Xử Nữ đẩy cửa vào một quán coffee ngay đối diện công ty. Vẫn như thường ngày, cô order một cốc trà sữa rồi định bụng sẽ mang về công ty vừa làm vừa uống.
"Xử Nữ!"
Đang loay hoay thanh toán cầm lấy cốc trà sữa thì một giọng nữ ở đằng sau cất lên, gọi tên Xử Nữ rõ to làm cô liền quay đầu lại nhìn.
"Bác Kim!" Xử Nữ bất ngờ ra mặt, sau liền vui vẻ chạy đến chỗ người phụ nữ, "Không ngờ lại gặp bác ở đây, bác ngồi một mình sao?"
Người phụ nữ trước mặt tuy đã vào độ tuổi trung niên nhưng vì được chăm sóc và bảo dưỡng tỉ mỉ nên vẻ ngoài bà trẻ hơn độ tuổi thật nhiều.
Bà thấy Xử Nữ thì vẻ mặt càng vui hơn, nhanh lôi kéo tay cô ngồi vào chỗ bàn mình, "Lâu rồi không thấy cháu đi dạo phố với bác, cũng mất tích luôn."
Xử Nữ nghe vậy thì ngượng ngùng gãi gãi cần cổ trắng mịn, cô vừa cười vừa bối rối gỡ bao ống hút rồi cắm vào cốc trà sữa.
"Bác biết là cháu vẫn ngại, nhưng bác là bác, nó là nó, có liên quan gì đâu?"
Nghe bà nói xong, khóe môi Xử Nữ có chút giật giật, quan hệ mẹ con mà còn nói không liên quan gì thì như nào mới là liên quan?
Thật ra Xử Nữ rất quý bác Kim này, tốt bụng lại cũng rất hay chiếu cố cô, bảo xem cô như con cái trong nhà thì quả thật không sai.
Cô và bác gái rất hợp nhau, họ vẫn hay đi chơi cùng từ mấy năm trước kia, nhưng kể từ khi sự kiện đó xảy ra thì cô đã nhiều lần liên tục cố tình tránh mặt bác.
Sự việc nổ ra đó chính là việc cô cùng người bạn trai cũ chia tay, người bạn trai đó chính là Kim Ngưu, mà người phụ nữ trước mặt này cũng chính là mẹ của anh.
Sau khi chia tay với Kim Ngưu, Xử Nữ cũng ngại đến thăm và đi chơi cùng bà. Nhưng bà lại khác, vẫn rất vui vẻ nhiều lần tìm đến Xử Nữ, hết tâm sự rồi đến rủ rê đi này nọ. Tránh thì chỉ tránh được một hai ngày chứ không thể tránh được nhiều thêm, thế là cô đành phải đi.
Trước đó, cả bác trai lẫn bác gái đã cùng với ba mẹ cô nhiều lần bày trận muốn móc nối lại cho cô và Kim Ngưu, nhưng đều không thành.
Việc này càng làm Xử Nữ cảm thấy rất bối rối. Nếu sau này Kim Ngưu có bạn gái mới, bạn gái cũ lại được gia đình đàn trai yêu thích hơn thì chỉ sợ cô ấy bị thiệt thôi.
Vì chuyện này mà khi xưa cô cũng đã bộc bạch với bác Kim, nhưng bác lại rất vô tư nói không sao đâu, bác sẽ không như vậy.
Trở lại hiện tại, Xử Nữ bắt đầu lái sang vấn đề khác, "Cháu ít khi thấy bác đi cà phê một mình lắm, giờ lại thấy bác ngồi ở đây, không lẽ bác hẹn với ai ạ?
"Bác đi dạo, xong thì ghé qua đây xem tình hình khách sạn sao thôi. À cháu đã biết cái khách sạn đang xây cạnh chỗ làm cháu là của Kim Thành chưa?"
"Dạ cháu cũng nghe đồng nghiệp nói đến ạ."
