Sở Thiên Minh phải đến Tô phủ để bàn việc với Tô Dĩ, phụ thân của Tô Nhiễm Thanh cũng là bang chủ của phái Thiên Vương. Cả ngày hôm đó, Lâm Thanh An một mình ở trong phủ thật sự rất buồn chán.
"Tiểu Nguyệt à!"
Tiểu Nguyệt đang giặt y phục, nghe tiếng nàng gọi thì vội vàng lên tiếng.
"Thiếu phu nhân!"
"Thiếu phu nhân gì chứ, cứ gọi là Thanh An tỷ tỷ đi."
"Không được đâu! Như vậy là bất kính."
"Không sao! Ta cho phép."
"Nhưng nếu để Thiếu chủ biết..."
"Cứ bảo chàng ấy đến hỏi tội ta."
Tiểu Nguyệt không nhịn được mà bật cười. Vị Thiếu phu nhân này quả thật là tính cách khác người nhưng lại cực kỳ khiến người ta yêu thích. Tiểu Nguyệt vào Sở phủ từ lúc chỉ vừa mới lên ba. Tiểu cô nương này đã sống ở đây hơn mười mấy năm qua nhưng lại chưa từng nhìn thấy Thiếu chủ của mình phải chịu thiệt với một ai cả. Kể cả Lâm Uyển Nhi cũng chưa từng dám đối với Sở Thiên Minh như thế. Vậy mà...
Nhìn thấy tiểu cô nương này bật cười, nàng liền tò mò hỏi.
"Muội cười cái gì vậy?"
"Không có gì! Thanh An tỷ tỷ, tỷ thật sự là người rất đặc biệt."
"Đặc biệt?"
"Đúng vậy! Từ trước đến nay, muội chưa từng thấy Thiếu chủ đối tốt với ai như vậy cả."
"Đối tốt sao? Chàng ấy ức hϊếp ta thì có."
"Không phải đâu! Tỷ tỷ, Thiếu chủ ngài ấy không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Nhưng lần này, người trong phủ ai cũng đều có thể nhìn ra, ngài ấy quả thật là rất tốt với tỷ đó."
Nửa canh giờ sau...
"Nguyệt nhi! Muội cảm thấy có ổn không?"
Thanh An và Tiểu Nguyệt đứng trước một bàn dĩa bánh đậu xanh mà trong lòng không khỏi lo lắng. Hai người đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn dĩa bánh trên bàn. Muốn biết có ngon hay không thì phải nếm thử, vậy nhưng mà hai vị cô nương này lại không có gan để nếm.
"Có rồi!"
Đưa bàn tay nhỏ nhắn lên xoa xoa chiếc cằm nhỏ, Tiểu Nguyệt bất ngờ kêu lên khiến nàng giật nảy người. Đặt một tay lên ngực trái, nàng dở khóc dở cười nhìn tiểu nha đầu trước mặt mà than.
"Muội hù chết ta rồi. Tim của ta cũng bị muội làm cho rơi mất rồi."
Tiểu Nguyệt đưa tay lên gãi đầu, gương mặt non nớt nở nụ cười vô số tội.
"Muội xin lỗi! Tỷ tỷ, muội vừa mới nghĩ được một cách."
"Cách gì?"
"Gọi đám người của Tử Văn đến đây nếm thử là được."
"Đúng ha..."
Thanh An tròn mắt nhìn Tiểu Nguyệt rồi thốt lên một câu cảm thán. Đưa ngón tay cái lên trước mặt, nàng không quên khen ngợi sự thông minh của tiểu nha đầu Nguyệt nhi.
"Muội đúng là thông minh thật đó."
"Tỷ tỷ quá khen!"
"Nhanh lên! Đi gọi bọn họ đến đây."
"Được! Muội đi ngay đây."
Tiểu Nguyệt hí hửng chạy ra ngoài. Thanh An đứng trong phòng bếp, háo hức nhìn dĩa bánh trên bàn.
Một lúc sau, đám người của Tử Văn với hơn năm người cùng Tiểu Nguyệt đi tới. Vừa nhìn thấy nàng, bọn họ liền cúi người hành lễ.
"Thiếu phu nhân! Người gọi tiểu nhân có việc gì sai bảo?"
Thanh An lập tức xua tay, nàng nhẹ giọng nói với đám người bọn họ.
"Sai bảo gì chứ! Ta gọi mọi người đến đây là để mời mọi người ăn bánh đậu xanh."
"Bánh đậu xanh?"
Cả đám nam nhân nhìn nhau ngỡ ngàng. Gọi họ đến đây chỉ là để ăn bánh thôi sao? Chuyện này...
"Thế nào hả? Không được sao?"
Nhìn biểu cảm của họ, nàng liền lên tiếng hỏi. Đám nam nhân kia liền vui vẻ trả lời.
"Được! Tất nhiên là được rồi."
"Thiếu phu nhân, người thật là tốt."
"Thiếu chủ cưới được người thật là có phúc ba đời.'
Nghe được những lời êm tai đó, nàng liền cười đến tít mắt.
"Được rồi được rồi! Nào mau ăn thử đi."
"Được được!"
Đám người vừa đến hào hứng tranh nhau thử bánh. Thanh An và Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh thì rất háo hức mong chờ kết quả. Chỉ là... Khi bọn họ vừa cắn vào một miếng thì liền lập tức nhả ra.
"Sao vậy? Không ngon sao?"
Nàng lo lắng hỏi bọn họ. Tử Văn cố gắng nuốt ngược vào trong rồi gượng cười mà trả lời nàng.
"Ngon! Ngon mà."
"Nói dối! Ta muốn nghe các người nói thật."
"Thiếu phu nhân..."
"Ai dám nói dối ta sẽ nói lại với Sở Thiên Minh."
"Chuyện này...."
"Tử Văn! Ngươi nói đi, có phải là rất khó ăn không?"
"Thiếu phu nhân... Người... cho nhiều muối quá rồi."