Châu Tam tỷ này chắc là tai mắt Diệp Hổ cài vào bên cạnh nguyên chủ để giám sát nguyên chủ.
Diệp Xu tức quá hóa giận.
“Thạch Thiên Cơ vừa rồi còn nói với ta thực ra hắn ta thích mỹ nữ trung tuần, ta quá tươi trẻ hắn ta không thích. Ta thấy tuổi tác của bà rất thích hợp, còn thông minh lanh lợi hơn ta, lại linh hoạt, không bằng bà đi đi. Ta tin rằng với năng lực của bà nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, nhớ nhất định phải hoàn thành, nếu không lão Bảo chủ sẽ đau lòng."
Chu Tam tỷ vừa tức vừa xấu hổ tái mặt, gượng cười ngượng nghịu nói: "Cô nương đừng đùa nữa, đây là chuyện nghiêm túc, chớ nói lung tung."
"Sao ngươi biết ta nói bậy? Trong phòng này, chỉ có ta là người duy nhất từng ở riêng với Thạch Thiên Cơ, ta nói hắn ta thích cái gì ngươi cũng không tin, vậy ngươi tự mình phỏng đoán đáng tin đến mức nào, dựa vào cái gì mà ta phải đi mạo hiểm?" Diệp Xu lớn tiếng hỏi bà ta: “Rốt cuộc ai mới là Bảo chủ Lăng Vân Bảo hả?”
Chu Tam tỷ không nghĩ tới bình thường vị Bảo chủ tuổi trẻ này nghe lời mình nhất, ngày hôm nay bỗng nhiên trở nên miệng mồm lanh lợi. Xem ra bà ta đã quá vội vàng, không có thăm dò cảm xúc bây giờ của nàng như thế nào. Chu Tam tỷ quyết định hoãn lại một chút, tạm thời không tranh cãi với Diệp Xu.
Chu Tam tỷ nhẹ giọng đáp: “Bảo chủ đương nhiên là cô nương rồi, những lời thuộc hạ vừa nói, thật sự là vì…”
Diệp Xu sốt ruột nghe bà ta giải thích, trực tiếp cắt ngang lời bà ta: “Được rồi, ngươi còn biết ta là Bảo chủ thì tốt, ta lấy thân phận Bảo chủ ra lệnh cho ngươi, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt ta.”
Vẻ mặt Chu Tam tỷ không thể tin nổi trừng mắt nhìn Diệp Xu: “Sao cô nương có thể nói như vậy với ta chứ? Xin cô nương đừng quên ta là ai, ta cũng không là chó mèo gì bên cạnh ngươi đâu nhé, ta khuyên cô nương tốt nhất nên thu hồi mệnh lệnh đi, nếu không…lão Bảo chủ biết được…”
“Hoặc là cút hoặc là chết, ngươi chọn một.” Diệp Xu chỉ vào cửa, thái độ cứng rắn nói.
Chu Tam tỷ cứng cổ, nhìn chằm chằm Diệp Xu: “Ta không đi, mời cô nương nhanh chóng tỉnh táo lại, suy nghĩ cho rõ ràng.”
“Mau cút đi, đừng tìm chết.” Trang Phi cũng tức giận nghiến răng, hưng hăng trừng mắt nhìn Chu Tam tỷ, cảnh cáo bà ta.
Chu Tam tỷ nhìn lại Trang Phi chằm chằm, kiên định nói: "Ta sẽ không bao giờ rời đi, xin cô nương lập tức thực hiện mệnh lệnh của lão Bảo chủ!"
Một giây sau, một tiếng xương giòn “rắc” vang lên, Chu Tam tỷ lập tức nghiêng đầu ngã xuống đất, mất hết sinh khí.
Một khắc trước vị phu nhân này còn nói luyên thuyên, thế mà bây giờ đã chết rồi.
Diệp Xu lại càng hoảng sợ, quay sang nhìn “hung thủ” Trang Phi.
"Nếu không cút, vậy thì chỉ có thể chết ở chỗ này." Trang Phi từ sau lưng Chu Tam tỷ đi tới, xoay người lớn tiếng tuyên bố với những thuộc hạ khác: "Bất kỳ kẻ nào trái lệnh thành chủ, kết cục chính là thế này.”
Tất cả mọi người cúi đầu tuân lệnh, không dám lơ là chút nào.
Diệp Xu vừa mới chứng kiến toàn bộ quá trình gϊếŧ chóc, tâm lý vẫn còn cần phải xây dựng lại. Nàng biết Trang Phi đang bảo vệ uy nghiêm Bảo chủ của nàng, cho nên vào lúc này nàng không thể nói ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Diệp Xu vẫn cứng đờ giữ nguyên tư thế ngồi, đầu óc nàng xoay chuyển nhanh hơn bình thường gấp trăm lần .