[12 Chòm Sao] Tương Phùng

Chương 8

Từ khi chuyển đến học ở đây, Thiên Bình không biết là đã được bao nhiêu ngày rồi nữa, vì cô cũng chưa đến mức buồn chán để mà ngồi đếm từng ngày trôi qua.

12-1 có số lượng nữ ít hơn số lượng nam, tuy không đến nỗi chỉ đếm được trên đầu ngón tay nhưng ai nhìn vào cũng biết được nam lớp này nhiều hơn nữ là sự thật. Mà gia đình Thiên Bình cũng đã tốn không ít tâm tư để đưa cô vào lớp mũi nhọn này.

Vì nữ ít hơn nên các bạn nữ trong lớp đều chơi với nhau khá tốt, Thiên Bình tuy là học sinh mới đến nhưng rất nhanh đã thân quen được tất cả các bạn nữ trong lớp này, còn trò chuyện rất hợp nhau.

Không chỉ nữ mà các bạn học nam khác cũng rất thân thiện, vui tính, hoàn toàn không có cảnh ma cũ ăn hϊếp ma mới, hay là việc cô lập bạn học như trên phim thường chiếu.

Còn trong học tập, vì là lớp mũi nhọn nên hầu như ai cũng đều rất giỏi, nếu Thiên Bình có không theo kịp thì bọn họ cũng rất nhiệt tình giảng giải lại.

Nói chung là ở đây ai cũng đều thân thiện, chỉ trừ cái người cùng bàn của cô thì phải.

Nói không phải ngoa, từ khi Thiên Bình chuyển đến đây, mặc dù có bạn cùng bàn nhưng cô có cảm giác là cô đang ngồi một mình thì đúng hơn.

Bởi vì số lần Bạch Dương ở lớp rất thất thường, trong giờ học cũng rất biết cách làm giảm sự xuất hiện của mình. Bằng cách là cứ đến mấy giờ có môn cậu không hứng thú như Văn, Anh, hoặc nhiều môn xã hội khác là Bạch Dương dứt khoát gối mặt xuống mặt bàn rồi ngủ hoặc là trốn đi đâu biệt tích cả buổi trời.

Còn những môn Bạch Dương có hứng thú như các môn thuộc tự nhiên thì cậu còn có chút gì đó gọi là nghiêm túc để theo dõi bài giảng.

Bạch Dương và Thiên Bình tuy là bạn cùng bàn nhưng cả hai vẫn thường hay gắt gỏng nhau, nhất là trong các giờ giải lao. Mà ngược lại cứ vào giờ học thì cả hai lại trở vào trạng thái nước sông không phạm nước giếng, phận ai người nấy làm.

Nhưng nhiều khi vẫn có những trường hợp ngoại lệ.

Chẳng hạn như hôm nay đang trong tiết môn Toán, mặc dù thầy giáo đã giảng đi giảng lại nhiều lần nhưng Thiên Bình vẫn chưa hiểu lắm.

Lúc cô đánh mắt sang người bên cạnh thì thấy Bạch Dương đang rất chăm chú chống cằm lắng nghe, chốc chốc lại ghi chú gì đó vào vở mà không biết có nên gọi là vở ghi bài không vì nó rất cẩu thả.

Có lẽ Bạch Dương cũng cảm nhận được ánh nhìn của cô, cậu liếc mắt sang, thái độ rất không thân thiện nhướng mày, "Sao?"

Thiên Bình vẫn chưa biết phải đáp lại như nào thì Bạch Dương rất nhanh đã quan sát được tình hình trước mặt.

Cậu nhìn xuống vở cô rồi lại nhìn lên bảng với người thầy đang còn luyên thuyên trên kia, cậu lờ mờ cũng đoán ra được mọi chuyện.

Thật ra trước đó Bạch Dương đã có chút chú ý đến hoạt động của Thiên Bình vừa rồi, bởi vì thường ngày cậu thấy cô tiết nào cũng nghe giảng rất chăm chú, còn chăm chỉ ghi chép lại gọn gàng vào vở.

Nhưng lần này lại khác, thấy thầy đã giảng đi giảng lại tận mấy lần bài toán trên bảng nhưng Thiên Bình lại chỉ chép được đúng một nửa, xong rồi lại ngơ ngác nhìn lên bảng, còn phân vân có nên chép tiếp hay không.

