Hợp Đồng Dracula

Chương 28: Bế công chúa

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Núi tuyết Moriyoshi thuộc tỉnh Akita, cách thành phố Y vài giờ lái xe, nổi tiếng với khu nhà nghỉ suối nước nóng và sân trượt tuyết tuyệt đẹp.

Reyal đã luôn mơ ước được đến đây mỗi mùa đông để tận hưởng thoả thích thú vui nghịch tuyết của nó, một cảm giác xa xỉ mà Tử tước phu nhân chẳng bao giờ cho nó được toại nguyện vì lí do cực kì vô nghĩa - "sợ con nhiễm lạnh"

Vừa đặt chân xuống homestay, không khí lạnh lẽo của vùng núi đã bao phủ khắp nơi, ba người nhanh chóng vào trong nhận dãy phòng mà Shenri đã đặt từ trước.

Hắn chọn một góc tách biệt so với những khu còn lại, gồm hai gian phòng riêng với bên trên là mái hiên phủ ngói xanh và một khoảng sân vườn thoáng đãng.

Reyal chạy lạch bạch trên sàn gỗ, ngắm nghía khung cảnh tuyệt đẹp và lối thiết kế giữ nguyên phong vị truyền thống của nơi này. Nó đẩy cửa căn phòng dành riêng cho mình, rất hài lòng bật ngón cái với Shenri.

"Tôi rất vừa ý phong cách truyền thống này, anh hai của em là tuyệt nhất!"

Shenri nhìn bộ dạng chiếm được lợi sau khi lấy anh trai ra đe doạ của thằng nhóc mà hừ lạnh, không thèm quan tâm tới nó, bước vào căn phòng kế bên.

Nói về Harumi, đến tận đây rồi cô cũng chẳng rõ nguyên nhân vì đâu có chuyến đi này, thằng nhóc Reyal cứ liên tục bám lấy cô năn nỉ ỉ ôi, bảo là muốn được đi trượt tuyết nếu không mùa đông sẽ qua mất.

Còn tưởng rằng Shenri sẽ phản đối nhưng vì sao hắn dễ dàng đồng ý thì chắc chỉ có trời mới biết.

Cô nhìn sơ nội thất của căn phòng không lớn nhưng cực kì ưu nhã, bộ bàn trà ghế bệt gắn liền chăn sưởi cùng chiếc đệm bông lớn trải sẵn dưới sàn, mùi hương thư thái dễ chịu toả ra khiến người ta tự giác thả lỏng tinh thần.

Thôi thì cô sẽ xem như đây là dịp để giải toả những tháng ngày áp lực vừa qua.

"Còn nhiều chỗ trống như vậy, gọi họ mang thêm đệm đi." - Harumi chỉ vào cái đệm duy nhất trong phòng, cô không muốn đi du lịch mà vẫn phải chen chúc "chia giường" chút nào hết.

Shenri tỉnh bơ đáp: "Tôi đã hỏi thử rồi, nhân viên bảo đó là đệm đôi nên từ chối mang thêm."

"Đệm đôi? Thì sao chứ? Chẳng lẽ lại phải chia đôi ranh giới nữa sao?"

Shenri làm động tác chỉ qua phòng kế bên, "Em cứ thoải mái đi, tôi qua với Rey."

"Không được, thằng nhóc phát hiện ra là chết chắc." - Harumi loay hoay đo khoảng cách của chiếc đệm, "Mỗi người nằm nép ra ngoài rìa một chút cũng được rồi, quyết định vậy đi."

Shenri vuốt mũi, len lén bật cười, quả nhiên người này vẫn ngây thơ như vậy...

- --------------------------

Buổi chiều bọn họ thay ra yukata sẫm màu của homestay, cầm khăn bông chia nhau đến khu suối nước nóng ngoài trời. Shenri và Rey ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Harumi trông có vẻ hưởng thụ mà đi vào khu tắm riêng của nữ, đến khi cô khuất sau hành lang thì hai người mới yên tâm đi vào khu của mình.

Sau khi ngâm người vào nước ấm, thằng nhóc thở ra một hơi thoải mái rồi hất cằm với Shenri.

"Này ông già, kể tôi nghe chuyện của hai người đi, sau khi hết thời hạn hợp đồng tôi có được gặp lại công chúa không vậy?"

"Bớt tò mò đi." - Shenri tựa lưng vào vách đá phía sau, không có hứng thú nói chuyện hệ trọng với một đứa con nít.