Bà đột nhiên thở dài, vờ ra vẻ suy ngẫm xa xăm, nói bóng nói gió, "Dự án này là do thằng Kim Ngưu phụ trách, bác không hiểu vì sao nó lại chọn xây ở bên này không biết."
Xử Nữ có thể cảm nhận được ánh mắt của bà đang liên tục lia đến cô, tựa như đang quan sát cặn kẽ từng biến đổi trên nét mặt cô vậy.
Ý bà là Kim Ngưu vì cô nên mới xây khách sạn gần chỗ cô làm á? Thôi đi, có mơ cô cũng không dám mơ đến đó đâu.
Và tất nhiên, đối diện với tình huống này Xử Nữ chỉ có thể mỉm cười nói qua loa, "Chắc anh ấy thấy nơi đây có tiềm năng phát triển chăng."
Lúc sau bà cũng không đề cập đến chuyện này nữa, hai người tiếp tục vui vẻ nói sang nhiều chủ đề khác, nói đến hăng cả người.
Đột nhiên có một giọng nam trầm thấp từ đằng sau lưng Xử Nữ vang lên, không gọi tên cô, nhưng lại gọi một tiếng "Mẹ" khiến cho cả hai người liền lập tức đưa mắt nhìn.
Người đàn ông trước mặt thật sự rất đẹp, từng ngũ quan như tạc, thêm dáng vẻ cao lớn đầy tinh anh. Nhưng vì khí chất quá đỗi mạnh mẽ lại lành lùng, làm người khác nhìn vào cũng chỉ là dám nhìn mà cảm thán trong chứ không dám ho he được gì.
Đối diện với người đàn ông trước mặt, Xử Nữ càng bất ngờ đến mắt trợn tròn lên, cả người cũng cứng nhắc hẳn.
Mà người đàn ông khi thấy Xử Nữ thì cũng đứng khựng lại, vẻ mặt thoáng chút bất ngờ nhưng cũng nhanh vơi đi, trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu.
Anh tiến về phía bà, hòa toàn phớt lờ ánh mắt của Xử Nữ.
"Sao mẹ không nghe máy của con?"
"Có sao?" Bà nói xong liền lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, đúng là có tận mấy cuộc gọi nhỡ từ Kim Ngưu.
"Mẹ để chế độ rung, vả lại cũng chẳng để ý đến nên không biết." Bà giải thích, nhưng đúng là như vậy thật, vì hai người nói chuyện quá say sưa nên điện thoại rung đến mấy cuộc cũng chẳng để ý đến.
Kim Ngưu từ đầu vẫn trưng dáng vẻ lạnh lùng của mình, anh không mặn không nhạt ừ một tiếng, giơ tay nhìn đồng hồ khẽ nói, "Vậy thì chúng ta đi thôi, cũng đến giờ rồi."
Bà Kim mới nhớ ra là bản thân còn phải đi có việc khác, lúc này ánh mắt bà nhìn về phía Xử Nữ, vừa luyến tiếc lại vừa có lỗi.
Nhưng chưa để bà lên tiếng thì Xử Nữ đã rất biết điều, "Bác đi đi, cháu cũng phải vào làm việc tiếp mà."
Nghe vậy bà cũng không thể kì kèo gì thêm nữa, đành luyến tiếc tạm biệt Xử Nữ, trước đó còn không quên hẹn ngày tái ngộ với cô.
Xử Nữ đành bật cười, thành thật gật đầu với bà. Điều cô không ngờ tới là ngay lúc đó liền chạm phải ánh mắt của Kim Ngưu.
Hai người nhìn nhau, không khí bỗng chốc như ngừng lại. Nhưng anh cũng chỉ lịch sự gật đầu chào cô một cái rồi rất lạnh lùng rời khỏi quán, nối gót theo mẹ vào xe.
Xử Nữ vẫn bất động nhìn bóng lưng anh rời đi, có chút thất thần. Lâu lắm rồi hai người bọn họ mới đối mặt nhau như thế này.
Nói không có cảm giác gì thì không phải, trái lại, tim cô còn có chút đập nhanh hơn thường.
