Đường Tiểu Lệ ôm Manh Manh về đến nhà họ Hàn, lúc này sắc trời đã tối hẳn xuống.
Trong nhà chắc chắn đã ăn cơm tối xong rồi.
Manh Manh sờ cái bụng lép kẹp, cô bé rất đói, nhưng cố gắng nhịn xuống không nói với mẹ.
Manh Manh còn chưa đến ba tuổi, đôi mắt to tròn, lòng đen rất lớn, giống như kính áp tròng mà sau này các cô gái trẻ tuổi hay đeo, làn da trắng muốt, lúc trước Hàn Học Lễ thích nhất là nói con gái giống mình.
Người hồi ấy kín đáo, lúc Hàn Học Lễ nói "con bé", trong giọng còn mang theo chút ngượng ngùng.
Nhưng nhìn kỹ, Manh Manh quả thật có bảy tám phần phần giống cô, còn ba phần thì giống cha, Hàn Học Lễ đi đâu cũng được người ta yêu quý, già trẻ đều thích.
Đứa trẻ như vậy, lại không được bà nội ruột thích.
Hai mẹ còn vừa vào nhà, đã đυ.ng phải Trần Tuyết Hoa.
"Cô..." Trần Tuyết Hoa hệt như nhìn thấy ma: "Sao cô lại quay về?"
"Con không đi nữa." Đường Tiểu Lệ lạnh lùng đáp lại.
"Tiền thì sao, tiền đâu rồi?" Trần Tuyết Hoa đuổi theo hỏi Đường Tiểu Lệ.
Xem đi, đây là mẹ chồng, mặc kệ con dâu làm sao, cứ phải hỏi tiền ở đâu trước đã.
Đường Tiểu Lệ mặc kệ, đi vào phòng bếp, mở tủ bát ra, hay thật, bên trong có một rổ trứng gà.
Không cần phải nói, trứng gà chỉ có phần của Trần Hiểu Nhu, vợ của chú hai.
Hiện giờ Trần Hiểu Nhu đang mang thai đứa con thứ hai, Trần Tuyết Hoa rất tốt với cô ta, một bữa cơm tráng năm sáu quả trứng gà, ngay cả đàn ông cũng phải nhịn ăn, để dành cho Trần Hiểu Nhu.
Kết quả Trần Hiểu Nhu mang thai đứa thứ nhất quá to, khó sinh, cô ta đổ cho đồ ăn quá ít không có sức đẻ.
Lần này mang thai, cô ta càng tẩm bổ nhiều hơn, một ngày phải đòi ăn đến mười quả trứng gà.
Lần này thì hay rồi, ngay cả đánh rắm cũng có mùi trứng gà.
Nhưng Đường Tiểu Lệ thì sao, lúc ở cữ chỉ được ăn hai củ khoai lang, Trần Tuyết Hoa còn khóc lóc kể lể với người ta "con dâu ăn nhiều lắm, nuôi không nổi."
Chỉ có người nhà họ Trần mới là người thôi.
Hôm nay cô mặc kệ có tiêu hóa hết hay không, Đường Tiểu Lệ cầm năm quả trứng gà đi ra:
"Con và Manh Manh chưa ăn cơm tối đâu."
Trần Tuyết Hoa thiếu chút nữa nhảy dựng lên:
"Cô chưa ăn cơm tối, cầm trứng gà làm gì."
Đường Tiểu Lệ: "Ăn chứ gì."
"Cô muốn ăn không biết ai cái khác à? Trong nhà còn một đống khoai lang khô chưa ăn hết đau."
"Mẹ thích thì đi mà ăn, con không ăn."
Tuy nói nhà họ Hàn là gia đình công nhân, nhưng cũng là ăn một bữa cơm một bữa cháo, không phải ngày mùa còn không được ăn cơm, hiện giờ đã là thập niên 80 rồi đấy, ngay cả sản lượng cũng giao tới tận nhà, hàng năm sản lượng nhà họ Hàn cả lương thực tinh lẫn lương thực khô cũng phải đến năm nghìn cân, sao lại đến mức ngay cả cơm cũng không ăn được?