À ha, Này là không hiểu bài nên không biết chép như nào chứ gì!

Bạch Dương rất ngả ngớn xoay xoay cây bút trên tay, "Sao? Có muốn anh đây giảng cho hiểu không?"

Thiên Bình khẽ nhíu đôi mày thanh tú lại, không trả lời.

Thấy vậy Bạch Dương vẫn tiếp tục buông lời: "Dễ thôi, cậu chỉ cần kêu tôi là anh Bạch Dương thì tôi sẽ giảng cho cậu."

Phát ngôn rất gợi đòn!

"Ai cần!" Dứt lời, Thiên Bình quay phắt đi, bộ dáng trở về nghiêm chỉnh như ban đầu, một cái liếc mắt cũng không cho người bên cạnh.

Bạch Dương nhếch môi cười lạnh một tiếng, đó giờ đám học sinh ở đây chưa ai có thái độ như này với cậu đâu.

Xong tiết Toán là đến giờ ra chơi, Thiên Bình đem bài toán lúc nãy đến hỏi bài lớp phó của lớp. Lúc hỏi xong rồi trở về chỗ ngồi thì người cùng bàn của cô cũng đã mất hút từ lúc nào không hay biết.

Nhưng lần này tầm mắt cô lại dời đến cuốn vở trắng vẫn còn đang mở của Bạch Dương, bên trong vậy mà là lời giải chi tiết của bài toán lúc nãy cậu chép lại.

Nhưng khoan, vẫn là đề toán lúc nãy nhưng dường như Bạch Dương đã có một cách giải khác, cách giải này nhìn vậy mà còn ngắn còn dễ hiểu hơn của thầy dạy lúc nãy nữa kia kìa.

Nhớ lại lúc trước khi được xếp ngồi chung với Bạch Dương, những người trong lớp nói cô là được ngồi chung với ông thần của trường. Lúc đó cô còn dè bỉu trong lòng, giờ thì có vẻ như cô tin rồi, bạn cùng bàn với cô không chỉ là ông thần, mà còn là một thiên tài.

......

Chuông reo vào lớp, mọi người trong phòng bắt đầu về lại vị trí ngồi của mình, cảnh tượng nhốn nháo dần dần thay thế bằng sự yên tĩnh như trong tiết học.

Song Ngư mỉm cười bước vào lớp, sau giờ ra chơi sẽ là tiết Văn, cũng là tiết của cô giáo chủ nhiệm mới nhậm chức này.

Nhưng trước khi vào tiết học, Song Ngư có nói sơ qua chút về tình hình sắp tới mà nhà trường tổ chức.

"Các em, sắp tới là đến kỳ thi đầu năm rồi, các em tranh thủ ôn bài thật kĩ nhé, tầm cuối tuần sau là diễn ra, còn cụ thể giờ giấc thì trường sẽ có thông báo sớm nhất. Kiến thức đều là những gì mà thầy cô đã ôn lại cho các em từ đầu năm đến giờ, cũng chỉ là kiến thức cũ nên các em cố gắng thi thật tốt nhé. "

Song Ngư vừa dứt lời là phía dưới liền vang lên một loạt âm thanh xôn xao, không hẹn mà cùng đồng loạt uể oải than thở.

Học sinh mà, ai mà thích thi cử, Song Ngư cũng biết tâm lý học trò của mình nên chỉ có thể nhẹ trấn tĩnh lại đám người bên dưới.

Cô nhẹ nhàng nói thêm ý chính: "Thi xong chúng ta sẽ tiến hành đổi lại chỗ ngồi lần nữa, chỗ ngồi sẽ dựa vào cách sắp xếp như nào thì tạm thời cô chưa nghĩ ra."

Lại thêm một trận xôn xao nữa vang lên, lần này thì dữ dội hơi, có người còn bày ra vẻ mặt lo lắng, có đôi còn ôm nhau hận không thể trét luôn keo 502 lên người để dính chặt lại bày tỏ không muốn tách rời nhau luôn.

Mà tất nhiên sự việc này cũng ít nhiều làm tác động đến không khí vốn đã quái dị của Bạch Dương và Thiên Bình.