Nhưng Rey dễ gì buông tha cho hắn, thằng nhóc hất nước văng tung toé, liên tục nhào đến hỏi cho bằng được.

"Không được, anh phải trả lời, nếu không tôi méc công chúa đó! Còn một tháng thôi, anh đã nghĩ ra lí do ly hôn nào chưa?"

Shenri nhàn nhạt phun ra một câu: "Chưa từng nghĩ."

"Là sao?" - Một hàng dấu chấm hỏi bật ra, thằng nhóc quyết định không hỏi nữa, người lớn quả nhiên toàn những suy nghĩ kì cục ngu ngốc thôi!

- -------------------

Rất nhanh trời đã sập tối, buổi đêm ở núi tuyết nhiệt độ còn lạnh hơn gấp mấy lần.

Sau khi tắm xong ai cũng có chút đói, Shenri gọi phục vụ bữa tối ngay chiếc bàn dưới hiên nhà với vài món đặc trưng của Akita và chai rượu sake hâm nóng.

Rey khoác hờ yukata lên người, dây cũng không thèm thắt dây đàng hoàng đã từ trong phòng đẩy cửa nhào lại bàn thức ăn hoành tráng đang toả mùi thơm ngào ngạt.

Nhìn tiểu thiếu gia quen được cưng chiều hầu hạ, ngay cả mặc quần áo chỉnh tề cũng không biết, Harumi âm thầm thở dài. Cô bất đắc dĩ túm lấy Rey, bắt nó ngồi yên để thuần thục chỉnh lại vạt áo, hai tay chăm chú buộc lại dây cho nó.

Thằng nhóc vì hành động săn sóc tận tình này mà cảm động không thôi, công chúa trong lòng nó đã tăng thêm mấy điểm, so với mấy chị gái ở nhà thì tốt hơn mười lần.

Người này dịu dàng đáng yêu như vậy, thật tiếc cho cô khi gặp phải anh trai nhạt nhẽo không có chút tình người của nó.

Shenri xuyên qua nồi lẩu sôi sùng trên bàn, nhìn hai chị em đối diện rất hoà hợp mà ôm ôm ấp ấp nhau, hắn gằn giọng, lên tiếng nhắc nhở sự tồn tại của mình.

"Đồ ăn sắp nguội rồi."

Rey quắc mắt liếc hắn một cái, không ngại vênh mặt khoe khoang chút quan tâm của Harumi dành cho mình.

Ba người trải qua bữa tối quái lạ như vậy dưới màn tuyết rơi dày đặc và không khí lạnh buốt của Akita.

Càng về đêm nhiệt độ càng xuống thấp, Rey sau khi khóc nháo một trận đòi chơi game cũng bị Shenri đá lăn về phòng. Còn chưa hết ngày đầu tiên mà hắn đã thấy hối hận vì đồng ý dẫn của nợ này đến đây.

Shenri duỗi tay kéo cửa, ngăn gió lạnh ở bên ngoài, lúc này không khí trong phòng mới ấm lên được một chút, hắn nhìn Harumi đang vùi trong bàn sưởi, lộc cộc gõ laptop của cô.

Có vẻ như tuyết đang dần to hơn, ở trong phòng cũng có thể nghe âm thanh từng trận gió rít bên ngoài.

Shenri tựa người trên đệm, chừa cho cô một khoảng rộng rãi kế bên. Xen lẫn trong tiếng gió xào xạc, hắn trầm trầm cất tiếng.

"Sau này em hãy cẩn trọng một chút với Brian, đừng dễ dàng tin lời người đó."

Harumi ngạc nhiên ngước mặt lên nhìn hắn, trong phòng chỉ có hai người, vậy thì chắc là đang nói chuyện với cô rồi?

Chẳng hiểu sao đang yên đang lành người này lại chủ động nói một vấn đề chẳng liên quan đến hoàn cảnh hiện tại như vậy.

"Rốt cuộc anh với Brian là như thế nào?"

Shenri đảo mắt nhìn ra khung cửa sổ vù vù bão tuyết, lại như nhìn về viễn cảnh xa xôi nào đó trong quá khứ.

"Nhiều năm về trước từng gặp qua vài lần, thân phận của hắn không rõ ràng, cũng không phải một người tử tế. Tóm lại là sau này hãy cẩn thận giữ lấy Izayoi của em."