Nhiều năm trôi qua, giờ đây Xử Nữ nhận ra anh đã không còn là dáng vẻ của cậu thiếu niên ngày xưa mà giờ đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, đường nét nổi bật, ánh mắt thâm thúy.
Xử Nữ bỗng nhớ về một ngày, là lúc cả hai còn hẹn hò.
Cả người cô như không xương nằm dựa hết vào người Kim Ngưu, còn Kim Ngưu thì ôm chặt Xử Nữ vào lòng, tay còn lại của anh nhẹ nghịch nghịch ngón tay thon dài của cô.
"Anh, bạn em nói nhìn anh rất lạnh lùng, mỗi khi nhìn anh là họ có chút sợ." Xử Nữ vẫn dựa vào lòng Kim Ngưu khẽ nói.
"Có sao?"
"Có!"
Xử Nữ ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói chuyện với Kim Ngưu, "Lúc đầu thấy anh, bọn họ rất cao hứng vì anh rất đẹp trai, nhưng thấy cả buổi trời anh lúc nào cũng trưng ra bộ dáng không cười khiến bọn họ cảm thấy như đang đắc tội với anh vậy."
Kim Ngưu bật cười nhìn bộ dáng lên án của Xử Nữ nhưng anh yên lặng tiếp tục lắng nghe cô nói tiếp.
"Đấy! Đấy!" Xử Nữ chỉ vào môi Kim Ngưu, "Cười như này có phải nhìn ấm áp hơn không."
"Vậy em muốn gặp ai anh cũng phải cười như này à?"
Nghe vậy, Xử Nữ có chút suy nghĩ, xong liền đưa ra kết luận vẫn là nên trưng cái bộ dáng như thường của anh thì hơn, còn cười thì chỉ với cô thôi là được rồi.
Kim Ngưu vẫn ôm Xử Nữ, ánh mắt chăm chú nhìn cô, nhịn không được thế là liền kéo gáy cô lại rồi hôn lên đôi môi mềm mại.
Nhưng hôn một cái thì làm sao đủ, thế là anh liền hôn sâu hơn, làm Xử Nữ xém chút đã ngạt thở.
Xử Nữ khẽ bừng tỉnh khỏi kí ức của mình, cô đỏ mặt vỗ bốp bốp vào mặt mình làm bản thân tỉnh táo lại chút rồi liền cầm hết đồ đạc trở về lại công ty.
......
Song Ngư lúng túng bấm chuông cửa căn nhà đối diện mình, nhưng bấm nãy giờ mà chẳng thấy ai mở cả, cô sợ một là người ta không có ở nhà, hai là Xử Nữ đã nói lộn số nhà rồi chăng.
Đang định bấm chuông tiếp thì lần này cửa đã mở ra, một dáng người cao lớn và gương mặt với đường nét rất đẹp đập thẳng vào mắt Song Ngư làm cô thoáng chốc có chút thất thần.
Nhưng nhanh chóng Song Ngư đã nhận ra người này, đây chẳng phải là người hồi trước còn đi chung thang máy rồi cầm nhầm vali màu hồng của cô đây sao!
Có vẻ Ma Kết cũng nhận ra cô, gương mặt điển trai vốn mày đang nhíu lại giờ càng nhíu chặt hơn.
"Cô là ai? Tìm tôi có việc gì?" Ma Kết mất kiên nhẫn nhìn người phụ nữ trước mặt.
Song Ngư cũng nhanh chóng thu lại dáng vẻ của mình, cô bắt đầu vào cuộc, nở một nụ cười đầy tính công nghiệp chào Ma Kết, "Chào anh, anh có phải là Dương Kết không ạ?" Nói xong cô đột nhiên hốt hoảng sửa lời lại, "À không, phải hỏi là anh có phải là Dương Ma Kết không?"
Nghe cô nói xong, mày đang nhíu lại nay càng nhíu chặt hơn, rất không kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, "Cô là ai? Tìm người đàn ông tên Ma Kết làm gì?"
