Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 1

Giữa hè, tiếng ve ngoài cửa rêu râm rang, tiếng này to hơn tiếng kia.

Hai tay Lâm Tiếu bám vào trên cửa sổ, nhón mũi chân ngó đầu ra bên ngoài.

Nhà cô ở tại lầu một khu gia thuộc của xưởng dệt, ngoài cửa sổ là khoảng sân nhỏ, bên ngoài sân chính là đường xi măng.

Lâm Tiếu vươn cổ nhìn về phía cuối đường xi măng, nôn nóng chờ đợi mẹ mình Lữ Tú Anh về nhà.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng khiến người ta hoa mắt, trên đường xi măng đến một bóng người cũng không có. Lâm Tiếu không đợi được mẹ mình, lại lạch bạch chạy đến phòng anh trai, duỗi tay sờ khăn lông ướt trên trán Lâm Dược Phi.

Khăn lông đã nóng lên, Lâm Tiếu cầm lấy, chạy đến dưới vòi nước đang xối ào ào mà cọ rửa.

Tay cô nhỏ, sức lực cũng nhỏ, khăn lông được vắt không khô, để lại ở trên nền xi măng những giọt nước liên tiếp.

Lâm Tiếu lại đắp cái khăn lạnh lên trên trán anh trai, mí mắt anh trai giật giật nhưng không mở ra.

Lâm Tiếu thấy anh trai sắc mặt ửng hồng, da môi bong ra, học động tác kiểm tra nhiệt độ của mẹ, để trán mình lên trên huyệt Thái Dương của anh trai, shhh… thật nóng!

Anh trai đang bao nhiêu độ đây?

Sẽ không sốt tới ngu đó chứ?

Lâm Tiếu nhìn chằm chằm nhiệt kế thủy ngân trên tủ đầu giường, muốn đo xem anh trai bao nhiêu độ. Cô biết dùng nhiệt kế, mẹ dùng như thế nào, Lâm Tiếu nhìn một lần liền nhớ rõ. Nhưng nhớ tới mẹ đã nghiêm túc mà cảnh cáo cô không được chạm vào, Lâm Tiếu thu tay nhỏ về lại.

Anh trai giống như sốt đến mơ hồ, nhắm mắt lại nói mớ. Lâm Tiếu kề tai tiến đến bên miệng anh trai, cẩn thận lắng nghe.

“Vợ à, căn nhà cũ kia của mẹ an sẽ để lại cho em gái đi……”

“Nó không chịu kết hôn, về sau dù sao cũng phải có căn nhà để ở……”

“Vợ, nửa đời trước anh thực sự xin lỗi em, nửa đời sau anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt, chúng ta cùng nhau phấn đấu, cuộc sống sẽ nhanh chóng tốt đẹp thôi……”

Lâm Tiếu trợn mắt, trời ạ, anh trai đúng là sốt đến choáng váng luôn rồi!

Vợ anh ở đâu ra vậy?

Lâm Tiếu ở trong phòng xoay quanh, chốc chốc nhìn anh trai, chốc chốc nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Lâm Tiếu nhớ tới chị Tiểu Mai hàng xóm từng nói qua. Trong nhà chị Tiểu Mai nuôi hai con mèo, một con thông minh bướng bỉnh, một con vừa ngốc lại vừa ngoan. Chị Tiểu Mai nói, trên thế giới không có con mèo nào hoàn mỹ, mèo thông minh thì sẽ gây sự, còn mèo ngoan ngoãn thì sẽ ngốc!

Mèo thì như thế này…… Người hẳn là cũng không khác bao nhiêu nhỉ?

Không biết sau khi anh trai bị sốt đến ngốc thì có thể trở nên ngoan một chút hay không?

Nếu anh trai sốt đến ngốc rồi, có thể ngoan ngoãn nghe lời, không làm mẹ buồn mẹ khóc nữa, Lâm Tiếu cảm thấy cũng không tồi.

Trong nháy mắt, khăn lông trên trán anh trai lại trở nên ấm áp. Vẻ mặt Lâm Tiếu rối rắm, mình nên thay khăn lông cho anh trai hay là không nên thay đây?

“Lạch cạch ——” một chuỗi âm thanh chìa khóa va chạm với nhau vang lên ở ngoài cửa, Lâm Tiếu lập tức chạy ra cửa, “Mẹ!”

“Kêu dì đi.” Mẹ nói với Lâm Tiếu.

“Chào dì Đỗ.” Lâm Tiếu ngoan ngoãn chào hỏi.

Dì Đỗ mang theo một thân đầy mùi cồn khử trùng lạnh lẽo đi vào, Lâm Tiếu lập tức nhớ tới bệnh viện công nhân viên chức, từ nhỏ cô tiêm vắc-xin phòng bệnh và ăn kẹo đều từ ở nơi đó.

Dì Đỗ rửa sạch tay, đo nhiệt độ cơ thể cho anh trai: “39 độ, có hơi cao.”

Dì Đỗ trực tiếp đem dụng cụ truyền dịch và thuốc đến. Ở trên tường bên mép giường dán một cái móc, bình thuốc thủy tinh được treo ở bên trên.

“Tiểu Phi, tỉnh tỉnh, dì Đỗ truyền dịch cho con rồi.” Mẹ Lữ Tú Anh vỗ vỗ vai con trai.

Lâm Dược Phi mơ màng mở mắt ra một cái khe: “Mẹ? Sao mẹ còn trẻ như vậy? Con còn đang nằm mơ ư……”

Lữ Tú Anh trừng mắt: “Sốt đến nói mớ rồi ư?”

Dì Đỗ an ủi Lữ Tú Anh: “Không sao, truyền xong bình này thì chắc chắn sẽ hết sốt. Cứ để nó truyền đi, em đỡ tay của nó.”

Dì Đỗ lưu loát đâm ống dẫn cao su lên trên cổ tay Lâm Dược Phi, duỗi tay giúp Lâm Dược Phi nắm tay, một châm đi xuống liền hồi máu.

Lâm Tiếu vội vàng nhắm mắt lại! Chờ lúc cô mở mắt ra lại, dì Đỗ đã dán băng dán cố định kim tiêm ở trên tay anh trai rồi.

Anh trai Lâm Dược Phi đã mở mắt, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Lữ Tú Anh và Lâm Tiếu, chốc chốc nhìn mẹ, chốc chốc nhìn em gái, thỉnh thoảng nhìn dì Đỗ một cái.

Dì Đỗ điều tiết xong tốc độ truyền dịch, dặn dò: “Giữ tốc độ này, đừng đổi nha, không thể quá nhanh.”

Dì Đỗ chạm phải ánh mắt của Lâm Dược Phi, sửng sốt một chút, ánh mắt Tiểu Phi nhìn bà ấy thật xa lạ, tựa như không quen biết bà ấy vậy.

“Đây là sốt đến mơ hồ hay là ngủ đến mơ hồ?” Dì Đỗ nói với Lữ Tú Anh, “Buổi chiều em đo lại nhiệt độ cho nó, không được thì lại đến kêu chị.”

“Uống nhiều nước, đừng đắp khăn, tiếp tục dùng khăn lông ướt lau trán, khuỷu tay, đầu gối.”

Dì Đỗ dặn dò xong thì quay về bệnh viện công nhân viên chức làm việc. Lữ Tú Anh biết rút kim, chờ truyền dịch xong thì bà rút kim cho con trai là được rồi.