"Ha, có cơ hội để tiễn được một phiền phức đi rồi."

"Ý cậu là gì? Đồ phiền phức?"

Bạch Dương khơi màn, Thiên Bình đáp lại, thế là cả hai đối mắt nhìn nhau, dường như không ai chịu nhường ai cả.

Đầu lưỡi cậu đẩy nhẹ về phía bên má phải, Bạch Dương nhếch môi: "Không lẽ cậu không hiểu mà còn hỏi lại?"

Thiên Bình nhíu mày, khẽ cắn môi hừ lạnh một tiếng: "Đúng là cái đồ không bình thường!"

"Cậu nói ai không bình thường?"

"Nãy giờ tôi nói chuyện với cậu thì tất nhiên là nói cậu chứ ai còn ai vào đây nữa!"

Cũng may là xung quanh đủ ồn để có thể lấp được màn đấu khẩu của hai người ở trong góc lớp này. Không khí xung quanh cả hai vốn đã ngột ngạt nay càng ngột ngạt đến bức người hơn.

Bạch Dương tay nắm thành quyền, cậu kiềm nén nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào gương mặt Thiên Bình. Thiên Bình dường như cũng bắt đầu cảm nhận được cái sát khí của cậu tỏa ra, cô giờ mới sợ là gì rồi.

Nhưng Thiên Bình không cho phép bản thân lộ ra bất kỳ một điểm sợ hãi nào, cô khẽ nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc của mình.

"Vẻ mặt của cậu là có ý gì, không lẽ cậu định đánh tôi? Nếu cậu muốn đánh thì đi mà mặc váy rồi tới đây đánh." Tuy là sợ nhưng Thiên Bình vẫn rất hiên ngang chọc giận Bạch Dương một lần nữa.

Nghe xong cậu liền cười lạnh gằn giọng đe dọa:" Cậu nên cảm ơn ba mẹ đã sinh cậu ra là con gái đi, chứ là con trai thì tôi đã bóp miệng cậu đến trật cả hàm từ lâu rồi."

Một tầng da gà nổi lên trên người Thiên Bình, cô còn cảm nhận được khi Bạch Dương nói ra lời trên cậu còn đang nghiến răng đến mức hận không thể làm được gì cô cả.

Nhưng Thiên Bình vẫn lạnh mặt nhìn Bạch Dương, nói là lạnh mặt nhưng thật ra là bị dọa cho sững người luôn thì đúng hơn.

Chưa hết, Bạch Dương lại tiếp tục nói tiếp: "Thật ra thì tôi cũng chưa phải là chưa từng đánh con gái."

Thiên Bình: "..."

"Hồi đó có con nhóc kia cũng như cậu vậy, cũng dám mắng tôi, nói xấu tôi, dám hống hách với tôi. Xong rồi cậu biết tôi xử lý con nhóc đó như nào không?"

Thiên Bình đang sợ hãi nghe vậy liền theo quán tính lắc đầu như một con rô bốt.

Bạch Dương nhếch môi cười, cậu đưa hai tay mình lên, rất nhẹ nhàng bẻ từng khớp tay, đi liền theo từng hành động là âm thanh răng rắc của khớp xương, chỉ nghe thôi là đủ tê cả da đầu rồi, và tất nhiên người nghe này là Thiên Bình.

"Cậu có muốn thử không?"

Bạch Dương vừa nói vừa nhích lại gần Thiên Bình, cô hoảng đến nỗi lắp bắp nói thành lời: "Cậu, cậu có tin là tôi mách giáo viên là cậu dám đánh tôi không! Cậu đây là bạo lực học đường đó!"

"Mời cậu mách luôn." Đi kèm với lời là động tác mời chào của Bạch Dương làm Thiên Bình không biết phải đáp lại như nào đành chỉ có thể lùi người càng xa càng tốt.

"Được rồi chúng ta bắt đầu vào tiết học thôi các em, chúng ta bị trễ giờ mất rồi nè."

Giữa lúc tình hình rất gì là tình hình thì lời của Song Ngư ở trên bục dường như đã cứu được Thiên Bình ra khỏi cái cảnh trớ trêu ngay lúc này.