Song Ngư cũng rất vô tư giới thiệu bản thân mình, "Tôi là Song Ngư, nhà ở đối diện, cũng coi như là hàng xóm của anh đi."
Hai người đối mắt nhìn nhau, người thì tươi, người kia thì nhăn nhó. Ma Kết vẫn im lặng nhìn Song Ngư, nhưng cô biết, ánh mắt này của anh lúc này là đang biểu thị rằng muốn đuổi quách cô đi ngay lập tức.
"Thật ra tôi đến đây có chút chuyện, Xử..." Song Ngư đột nhiên ngửi ngửi, mày có chút nhíu lại, "Hình như nhà anh có mùi khét."
Ma Kết lúc này như mới sực nhớ ra điều gì đó, "Chết rồi! Cá của tôi!"
Nói xong là Ma Kết liền chạy thẳng vào nhà, Song Ngư cũng hốt hoảng, rối rắm rồi chạy theo vào luôn.
Và cảnh tượng đập vào mắt cả hai lúc này là nguyên cái phòng bếp khói đã bốc nghi ngút, cá trong chảo cũng chiên đến khét, cháy đến không ra hình thù ban đầu.
Ma Kết có vẻ vì quá sốc nên đã bất động luôn cả người, anh chỉ biết đứng khựng rồi ho sặc sụa lên, còn mọi việc thì đã có Song Ngư rất thành thục chạy đến tắt bếp.
Cô nhấc chảo ra bàn, "Khai thật đi, anh bỏ than vào nấu đúng không?"
"Tôi chiên cá mà." Ma Kết mơ hồ nói.
"..." Khóe môi Song Ngư có chút giật giật, nấu đen cả cá lẫn chảo như này cũng là một loại tài năng đấy.
"Rồi sao anh không bật máy hút mùi lên?" Song Ngư tiếp tục hỏi.
Ma Kết thản nhiên trả lời, "Tôi quên."
Song Ngư bất lực cầm chảo đi đổ hết đống cá đen, không nhịn được lại hỏi, "Anh đây là lần đầu nấu ăn đúng không?"
Lần này giọng Ma Kết có phần cao hơn, "Tôi biết nấu ăn, nhưng lâu ngày rồi mới nấu lại nên hơi quên."
Nghe xong, Song Ngư lại thầm bĩu môi trong lòng, nhìn là biết anh không hề biết gì về bếp núc rồi, vậy mà vẫn sĩ diện, đúng là cái đồ nói không biết ngượng.
Nhắc đến nấu ăn, cô như nhớ ra thêm một điều, "Rồi anh biết nấu cơm không đó?"
"Biết!" Lại giọng nói chắc nịch vang lên.
Song Ngư nhìn đến nồi cơm điện đang cắm kia, nỗi bất an bỗng dấy trong người, thế là cô liền tới thẳng rồi mở luôn nắp nồi.
Và xem Song Ngư đã chứng kiến được gì nào??
Thật không ngoài dự đoán của cô, mở ra một phát là thấy toàn là nước, nước ngập đến gần nắp nồi luôn!
Song Ngư quay sang nói với chất giọng không thể tin được, "Anh đây là đang nấu cháo?"
"Tôi nấu cơm mà." Ma Kết khẽ nhíu mày, "Tôi nghe người ta bảo gạo này hơi khô, khi nấu thì nên cho nhiều nước chút."
"Gì mà nhiều chút, anh cho hơn chữ nhiều luôn rồi đấy! Thôi rút ra đi, cơm gì tầm này nữa." Nói là làm, Song Ngư rút thẳng dây nồi cơm điện luôn, còn Ma Kết thì vẫn còn mịt mờ lắm.
Thế là Song Ngư lại quen nghề, bắt đầu đứng giải thích mọi chuyện cho anh hiểu, trông không khác gì cô giáo đang răn dạy học sinh của mình cả.
Xong cô còn hỏi là anh đã nấu thêm món nào khác ngoài chiên cá, nấu cơm không thì Ma Kết lắc đầu.
Thấy người đàn ông cao lớn trước mặt, Song Ngư có chút buồn cười.
Không còn cái dáng vẻ cao cao tại thượng nữa, có lẽ là lần đầu nấu ăn mà đã gặp sự cố nhớ đời như này thì chắc đã để lại cú sốc khá lớn cho anh rồi.
Thấy anh cứ nhìn mãi vào nồi cơm toàn nước là nước bên trong, rồi tiếp tục nhìn qua cái chảo đen từ trong ra ngoài, lòng Song Ngư bỗng nhũn đi vài phần.
"Hay là để tôi nấu giúp anh nhé."
Song Ngư vẫn chưa nhận thức được vấn đề ở đây, tất cả đều xuất phát từ việc thấy Ma Kết quá tội nghiệp nên mới nói vậy thôi.
Nhưng mà Ma Kết cũng rất vô tư hỏi lại, "Cô nấu thật á? Cô biết nấu không vậy?"
"Không biết thì sao tôi phải nói." Song Ngư khẽ liếc Ma Kết, "Vậy anh muốn ăn gì?"
"Ăn cơm." Ma Kết vẫn đứng sừng sững bên cạnh cô.
"Cơm thì hơi lâu, thôi tôi làm anh mì xào nhé, để tôi xem tủ anh có gì không."
Song Ngư đi đến tủ lạnh, còn Ma Kết cũng thản nhiên tránh đường để cô đi.
Vì Ma Kết mới đi siêu thị nên trong tủ lạnh giờ dự trữ rất nhiều đồ ăn. Song Ngư quyết định làm mì xào hải sản, hỏi anh có được không thì tất nhiên nhận được là cái gật đầu của Ma Kết.
Có lẽ họ vẫn chưa nhận ra được sự việc càng diễn ra theo hướng kỳ quặc, một người thì miệt mài nấu ăn, người thì miệt mài chỉ này chỉ nọ chỗ đựng dụng cụ, gia vị,...
Hai người rất tự nhiên phối hợp cùng nhau, bất giác cả hai cũng quên mất là bọn họ chỉ là những người xa lạ.
Tầm nửa tiếng sau thì món ăn cũng ra lò, Ma Kết nhìn dĩa mì xào nhiều gấp ba lần một người ăn, cảm thấy khó nói nên lời.
"Cô muốn làm tôi bội thực đúng không?"
Song Ngư giờ mới ý thức được bản thân đã nấu quá nhiều, cô vội vàng giải thích rằng vì đã quen với việc nấu đồ ăn cho vừa ba cái miệng ăn nên lúc nấu cho Ma Kết cô cũng có chút nhầm lẫn mà nấu nhiều như thường.
Ma Kết nhìn dĩa mì bắt mắt trước mặt, không biết sao liền rủ Song Ngư ăn cùng mình, dù gì nhiều như vậy anh ăn cũng không hết.
Song Ngư được mời thì tất nhiên là đồng ý luôn, dại gì mà không ăn. Dù sao lúc cô qua đây thì vẫn mang cái bụng rỗng mà, nấu nãy giờ cũng đói sắp rã rời rồi.
Thế là cả hai ngồi đối diện nhau cùng ăn mì, Ma Kết còn không tiếc lời khen ngợi dành cho Song Ngư.
"Không ngờ cô nấu mì cũng được."
"Gì mà cũng được, phải gọi là quá được." Song Ngư vui vẻ đáp lại lời.
Ma Kết vừa nhai vừa gật đầu tỏ ý tán thành, nhưng đột nhiên giờ anh mới cảm thấy có gì đó không đúng ở đây.
Ma Kết ngẩng mặt nhìn về phía Song Ngư, lạnh nhạt hỏi, "Rồi cuối cùng cô là ai?"
Song Ngư bị câu hỏi của Ma Kết làm cho nghẹn cả người, nãy giờ rồi mà còn hỏi người ta là ai, đã thế cô cũng giới thiệu rồi mà!
Nhưng cô đành phải gác đũa rồi giới thiệu lại, "Tôi là Song Ngư, nhà ở đối diện, coi như là hàng xóm của anh đi."
Ánh mắt Ma Kết vẫn nhìn chằm chằm Song Ngư, ý bảo cô phải nói ra mục đích của mình.
"Thật ra tôi là bạn của Xử Nữ, cô ấy..."
"Đừng nói cô cũng là biên tập?" Ma Kết cắt ngang lời cô.
Song Ngư nghe vậy liền xua tay bảo ý không phải, nhanh chóng giải thích, "Xử Nữ có điện với nhắn tin mà anh không nghe máy, vả lại giờ cô ấy đang bận nên đã nhờ tôi qua đây bảo anh đưa bản thảo."
Sau là một khoảng yên lặng đến bức người.
Ma Kết gác lại đôi đũa lên chén, nghe thì hành động này có vẻ nhẹ nhàng nhưng lại tạo ra tiếng động vang rất rõ. Anh nhếch môi cười khẩy, "Lại là cô ta, cũng lắm trò thật."
Song Ngư lầm bầm trong miệng, "Thì cũng tại anh lì lợm thôi."
"Cô nói gì?"
Song Ngư: "..."
"Tôi mấy hôm trước đã đưa cho cô ta rồi, vậy mà giờ còn đi đòi, đã thế nhờ người đòi hộ."
Ma Kết khinh khỉnh cất giọng, vừa dứt lời là đã nghe Song Ngư nói lại ngay.
"Anh biết anh chỉ đưa cho cậu ấy khoảng một phần tư thôi không? Ít đến thảm thương nên giờ cậu ấy mới đòi tiếp."
"Tôi đưa là còn may lắm rồi chứ ở đó mà đòi hỏi." Ma Kết hừ lạnh, vẻ mặt còn không thèm giấu đi sự chán ghét của mình.
Song Ngư nhẹ nhàng nói ra ý kiến mình, "Anh có thể giao bản thảo cho cậu ấy được không? Coi như là phí nấu ăn đi."
"Nấu là cô tự nguyện, tôi đâu có ép."
Song Ngư bức xúc, lời cũng gấp rút hơn, "Nhưng anh ăn rất ngon lành kia mà!"
"Cô nấu thì tôi ăn bình thường thôi, nguyên liệu, bếp núc, dụng cụ của tôi, cô xào mì cũng trong nhà tôi thì tất nhiên là của tôi hết thôi."
Tính Song Ngư rất ít khi nóng giận, lúc nào cũng duy trì vẻ nhã nhặn của mình, nhưng từ khi nói chuyện với Ma Kết, trong đầu cô luôn muốn nổi lên ý định đánh nát anh.
Ngón tay đặt dưới bàn giờ đã nắm chặt lại thành nắm đấm, tuy vậy, trên gương mặt Song Ngư vẫn cố gắng duy trì nụ cười, nhẹ nhàng tiếp tục thương lượng.
"Thật ra tôi rất thích các tác phẩm của anh vì rất hay, vừa rồi tôi mới đọc cuốn..."
"Tôi biết, tôi biết truyện tôi hay rồi."
Song Ngư lần nữa bị cắt ngang, nhưng cô vẫn kiềm nén lại, vẫn giữ nét vui vẻ trên gương mặt xinh đẹp.
"Vậy anh cho tôi xin bản thảo đi mà, tôi nấu cho anh ăn như vậy rồi, còn giúp anh xử lý vụ nồi cơm, cá chiên. Nếu tôi không xuất hiện thì có khi cả nhà anh giờ ngập toàn là khói đấy!"
Ma Kết vẫn thờ ơ đáp lại, "Cũng tại cô xuất hiện nên tôi mới lơ là làm cá cháy thôi."
"Làm gì có! Từ khi nào tôi trong lời anh lại như tội đồ rồi!"
"Thì đúng là vậy mà."
Hai người cứ ngồi đối diện nhau mà cãi qua cãi lại, càng cãi càng thấy nội dung quá ấu trĩ.