Cô đã vì Izayoi mà đánh đổi nhiều như vậy, ngay cả việc đem tương lai của mình ra đặt cược. Vậy nên hắn không muốn nhìn thấy người này lại hi sinh bản thân mình vì nó nữa, một tờ hợp đồng đủ huỷ hoại cô rồi.

Harumi ngơ ngẩn nhìn hắn quay lưng vào tường, chắc là đã nói xong hết những gì muốn nói mà ngủ trước rồi.

Dường như tối hôm nay Shenri có gì đó rất khác, khi nói đến hai chữ "sau này", sắc mặt hắn phảng phất nỗi cô độc đến cùng cực, như cái cây xơ xác ngoài sân đang bị từng đợt gió tuyết thổi qua, một mình chống chọi với mọi thứ.

Cảm giác đó lần nữa trỗi dậy trong cô, Harumi sờ đến vị trí trái tim lại không nghe lời mà hối hả đập nhanh của mình. Thì ra đây chính là "yêu", là khi bản thân chỉ muốn gánh vác và sẻ chia một phần nào đó với đối phương.

Nhưng có ý nghĩa gì, khi tình cảm này chỉ đến từ một phía?

Cô gấp laptop, chỉnh lại đèn trong phòng ở mức thấp nhất rồi khẽ khàng đi đến bên đệm. Dù ở giữa là một khoảng trống đủ rộng nhưng cô lại cảm thấy hai người chẳng khác nào đang nằm cạnh nhau, chỉ cần nhắm mắt lại có thể nghe được tiếng thở đều trầm ổn của người kia.

Harumi nghi ngờ tim mình đập quá lớn đến nỗi Shenri có thể nghe được. Cô chôn cả đầu vào chăn bông, chỉ chừa lại mỗi đôi mắt bên ngoài, giấu đi sự xao xuyến dành cho người bên cạnh, gϊếŧ đi những cảm xúc lẽ ra không nên tồn tại mà chìm vào giấc ngủ.

Đó là một giấc ngủ thật thoải mái, cảm giác êm ái của đệm bông cùng sự ấm áp bao phủ khiến cô vô cùng dễ chịu. Theo thói quen dụi dụi má rút vào chăn, hít mùi mộc hương thoang thoảng tạo cho người ta cảm giác an toàn...

Khoan đã! Mùi mộc hương?

Harumi mở choàng mắt, như bị sét đánh mà toàn thân cứng đờ. Cô phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Shenri, vùi đầu trước l*иg ngực hắn.

Một cánh tay của Shenri khoác nhẹ qua vai cô, hắn vẫn đang an tĩnh ngủ say.

Cô đảo tròng mắt, Shenri vẫn nằm ở vị trí ban đầu nhưng cô thì lấn qua chỗ hắn từ bao giờ. Tình cảnh này có thể khẳng định cô mới chính là người chủ động nhào vào lòng người ta!

Harumi không dám nhúc nhích, cô gồng mình tự nhủ phải bình tĩnh bày cách trốn thoát khỏi chuyện này. Nhưng bên tai truyền đến tiếng tim đập bình ổn của Shenri, cả người cô lập tức nóng bừng lên không thể kiểm soát, hoàn toàn không nghĩ được gì.

Không xong rồi!

Không muốn kéo dài thêm nữa, cô liều mạng nhấc cánh tay đang khoác vai mình lên. Trong đầu đếm từ một đến ba, định dồn sức lăn một vòng ra trở về phần đệm của mình, lại lỡ dùng quá nhiều lực.

Harumi cuốn theo tấm chăn lăn tận ba vòng, cả người cả chăn va vào chân bàn trà.

Cộp một phát, Shenri lập tức mở mắt.

"Em làm gì vậy?"

"A...t-tôi mơ thấy ác mộng." - Harumi giấu đầu hở đuôi mà vội vàng tung khỏi chăn, lồm cồm bò dậy trực tiếp chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Shenri ngồi trên đệm, đưa tay vuốt lại mái tóc có chút rối bời, cười đến nỗi khoé môi ẩn ẩn đau.

- -------------------------------

Sau một buổi sáng om sòm bát nháo, cuối cùng ba người cũng đến được sân trượt tuyết.