Bạch Dương nghe vậy đành chậc lưỡi một tiếng, nhàm chán dịch người lại chỗ ngồi mình, nhưng trước đó còn không quên "cảnh cáo" Thiên Bình một câu: "Tới giờ ngủ tôi rồi, cậu biết điều thì yên lặng chút."

Nói xong là cậu dứt khoát lấy tay làm gối rồi áp mặt xuống ngủ ngay lập tức, để lại Thiên Bình với vẻ mặt không biết phải hình dung như thế nào.

Lấy tiết học mình không thích làm giờ ngủ, cậu thì hay rồi Vương Bạch Dương!

...........

Ánh nắng khẽ lọt qua rèm cửa, những tia nắng như đang thắp bừng cả căn phòng, vài vạt nắng còn rọi lên trên gương mặt trắng nõn đang say giấc nồng ở trên giường.

Có vẻ như vì nắng quá chói nên đôi mày thanh tú khẽ nhíu chặt, người trên giường cũng bắt đầu cựa quậy dần tỉnh giấc.

Nhân Mã mắt nhắm mắt mở với với tay tìm điện thoại trên kệ cạnh giường. Nhìn giờ, cô tá hỏa bật người dậy, rối rắm loạn lên.

11 giờ trưa, giờ mà mặt trời sắp lên tới đỉnh luôn rồi!

"Trễ giờ đi làm, trễ giờ đi học, chết chết!!" Nhân Mã vò nát mái tóc vốn đã rối như mớ bòng bong của mình, nhưng được tầm mười giây sau thì cô mới nhận thức ra được mọi chuyện.

"Hình như hôm nay mình đâu có đi làm với đi học đâu."

Đúng là vậy thật, vì như này nên tối hôm qua cô đã cùng đám bạn thân của mình hẹn làm một buổi ăn chơi nhậu nhẹt linh đình. Chưa dừng lại ở đó, khi men say chưa ngấm hết vào người thì bọn họ lại còn kéo nhau vào bar quẩy rồi mới về.

Thật ra tại Nhân Mã sung quá, uống nhiều nhất và cũng là người quậy nhất nên mấy người bạn của cô đành phải tàn cuộc chơi hơi sớm để đưa con ma men này về. Nhưng Nhân Mã không biết, mọi chuyện nó cũng không đơn giản chỉ dừng lại như vậy.

Nhân Mã ngồi trên giường vỗ vỗ đầu, vì hôm qua uống quá nhiều nên có chút đau đầu. Cô rời giường ra khỏi phòng đi xuống bếp thì thấy trong l*иg bàn là mấy cái bánh bao.

Tất nhiên cô biết đây là của hai bà chị trong nhà đã chuẩn bị cho mình. Mua để cô ăn sáng mà giờ không ngờ thành đồ ăn trưa luôn.

Nhân Mã mệt mỏi ngồi thụp xuống chiếc ghế, bắt đầu thờ thẫn tiếp. Cô có cảm giác như bản thân đã bỏ lỡ rất rất rất là nhiều chi tiết vào tối hôm qua ở bar.

Cô bần thần tự lẩm nhẩm một mình: "Tối qua mình ăn rất no, mình uống rất say. Rồi mình nhảy, rồi mình chạy loạn xung quanh, xong mình thấy người quen, mình nhào vào rồi nói gì đó. Hình như người này mình có biết...." Trong đầu Nhân Mã dần dần cũng hiện lên một hình ảnh của một dáng người rất mơ hồ.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô đột nhiên nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, cả gương mặt không thể nào hốt hoảng hơn.

"Là người đàn ông khám răng Vương Bảo Bình!!"

Cùng lúc đó ở một nơi khác.

Bảo Bình một tay cầm ly nước một tay mở cửa đi vào phòng nghỉ ngơi tập trung, chưa vào được nửa người là đã nghe giọng nói ầm ĩ của mấy người trong phòng vang đến tận ngoài đây.

"A trai đẹp khốn nạn!" Người đàn ông đang cười thì thấy Bảo Bình liền giở giọng trêu ghẹo.

Dứt lời, mấy người trong phòng dời mắt về phía Bảo Bình sau đó liền cười ầm lên, cả nam cả nữ đều luôn miệng thay phiên nhau chọc ghẹo anh.

