“Em mới truyền nhầm thuốc đó!” Bàn tay to của Lâm Dược Phi ấn xuống đầu nhỏ, vò lung tung mái tóc trên đầu em gái, “Ở trong lòng em, hình tượng của anh là gì?”
“Không đàng hoàng chứ gì!” Lâm Tiếu buột miệng thốt ra.
“Hôm nay anh rốt cuộc bị làm sao vậy?” Lâm Tiếu đánh giá Lâm Dược Phi từ trên xuống dưới.
“Muốn trêu em thôi!” Lâm Dược Phi nói.
“Xớ.” Lâm Tiếu vội vàng dùng hai tay nhỏ vuốt vuốt lại mái tóc của mình, căn bản không tin lời anh trai nói.
“Anh, anh và mẹ cãi nhau ai thắng vậy? Anh không đến xưởng làm việc à?”
Lâm Tiếu ngầm thừa nhận cuối cùng anh trai không đi làm việc ở trong xưởng.
Mỗi lần mẹ và anh trai cãi nhau đều là như thế này. Tuy rằng mẹ lớn giọng, mắng rất dữ, anh trai rũ đầu, không hé răng, nhưng cuối cùng người thắng đều là anh trai.
Anh trai vẫn luôn dựa theo suy nghĩ của mình mà làm việc, mẹ không quản được anh trai.
Lâm Tiếu nhìn thấu tất cả, không hiểu vì sao mẹ còn phải cãi nhau với anh mãi, rõ ràng mỗi lần kết quả đều giống nhau, vì sao mẹ còn cảm thấy mình sẽ có thể thắng cơ chứ?
Đáng tiếc Lữ Tú Anh không cho là như vậy, mỗi lần đều phải cãi nhau theo đúng trình tự.
Lâm Tiếu đã thành thói quen, mẹ không có biện pháp quản anh trai, để anh không quậy phá, cô cũng không có cách khiến mẹ và anh trai không cãi nhau.
Lúc Lâm Tiếu còn chưa học tiểu học đã hiểu rõ, trên thế giới này, mỗi người chỉ có thể quản được chính mình mà thôi.
“Anh sẽ vào xưởng làm việc.” Lâm Dược Phi trả lời Lâm Tiếu.
“Hả?” Lâm Tiếu ngây người, ngẩng đầu ngây ngốc mà nhìn anh trai. Mẹ đã thắng rồi ư? Đây tuyệt đối là lần đầu tiên, vậy mà anh trai lại nghe lời mẹ!
“Là bởi vì anh đang phát sốt sao?” Lâm Tiếu nghi hoặc hỏi.
Là bởi vì anh đang phát sốt, sức chiến đấu yếu đi cho nên mẹ mới thắng sao?
Lâm Tiếu xoay chuyển tròng mắt, biết về sau nên giúp mẹ như thế nào rồi. Về sau nếu như anh trai lại không nghe lời mẹ nói, cô sẽ giội nước lạnh vào người anh lúc nửa đêm, để anh cảm mạo phát sốt, suy yếu sức chiến đấu của anh!
Lâm Dược Phi đương nhiên không biết trong cái đầu nhỏ của Lâm Tiếu đang suy nghĩ cái gì, trong đầu anh tràn ngập quá nhiều chuyện, căn bản không đang nghe em gái nói chuyện.
Lâm Dược Phi đồng ý với Lữ Tú Anh đến xưởng dệt làm việc chỉ là kế sách tạm thời.
Anh nói với em gái như vậy, chỉ là sợ em gái tuổi quá nhỏ sẽ nói ra lỡ miệng.
Hiện tại là năm 1988, xưởng dệt đã bắt đầu đi xuống sườn núi, chẳng qua mọi người trong xưởng đều còn đang đắm chìm ở trong quá khứ huy hoàng, không có chú ý tới thời đại đã lặng yên thay đổi.
‘Bát sắt’ mà Lữ Tú Anh đợi hai năm mới cướp được cho Lâm Dược Phi sắp phải biến thành bát rách ăn không đủ no.
Kế tiếp, hiệu ích của xưởng dệt sẽ kém theo từng năm.
Dây chuyền sản xuất từng bước đình công, công nhân không có công việc, chỉ nhận được mức tiền lương thấp nhất.
Sau đó ngay cả tiền lương thấp nhất cũng phát không nổi, công nhân thi nhau nghỉ việc.
Trọng sinh về năm 1988, khắp nơi đều có cơ hội kiếm tiền, Lâm Dược Phi không có khả năng phí hoài tuổi xuân ở một cái xưởng dệt sắp đóng cửa được.
Nhưng vừa rồi khi anh nói với Lữ Tú Anh mình không đến xưởng làm việc, dáng vẻ của Lữ Tú Anh cứ như trời sấp. Tiếng mắng chửi đổ ập xuống sau lưng, Lâm Dược Phi cảm nhận được nỗi khủng hoảng vô cùng to lớn của Lữ Tú Anh.
Vì thế Lâm Dược Phi biết, hiện tại anh nói với Lữ Tú Anh cái gì cũng không có tác dụng.