Cuối cùng vẫn là Song Ngư nhượng bộ trước, cô ý thức được bản thân đến đây là để giúp Xử Nữ, nếu cứ tranh chấp với Ma Kết thì người bị thiệt vẫn là Xử Nữ thôi.
"Tôi thấy anh không biết nấu, à không, phải là nấu ăn không tốt cho lắm. Nếu không phiền thì sau này cứ qua nhà tôi ăn đi, tôi nấu rất ngon."
Ma Kết lại tính mở miệng châm chọc cô theo thói quen, thì đột nhiên ngẫm lại lời Song Ngư nói, anh bỗng có chút dao động.
Song Ngư nói tiếp, "Trình độ nấu ăn của tôi thì anh thấy rồi đó, ngon mà. À anh nhớ có lần Xử Nữ đem cà ri gà và bánh ngọt cho anh không? Tôi làm đó!"
Tất nhiên là Ma Kết nhớ chứ, bởi vì anh đã ăn sạch luôn mà.
Không phải ngoa chứ đồ ăn cô nấu rất hợp với khẩu vị của anh.
Về phần Song Ngư, đưa ra ý định này cũng không hẳn là vấn đề gì to tát cả, cùng lắm là cô sẽ nấu dư thêm một phần ăn thôi.
Thế là Song Ngư vẫn tiếp tục lãi nhãi với Ma Kết, anh đứng lên cô cũng đứng theo, anh đi đâu cô cũng đi theo nấy. Nói dai đến nỗi tai Ma Kết sắp ù luôn rồi.
Song Ngư cứ nói mãi về việc bản thảo và ăn uống, Ma Kết không nhịn được nữa liền bảo cô đứng yên đó, không được nhúc nhích, xong anh liền đi thẳng vào phòng đóng cửa cái rầm.
Song Ngư vẫn ngơ ngác nhìn người đàn ông cao lớn đã khuất hẳn sau cánh cửa. Định bụng đi đến phòng gõ lên thì đã thấy anh xuất hiện, trên tay còn cầm theo laptop, không nói không rằng ngồi xuống ghế sofa.
Cô tò mò đi tới, thử ghé mắt vào xem thì thấy trên màn hình toàn chữ là chữ. Cô phát hiện, đây thật sự là bản thảo truyện!!
Song Ngư rất tự giác yên lặng ngồi xuống ghế bên cạnh chờ anh.
Đột nhiên Ma Kết ngẩng lên nhìn Song Ngư, không lạnh không nhạt hỏi, "Cô tên Song Ngư đúng không?"
Song Ngư được hỏi thì có chút bất ngờ, song vẫn gật đầu.
"Cái gì Song Ngư?"
"À, là Hạ Song Ngư."
Ma Kết nghe xong liền tiếp tục nhìn màn hình rồi đánh đánh gõ gõ gì đó. Tuy Song Ngư khó hiểu lắm nhưng lại không dám hỏi, sợ hỏi xong anh lại đổi ý nữa.
Một lúc sau, giọng Ma Kết lạnh lùng vang lên, "Gửi rồi, đầy đủ, các cô vừa lòng chưa?!"
Ma Kết còn xoay màn hình cho cô nhìn, đúng là đã thấy anh gửi sang cho Xử Nữ một file Word với tiêu đề rất xúc tích:.
Song Ngư liền điện thoại cho Xử Nữ bảo cô kiểm tra xem có đúng là bản thảo không. Đối với người như Ma Kết, cô thật sự không tin cho lắm.
Mãi một lúc sau đã nghe tiếng Xử Nữ xác nhận là bản thảo, Song Ngư mới yên tâm tắt máy. Rồi liền quay sang Ma Kết nói cảm ơn với vẻ rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống với dáng vẻ lải nhải càm ràm đòi bản thảo vừa rồi.
Ma Kết tỏ vẻ mặt chán ghét nhìn Song Ngư, anh đóng máy lại, rất tuyệt tình muốn đuổi Song Ngư ra khỏi nhà.
Song Ngư bị đuổi cũng không tức giận, ngược lại vẫn giữ thái độ nhẹ nhàng như ban đầu, xong miệng vẫn luyên thuyên liên hồi.
"Anh nhớ nộp bản thảo đều đặn đấy nha, đừng lười biếng nữa, khổ người ta lắm. À có muốn ăn gì thì qua nhà tôi ăn đi, tôi nấu rất ngon. Với tôi thật sự đã đọc truyện anh rồi, tôi, á á..."
Ma Kết đẩy Song Ngư ra ngoài rồi đóng sầm cánh cửa lại, để lại Song Ngư với vẻ mặt vô cùng bàng hoàng.
Ma Kết đã đuổi được Song Ngư đi, anh đi về phía nhà bếp rồi ngồi xuống, tiếp tục xử lý nốt phần mì còn đang ăn dở vừa rồi.
"Nhìn khùng khùng vậy mà khi nấu ăn cũng ra dáng phết!"
__________
Tiny_Sulkamm: Tới góc lảm nhảm cuối truyện chút nhé:v
Tâm sự với mọi người chút, sau khi mình bị covid xong thì hậu covid cũng có kha khá, như sức khỏe bị hao nè, hay hụt hơi, ngủ dễ giật mình với bị nhạy tiếng,... Mà giờ mình phát hiện ra mình có thêm một cái hậu nữa.
Tính ra là cũng tròn 1 tháng mình dính covid, sau khi hết thì nguyên tháng 3 mình cũng ít đi chơi lắm, có thì đi ăn thôi chứ không đi cà phê cà pháo gì như xưa nữa (do hội bạn mình nó cũng lần lượt dính rồi còn đâu:)))
Xong vừa rồi mình mới uống lại cốc trà sữa lạnh, uống xong thì 10 phút sau mình ho như chó sủa luôn mọi người:))
Ho dai lắm, mà hên là lúc sau cũng hết. Nhờ vậy mà mình mới biết bản thân có thêm một di chứng nữa:((
Uống đồ mát thì không sao, chứ uống đồ lạnh là tới công chiện luôn:)) Mà mùa hè sắp tới nữa, không lẽ hè mà uống nước nóng hả tr:))
Nói chung là mình sống ở Đà Nẵng, thành phố có số ca mắc đứng thứ 2 toàn nước thì việc bị dính chắc cũng là chuyện đương nhiên đi:v Nên mình mong mọi người dù ở đâu thì vẫn cố gắng bảo vệ sức khỏe bản thân nhé, bị covid không đáng sợ, hậu covid mới sợ:((
Mà ai bị dính rồi thì mong cũng đừng có tái lại. Tái covid nó còn đáng sợ hơn nhiều, hành tận gần 2 tuần và còn mệt mỏi hơn lần đầu bị lắm. Bạn mình bị tái lại sau 3 tháng nên mình biết rõ, haizzz
Nói đến đây thì mình vẫn mong các bạn có một sức khỏe tốt và luôn bình an nhé. Thời đại giờ chỉ cần mong hai điều đó thôi là đủ rồi mọi người ạ.
Dạo này các bạn chắc cũng biết vụ máy bay rơi ở Trung Quốc làm nổ tung cả máy bay lẫn 132 người thành tro cát rồi chứ... Thật sự mình đã khóc khi xem tin đó mọi người ạ, nó đau lòng lắm luôn, đến cái xác mà cũng chẳng còn nguyên vẹn để mang về thờ cúng nữa...
Nên giờ mình thấy chúc người khác luôn bình an là một lời chúc rất ý nghĩa, bởi vì bản thân ta không biết sau này ta sẽ gặp những chuyện gì đâu, nên hai chữ bình an đấy thật sự rất ý nghĩa.
Đến đây thì mình chúc bản thân mình, gia đình, người thân, bạn bè, và các bạn độc giả sẽ luôn có một sức khỏe tốt trong thời kỳ dịch bệnh hoành hành này, và thật bình an trong cuộc sống nhé.
Có lẽ lâu ngày mình mới ngoi lên nên hơi dài dòng lảm nhảm chút, mọi người thông cảm ❤ iu mọi người hihi