"Lần đầu tiên tôi thấy có bệnh nhân mắng anh đấy, đã thế còn là nữ nữa." Một nữ nha sĩ cũng buông lời trêu chọc.

Bảo Bình nhướng mày nhìn hai người đàn ông đối diện, thấy vậy cả hai liền chột dạ cười hề hề mấy tiếng: "Bọn tôi chỉ vô tình kể chuyện tối qua cho mọi người nghe thôi." Nói xong còn làm bộ như chỉ là vô ý, nhưng thật thì bọn họ là cố ý đấy.

Anh cũng lười tiếp chuyện với đám người ồn ào này, chỉ vào lấy đồ rồi trở lại phòng của mình.

Nhớ lại sự việc hôm đó, Bảo Bình có chút đau đầu.

Tối hôm qua có một người bạn của anh mới về nước nên đã hẹn tụ tập với nhau một bữa. Vì đây là một người bạn quen biết nhau từ thuở sinh viên nên cuộc gặp mặt lần này cũng có vài người đồng nghiệp trong nha khoa, điển hình như mấy người đàn ông trong phòng lúc nãy.

Bọn họ đi ăn rồi tiếp tục đi tiếp nơi khác, và địa điểm lần này lại ở ngay quán bar, do chính cậu bạn mới về nước kia đề xuất.

Vì Bảo Bình tăng ca nên anh chỉ có thể trực tiếp bỏ qua bữa ăn mà chạy thẳng đến điểm hẹn thứ hai, tới nơi thì tất cả đều đã có mặt đầy đủ ở đó.

Nhưng không bao lâu thì biến cố bắt đầu diễn ra.

Lúc Bảo Bình đang nói chuyện thì đột nhiên có một dáng người thon thả từ đâu di chuyển đến. Dáng dấp mảnh mai nhưng có lẽ vì quá say mà đi có chút loạng choạng, khập khiễng, và cuối cùng là té nhào vào lòng anh luôn.

Không chỉ riêng Bảo Bình mà tất cả những người bạn của anh đều bất ngờ ra mặt.

Bảo Bình nghĩ chắc là một người qua đường vì quá say nên khi đi thì đã vô tình ngã vào người anh. Lúc đang định nâng người dậy thì không ngờ hành động của người phụ nữ này đã làm anh chấn động đến bàng hoàng.

"A chào bác sĩ Vương Bảo Bình, anh có nhớ tôi không, tôi, tôi thấy anh nên liền đi qua đây chào anh nè."

Cô gái vì quá say nên lúc nói còn có vài tiếng nấc cụt đi kèm.

Khi cô vừa ngẩng mặt thì anh kịp thời thấy được dáng vẻ của cô, gương mặt xinh đẹp trắng nõn với làn da mềm mại không tì vết. Vì trang điểm nên đường nét có chút sắc sảo, có lẽ vì quá say, thêm ánh đèn nhấp nháy nơi đây rọi vào gương mặt nên càng làm cho đường nét của cô thêm phần quyến rũ khó tả hơn.

Nhưng mà xin thứ lỗi, Bảo Bình không hề biết cô gái này, ở đâu ra tự nhiên nhào vào người anh không biết.

"Xin lỗi, tôi không quen cô thì phải."

"Tôi là người được anh khám răng vào tuần trước này, anh không nhớ sao? Đẹp trai mà sao trí nhớ kém vậy." Cô lầm bầm vài tiếng nhưng tất cả đều đã được lọt hết vào tai bọn họ.

Mấy người đàn ông bạn của Bảo Bình ngồi xung quanh nghe vậy liền cười ầm lên, không hẹn mà cùng nhau buông lời trêu chọc.

Nhưng Bảo Bình thì còn tâm trí nào để quan tâm đám bạn khùng này của mình, anh nâng Nhân Mã dậy, rất đau đầu nói chuyện với cô: "Cứ cho là tôi trí nhớ kém đi, nhưng cô cũng phải bỏ cái tay ra khỏi cổ tôi chứ."

Bởi vì bây giờ tư thế của bọn họ quá mập mờ đi.

Lúc Nhân Mã ngã nhào vào lòng Bảo Bình thì cô đã kịp ôm cổ anh, cả người tuy đã được anh dịch bớt sang nhưng cả hai giờ vẫn ngồi rất sát nhau, người lạ đi qua có khi còn lầm tưởng cả hai là một đôi cũng nên.