Vì thời điểm này tuyết rơi dày và đẹp nhất trong năm, du khách bốn phương tụ hội về đây nên có hơi đông đúc. Shenri nhìn quanh một hồi cũng chọn được khu có vẻ thông thoáng mà thả bộ dụng cụ trượt tuyết xuống.

Reyal vừa thuần thục đeo giày trượt vào vừa nhìn sang Harumi: "Công chúa, chị biết trượt không đấy?"

Harumi với chuyện này có thể vô cùng tự tin, lúc còn bé thỉnh thoảng ông bà Izayoi lại đưa hai chị em đến núi tuyết, chỉ là gần đây không có dịp đến nhiều thôi.

Cô cũng rất nhanh chuẩn bị xong xuôi, đứng lên lượn một vòng, chẳng hiểu từ khi nào lây tính cách trẻ con của Rey.

"Sao hả? Không thua tiểu thiếu gia chứ?"

"Được lắm công chúa, thi với tôi vài ván đi!"

Chớp mắt chỉ còn lại tiếng đùa giỡn hihi haha truyền từ phía xa của hai người.

Kẻ thứ ba luôn luôn bị bỏ ra ngoài cuộc vui - người thật sự chi tiền cho chuyến du lịch đứng lặng người giữa núi tuyết: "..."

Harumi và Rey trượt song song dọc theo sườn núi, nó nhìn người nào đó bị bỏ lại phía sau lưng mà chụp tay hét lên: "Dracula, nhanh lên nào, bọn tôi bỏ xa anh mất!"

Nhìn Reyal chuyên nghiệp biểu diễn vài động tác, lắm lúc Harumi quên mất nó còn chưa tròn mười tuổi. Dường như bất cứ kỹ năng nào trên đời đều từng được nó học qua, thậm chí còn rất giỏi chứ không dừng ở mức qua loa cho biết. Thằng nhóc này thật sự là một thiên tài.

"Shenri lúc bé cũng giống như em bây giờ sao?" - Harumi thẳng người quan sát phía trước, dù tò mò về người kia nhưng vẫn làm như bâng quơ bắt chuyện cùng thằng nhóc.

"Hmmm, tôi không rõ, mặc dù bản chất thiên tài chảy trong dòng máu nhà Williams nhưng mỗi người lớn lên ở mỗi hoàn cảnh khác nhau. Chắc ông già đó không giống như tôi, không bị bắt học mọi thứ trên trời dưới đất đâu."

Harumi thở ra một ngụm khói lạnh.

"Có vẻ như em không thích học nhiều thứ."

"Công chúa à, với nhà Williams thì không phải là chuyện thích hay không thích đâu, mà cuộc đời đã định sẵn từ lúc sinh ra rồi..." - Reyal thản nhiên cười, đường nét khuôn mặt vẫn là của một đứa trẻ nhưng cô nhận thấy nụ cười này hết chín phần giống Shenri như đúc.

Shenri từ phía sau trượt đến cắt ngang cuộc trò chuyện của họ, hai người vừa thấy hắn đã lấy lại tinh thần thi đấu, bừng bừng khí thế vọt lên nhanh hơn.

"Công chúa, thấy chỏm đá đằng kia không? Ai trượt đến đó trước thì tối nay sẽ được thiết kế người tuyết cho người còn lại đắp, okay?"

"Được thôi!" - Harumi thoải mái nhận lời thách đấu.

"Này, từ từ thôi..." - Nhưng hắn còn chưa kịp ngăn cản bọn họ đã lao vυ't đi trên sân.

Shenri bất lực đuổi theo phía sau, đang yên đang lành lại phải chăm đến tận hai đứa đứa trẻ con thế này.

Bỗng dưng hắn thấy một cô bé trông còn nhỏ tuổi hơn cả Rey, chẳng biết lạc người lớn hay sao mà từ sườn dốc lao thẳng về phía Harumi với tốc độ cực nhanh.

Shenri mở to mắt, trong một khắc hắn dùng hết sức lực vừa tiến về phía cô vừa thốt lên.

"Harumi! Cẩn thận!"

Harumi vốn đang trên đà về đích, vì tiếng hét của Shenri mà giật mình phát hiện ra cô bé đang lao đến mình, cô không hề do dự lách người qua để tránh va chạm hết mức có thể.

Đổi hướng đột ngột không thể kiểm soát, giày trượt của cô đâm sầm vào tảng đá trên sườn dốc, gãy làm đôi, Harumi ngã lăn ra nền tuyết.

Cô bé kia được Rey nhanh tay túm lại, trước khoảnh khắc đáng sợ vừa rồi mà khóc ré lên. Bảo vệ chạy đến, cả sân trượt bắt đầu một trận nhốn nháo nhìn về phía bọn họ.

"Công chúa!" - Rey đá văng giày trượt, hốt hoảng chạy đến Harumi nhưng một người còn nhanh hơn vượt qua nó như một cơn gió.

"Không sao chứ? Harumi? Mau nhìn tôi!" - Shenri đỡ Harumi đang lăn dưới tuyết tựa vào người mình, khắc chế hai tay đang run lên từng cơn mà siết chặt vai cô.

Vì cú va chạm và tai nạn bất thình lình mà Harumi choáng váng cả đầu óc, cô mơ mơ màng màng. Còn chưa kịp bình tĩnh mà người nọ còn có vẻ sốt ruột hơn cả cô, hai vai bị hắn nắm chặt lắc liên tục như sợ cô sẽ ngất đi vậy.

"S-Shenri, anh mà lắc nữa tôi mới có sao đấy..." - Cô cười khổ, mượn lực từ cánh tay hắn mà ngồi dậy.

"Tôi không sao, con bé sao rồi?"

Mẹ cô bé cuối cùng cũng chạy đến ôm chầm lấy con gái mình, hai mẹ con khóc một trận tơi bời khói lửa mới nhớ đến ân nhân của mình còn đang nằm dưới tuyết.

Người phụ nữ ngại ngùng nắm tay cô bé đi về phía bọn họ, cúi người thành khẩn.

"Xin lỗi cô, là do tôi sơ suất không trông chừng con bé cẩn thận..."

Harumi xua tay mỉm cười: "Không s-"

"Xin lỗi cái gì chứ? Có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không? Lỡ chị ấy không tránh kịp thì cô biết chuyện gì xảy ra với con gái mình không hả?"

Người phụ nữ nhìn thằng nhóc không lớn hơn con gái bà bao nhiêu lại đang mắng mình té tát, chính thức nghẹn họng.

Reyal tức đến đỏ bừng mặt, còn giận lây sang con bé mà lườm nó một cái sắc lẻm, cô bé tức thì nín khóc, chỉ dám mếu máo nép sau lưng mẹ mình.

"Rey, đủ rồi." - Harumi không muốn rước phiền phức vì chút chuyện nhỏ này, cô nói với bảo vệ sân trượt và người phụ nữ nọ, "Tôi không sao đâu, mọi người có thể giải tán được rồi, đừng lo lắng."

Cuối cùng đám đông đến xem náo nhiệt cũng tản ra dần, Harumi nhìn Shenri vẫn đang đờ người ra ghì chặt lấy mình mà buồn cười vỗ vỗ tay hắn.

"Buông ra đi, tôi cũng không muốn ngồi đây mãi đâu."

Cô vứt đôi giày trượt đã tan tành qua một bên, nhưng cổ chân vừa chống trên nền tuyết đột nhiên đau nhói.

Harumi lảo đảo chuẩn bị ngã nhào thêm lần nữa thì Shenri vững vàng kéo cô vào lòng, nửa đỡ nửa ôm lấy cô.

Harumi: "..."

Tiêu rồi, vừa mạnh miệng bao nhiêu, bây giờ thì hay rồi.

Rey ngồi xổm xuống ngắm nghía cổ chân có vẻ sưng lên của cô.

"Chắc là bị trẹo chân rồi, công chúa, vậy mà chị còn bảo không sao rồi dễ dàng cho họ đi vậy hả?"

"Không sao thật mà, chỉ hơi nhói nhói, chị vẫn đi được..." - Vừa nói cô vừa đẩy hắn ra, muốn chứng minh mình vẫn có thể đi cà nhắc về phòng.

Shenri không nói lời nào, dứt khoát bế ngang cô lên.

"Quậy đủ rồi, về phòng đi."

"Anh làm gì vậy? Bỏ xuống đi, tôi tự đi được mà."

...

"Này Dracula chết tiệt, anh có nghe không hả?"

Rey vác giày trượt trên vai, ngơ ngác nhìn công chúa của mình bị bá tước Dracula bế đi.

Viễn cảnh hôn nhân hợp đồng sao chẳng giống trong mấy bộ phim truyền hình mà nó xem chút nào vậy?

END CHAP

(*) Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng