Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 08:

Lâm Tiếu rút ra một quyển giấy nháp, vẽ hai đường dài ở bên trên tượng trưng cho hai sợi dây thun.

Sau đó vẽ ở bên trên hai sợi dây đó một người gầy như que củi.

Chân trái móc lên sợi dây, chân phải nhảy ra sợi dây… Dưới chân Lâm Tiếu không có dây thun nhưng trong đầu lại có, cô dùng cách vẽ như thế này vẫn có thể biên xong phương pháp nhảy dây mới!

“Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu!”

Lâm Dược Phi kêu Lâm Tiếu rất nhiều tiếng liên tiếp nhưng Lâm Tiếu hoàn toàn không nghe thấy.

Lâm Dược Phi nhìn chằm chằm dáng vẻ hết sức chăm chú của em gái, nhớ tới đời trước khi em gái soạn bài cũng là như thế này.

Đời trước, em gái làm huấn luyện viên chưa được mấy năm đã dạy ra được rất nhiều học sinh giành được huy chương vàng huy chương bạc. Trước bàn đọc sách của em gái có nguyên một mặt tường treo ảnh, tất cả đều là ảnh học sinh mang huy chương vàng, cầm giấy khen.

Em gái vì học sinh mà kiêu ngạo đồng thời có tiếc nuối vì mình không có một chiếc huy chương vàng thuộc về mình hay không?

Có khi nào sẽ tiếc nuối vì mình không thể ra sức thi đua môn toán học mà mình yêu thích trong độ tuổi đẹp nhất đời người hay không?

Đời trước, Lâm Tiếu không có hoàn cảnh học tập tốt. Đời này, Lâm Dược Phi sẽ không để thiên phú toán học của em gái bị mai một nữa.

Anh nhìn chằm chằm dáng vẻ hết sức chăm chú của em gái, đôi mắt thâm trầm, nhất định là em gái đang viết làm bài tập toán nên mình kêu con nhóc cũng nghe không thấy.

Đời trước anh chưa từng chú ý đến việc học của em gái, không biết thiên tài toán học khi còn nhỏ sẽ như thế nào?

Đề toán vừa nhìn đã biết làm? Năm đầu tiên đi học đạt tới trình độ lớp 3, lớp 4, thậm chí lớp 5?

Lâm Dược Phi xoay người xuống giường, đi đến phía sau em gái, vỗ vỗ bả vai cô.

“A!” Lâm Tiếu khϊếp sợ, “Anh, sao anh đi đường cũng không có tiếng thế?”

“Anh kêu em đã nửa ngày……” Ánh mắt Lâm Dược Phi dừng ở trên tờ giấy nháp trước mặt Lâm Tiếu, nhìn thấy trên giấy là những nét vẽ lung tung ngang dọc và người nhỏ.

“Em không làm bài tập toán?” Giong Lâm Dược Phi cất cao.

Ánh mắt Lâm Tiếu nhìn vào người nhỏ đang nhảy dây, không thấy được sắc mặt anh trai đột nhiên trở nên đen thui, không hề cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.

“Đúng vậy! Em suy nghĩ ra phương pháp nhảy dây hay nhất!”

-

Tờ giấy nháp vẽ đầy hình ảnh người nhỏ nhảy dây của Lâm Tiếu bị anh trai thu hồi.

Anh trai lấy một chiếc ghế dựa ngồi ở bên cạnh cô, mở ra một tờ đề toán, muốn giám sát cô làm bài tập!

Hôm nay anh trai thật sự quá kỳ quái!

Ngày mai lúc dì Đỗ đến truyền dịch cho anh trai, cô nhất định phải hỏi dì Đỗ một chút, anh trai là bị sốt đến ngốc rồi hay là truyền nhầm thuốc.

Lâm Tiếu bị ép làm bài tập toán dưới cái nhìn chăm chú của anh trai.

“5+7=?”

Lâm Tiếu đếm đầu ngón tay, đếm xong tay trái lại đếm tay phải. Đếm xong mười ngón tay một lần, lại đếm thêm hai ngón nữa.

Lâm Tiếu dùng bút chì xiêu xiêu vẹo vẹo mà viết xuống đáp án —— “12”.

“Tại sao lại như vậy?” Lâm Dược Phi buột miệng thốt ra.

Hình ảnh này không hề giống như anh suy nghĩ!

Em gái anh không phải thiên tài toán học sao?

Lâm Tiếu bị anh trai dọa sợ, lập tức cầm cục tẩy xóa đi đáp án vừa mới viết.

Cô đếm đầu ngón tay một lần nữa, viết xuống “13”, tự tin nhìn anh trai mình.