Nhân Mã nghe anh nói vậy liền nhíu mày tiếp tục làu bàu với người trước mặt: "Anh vậy mà không nhớ tôi, tôi đẹp vậy mà anh không nhớ, cả bệnh nhân mình mà còn không nhớ thì đúng là cái đồ không có lương tâm nghề nghiệp."

Tuy xung quanh ồn ào mà Nhân Mã cũng nói rất nhỏ, nhưng không biết sao mà mấy lời cuối cô lại nói rất lớn, thế là ai muốn nghe thì đều đã được nghe hết. Tất nhiên là mấy người đàn ông ngồi xung quanh lại tiếp tục cười đến lăn qua lăn lại trên ghế.

Bảo Bình mặt giờ đã đen như cái đít nồi luôn rồi, vậy mà Nhân Mã còn bồi thêm một câu rất trí mạng: "Đồ trai đẹp khốn nạn!"

Một tràn tiếng cười như tiếng bò rống của mấy người đàn ông lại tiếp tục vang lên, giờ thì hay rồi, cười đến độ bọn họ phải ôm nhau rồi đập bàn đập ghế luôn kia kìa.

Bảo Bình không thể vứt thẳng người phụ nữ miệng tiện này đi được, với lương tâm là một người đàn ông thì không thể đối xử như thế, cộng thêm đây là một người say thì anh càng không thể ra tay nặng nhẹ được.

Anh có chút đau đầu, ánh mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh cũng có phần lạnh đến rợn người.

Có lẽ Nhân Mã cảm nhận được có một luồng khí lạnh từ đâu truyền quanh người mình, cô rùng mình một phát, xong lại giơ tay lớn tiếng nói rất lớn về phía trước: "Ê ê ai tắt cái điều hòa đi được không, lạnh quá đi à."

Mấy người đàn ông xung quanh lại bị chọc trúng điểm cười lần nữa, và tất nhiên là Bảo Bình đâu còn tâm tình nào để quan tâm đến mấy người này.

"Vậy cô tên là gì?"

Nhân Mã bị hỏi bất ngờ thì có chút ngu người, song vẫn rất rành rọt nói ra cái tên của mình: "Tôi là Tô Nhân Mã, Tô là cái họ, Nhân là tên lót, Mã là cái tên, tóm gọn lại là Tô Nhân Mã. Nhớ đó, không có được quên đâu nha."

Vẫn may là còn nhớ được tên của mình, còn rất tận tình ngồi giải thích ra nữa, vậy mà anh còn sợ người phụ nữ này có khi đã quên luôn tên mình là gì luôn cũng có.

Tận một lúc sau mới có hai cô gái khác rất vội vã chạy đến đỡ lấy Nhân Mã ra khỏi người Bảo Bình, nhanh chóng nói xin lỗi với anh và những người trong bàn rồi gấp rút kéo người đi mất hút.

Thao tác rất nhanh, đến như một cơn gió rồi cũng đi như một cơn gió luôn.

Bảo Bình nhớ lại hình ảnh khi tối chợt trên môi bất giác liền vẽ lên một nụ cười nhạt, mà nụ cười này có ý gì thì ngay cả tác giả cũng không biết nó có ý gì nữa.

"Tô Nhân Mã, tôi nhớ rõ tên cô rồi đấy."

......

Tiếng hét thất thanh không thể nào chói tai hơn của Nhân Mã đang vang vọng khắp căn nhà.

Hai tay cô áp lên má, mắt trợn tròn, cả người như bất động còn khuôn miệng thì không ngừng lẩm bẩm từ đầu giờ: "Nhớ ra rồi, mình nhớ ra mọi chuyện tối qua rồi..."

Đúng vậy, Nhân Mã đã nhớ lại mọi chuyện đêm hôm qua, kể cả việc bản thân bám dính lên người ta vừa khen vừa mắng, còn xém chút đã nôn lên người Bảo Bình. Càng nhớ đến, Nhân Mã càng không muốn tin đó là sự thật.

Cô vì chuyện này mà rối rắm từ nãy giờ, còn không ngừng tự trấn an bằng những màn độc thoại bản thân.

"Không sao không sao, anh ta sẽ không nhớ mình là ai cả, bệnh nhân đến khám của anh ta đông mà, sao mà nhớ được một người bình thường như mình."

Song Nhân Mã lại tự phản bác lại chính mình: "Nhưng không được, mình đẹp vậy mà, tất nhiên là anh ta ít nhiều sẽ nhớ đến mình chứ!"

Đang tự lảm nhảm thì tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên, Nhân Mã nhìn xem thì phát hiện là chị chủ ở trung tâm mà cô đang làm việc đã gửi đến một đoạn tin nhắn.

Nhân Mã hiện đang là giảng viên và trợ giảng dạy tiếng anh cho trung tâm ở đây cũng đã được vài năm rồi.

Nhưng vấn đề là hôm nay không có tiết dạy của cô mà cô cũng chẳng có việc gì liên can mà chị chủ phải nhắn tin vào giờ này.

[ Thu Thu: À Nhân Mã, ngày mai em có tiết dạy đúng không?" ]

[ Tô Nhân Mã: Dạ. Mà có chuyện gì không chị? ]

[ Thu Thu: Từ ngày mai em... không cần đi làm nữa nhé. ]

Nhân Mã có vẻ vẫn chưa hiểu lắm, cô chưa kịp nhắn lại thì bên kia chị Thu đã nhắn tiếp.

[ Thu Thu: Chuyện là trung tâm chúng ta muốn tuyển thêm trợ giảng, mà tuyển thêm thì phải giảm nhân lực lại, nên từ mai em không cần phải đi làm nữa. ]

Cứ nghĩ mới ngủ dậy đầu óc có hơi mịt mù nên Nhân Mã đã cố gắng đọc đi đọc lại rất nhiều lần đoạn tin nhắn của chị chủ gửi vì sợ bản thân hiểu nhầm. Nhưng không, đọc mãi thì ý nghĩa vẫn chỉ có một, đó là cô bị đuổi việc.

Nhân Mã bắt đầu bắt rõ được trọng tâm của câu chuyện, cô kích động lên.

[ Tô Nhân Mã: Vậy thì đuổi người khác chứ mắc gì chị đi đuổi em??? ]

[ Tô Nhân Mã: Rồi chị tuyển người mới, chị đuổi em, vậy cuối cùng là chị dư hay thiếu nhân lực??? ]

Chị Thu bên kia có vẻ ngập ngừng nên phải đợi một lúc sau mới nhắn lại.

[ Thu Thu: Thôi em thông cảm nhé, chị sẽ tính toán số lương tháng này rồi chuyển liền cho em. Cảm ơn em đã đồng hành cùng trung tâm trong suốt những năm qua! ]

"Con mẹ nó, vậy cuối cùng mình bị đuổi việc luôn rồi à?"

Nhân Mã tức giận đậm mạnh điện thoại xuống bàn rồi nhìn nhận lại sự việc.

Nhớ lại khoảng thời gian đi làm của mình, cô ngoài đôi lúc có hơi đi trễ và hay nhầm lịch làm ra thì cũng chẳng có làm gì quá mức hơn.

Kiến thức có, năng lực có, không phải bản thân tự xin nghỉ việc mà bị chính chỗ làm đuổi đi vì một nguyên nhân hết sức buồn cười.

Gắn bó với công việc từ còn là sinh viên năm nhất đến giờ, tận mấy năm trời, cũng quen biết thân thuộc với chị chủ, vậy mà giờ chính người chị Thu này đã đuổi mình. Cuối cùng tình nghĩa vẫn thua cái gọi là tiền bạc.

Một buổi sáng có quá nhiều điều ập đến, nào là nhớ lại cảnh tượng điên rồ của mình tối qua, rồi giờ đến bị đuổi việc, Nhân Mã thật sự là vực dậy không nổi với bao cú sốc này quá.

___________

Tiny_Sulkamm: Tôi xin đính chính là Bạch Dương chưa hề đánh con gái nha, dọa con gái người ta cho zui zui zậy thôi à nên mấy cô đừng hiểu lầm. Nếu mà có đánh thật thì đó không phải là Bạch Dương của truyện tôi đâu: