Hợp Đồng Dracula

Chương 17: Tấm ảnh duy nhất

Lạ chỗ và lệch múi giờ khiến giấc ngủ của Harumi không hề trọn vẹn.

Trời vừa sáng cô đã giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhìn lớp sương mù dày đặc đọng lại trắng xoá bức tường kính. Cô ngồi dậy vuốt lại mái tóc loà xoà, quét mắt nhìn khắp phòng, rốt cuộc cũng thấy một góc áo sơ mi lấp ló ngoài ban công. Cô vươn người ra khỏi chăn, thầm nghĩ chẳng biết người này còn giận dỗi mình hay không.

Shenri ngồi vắt chân an tĩnh đọc báo buổi sáng, trên bàn là tách cà phê vẫn còn nghi ngút khói, hắn đã sớm nhận ra Harumi đang bước đến nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ung dung, không thèm nhấc mi dù chỉ một chút.

"Chuyện hôm qua..." - Mùi cà phê thoang thoảng khiến cô tỉnh táo hơn một chút, nhưng mở miệng rồi cô mới nhận ra mình chẳng biết phải nói gì thêm vào lúc này nữa.

Không chờ cô suy nghĩ xong, Shenri đã đặt tờ báo xuống rồi lướt qua người cô, "Hôm nay em muốn đi đâu tôi sẽ đi cùng, giờ thì mau xuống sảnh ăn sáng đi."

Harumi không tin vào tai mình, tên này lại chủ động muốn đưa cô ra ngoài đi dạo ư?

Hai người chuẩn bị một chút rồi nhanh chóng đi xuống sảnh, y như rằng cả hai vừa xuất hiện đã bị ánh mắt tò mò của nhiều người dán vào. Trên dưới mọi chi nhánh của La Sol đều rõ thiếu gia nhà Williams tính tình lãnh đạm, hiếm khi xuất hiện trước đám đông, vậy mà hôm nay còn có thêm thiếu phu nhân bên cạnh. Cơ hội hiếm có như vậy, bọn họ tất nhiên muốn nhìn lâu thêm một chút.

Shenri vốn dĩ không mấy để tâm đến ánh nhìn của người khác, cũng không một chút ngượng ngùng mà kéo ghế cho Harumi, trước mặt người ngoài sắm vai người chồng tốt biết chăm sóc vợ, hoàn hảo không một khẽ hở.

Harumi cạn lời trước khả năng diễn kịch của tên này, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp cùng hắn.

Bàn ăn sáng kiểu Âu đã được La Sol chuẩn bị từ trước, Harumi uống một ngụm trà sữa nóng, mùi thơm dịu nhẹ kèm theo vị ngọt vừa phải, hoà hợp đến bất ngờ, tay nghề của đầu bếp nơi này hẳn không phải dạng tầm thường.

Từ vị trí bàn ăn có thể ngắm được dòng người bên ngoài, cảm nhận chân thực từng nhịp điệu của cuộc sống London. Sau khung kính pha lê lấp lánh ban mai là một cặp đôi đang tận hưởng bữa sáng cùng nhau, người khác nhìn vào rất dễ hiểu lầm đây là một viễn cảnh yên bình lãng mạn.

Nhưng tất cả chỉ là một vỏ bọc đầy giả dối.

Bỗng dưng một người bồi bàn bê chiếc mâm bạc đi đến, anh ta cung kính nghiêng người trước bàn của bọn họ.

"Thiếu gia, bên cảnh sát vừa gửiđến cho ngài cái này, bảo là đồ vật của thiếu phu nhân."

Shenri khẽ gật đầu cảm ơn rồi ném túi đồ về phía Harumi. Cô ngạc nhiên đón lấy, điện thoại, ví tiền và cả những món trang sức lặt vặt đều còn nguyên vẹn. Tốc độ làm việc của cảnh sát London cũng thật nhanh hoặc là họ không muốn dây vào hoàng gia nên mới cố tìm cho bằng được.

Dù sao vẫn là mọi thứ đã trở về với cô, Harumi ôm túi của mình cười đến hớn hở, hoàn toàn không để ý có một ánh mắt xanh đạm nhạt đang chăm chú nhìn mình.

Chiếc điện thoại thất lạc cả đêm, vừa mở lên liền nhận được hàng loạt thông báo, Harumi còn chưa kịp đọc hết đã có người rất biết chọn thời điểm gọi đến. Liếc qua tên người gọi, cô nhanh chóng để loa điện thoại ra xa rồi mới ấn nút nghe.

"Con nhóc kia, cậu làm gì mà tớ gọi mãi không được vậy hả?!"

Không ngoài dự đoán, tiếng hét tra tấn màng nhĩ của Lizza truyền ra từ điện thoại, ngay cả Shenri ngồi đối diện cũng nghe thấy. Harumi chẳng thể làm gì hơn ngoài đơn giản giải thích một chút về nguyên nhân mất liên lạc cực kì ngu ngốc của mình.

"Tìm lại được thì tốt rồi, tớ đoán là cậu chưa đọc tin tức đâu. Công ty nhà cậu thắng thầu dự án lớn rồi!"

"Cái gì? Thật ư?" - Lần này đến phiên Harumi kích động, cô đổi tay ấn loa ngoài, vừa nói chuyện vừa lướt bảng tin mới nhất của thành phố Y.

"Đầy trên mạng đấy, nghe bảo lần này là nhờ người đàn ông tên Bri... gì đó mới giành được dự án lớn như vậy, cậu có biết hắn không? Nhân vật nào mà ghê gớm vậy?"

Hai người tám chuyện được một lúc thì cũng tạm biệt nhau, Harumi ngơ ngẩn nhìn mẩu tin ngắn trên điện thoại, lẽ ra lúc này đây cô nên ở bên cạnh để chung vui cùng cả nhà. Nhưng biết làm sao được, cô đang cách họ nửa vòng trái đất chỉ để chơi trò đóng giả vợ chồng với một tên thiếu gia tính tình quái gở.

Những ngón tay mảnh dẻ của cô lướt trên điện thoại với tốc độ nhanh như chớp, gửi đi vài tin nhắn đến Hirumi và ông bà Izayoi, hứa rằng mình sẽ sớm trở về với họ.

Niềm vui này quá lớn, là tia hy vọng cuối cùng cứu lấy Izayoi trở lại từ bờ vực thẳm. Harumi vốn không kìm nén được vui mừng trong đáy mắt, đã lâu rồi cô mới có cảm giác lạc quan và tin tưởng một chút vào tương lai sau này.

Trong một khoảnh khắc, cô rất muốn chia sẻ cùng ai đó nên không kịp suy nghĩ mà buột miệng nói ra với người quen duy nhất đang ở cạnh cô lúc này.

Khoé mắt Harumi cong lên, hiếm khi nở nụ cười rạng rỡ đơn thuần như vậy với hắn: "Shenri, Izayoi có cơ hội phục hồi rồi!"

Shenri dời ánh mắt ra ngoài cửa kính, hắn duỗi tay cầm lên tách trà, không mặn không nhạt trả lời cô. "...Chúc mừng."

Nụ cười trên môi Harumi dần trở nên gượng gạo. Đúng rồi, tại sao mình lại nói với hắn chuyện này chứ? Bọn họ vốn chẳng liên quan gì đến nhau, hắn căn bản sẽ không quan tâm chuyện riêng của cô như thế nào, Izayoi ra làm sao.

Sự bối rối không dễ che giấu ẩn hiện trên khuôn mặt cô, Harumi vẫn quyết tâm bảo vệ chút kiêu ngạo cuối cùng của mình, cô đưa tay vuốt tóc, tỏ ra mình chẳng ngại ngùng chút nào.

"Tôi ăn xong rồi."

Shenri như đang chờ câu này của cô, hắn cầm theo áo khoác đứng lên thẳng tắp bước ra cửa. Có ai đi hưởng tuần trăng mật mà vội vã như đi công tác vậy không chứ? Harumi lườm bóng lưng cao ngạo kia một cái rồi cũng đuổi theo hắn.

Ngồi xe thể thao vi vu chạy khắp thành phố so với ngồi taxi quả là một trời một vực, cũng không cần phải động não "chia thì tiếng Anh" với người khác nữa.

Harumi vô cùng mãn nguyện tận hưởng khung cảnh tuyệt đẹp của London. Shenri cố tình lái xe khắp các tuyến đường chính để cô có thể ngắm nhìn trọn vẹn từng nơi, từ quảng trường đến điện Westminster, chạy dọc theo bờ sông Thames và cuối cùng dừng lại tản bộ ở Hyde Park.

Những nhánh cây quanh công viên bắt đầu phủ xuống lớp tuyết mỏng đầu mùa, hai người sánh vai bên nhau nhưng tuyệt nhiên không có cuộc trò chuyện nào. Harumi liên tục chụp lại khung cảnh xung quanh, tự tìm niềm vui cho mình, hạn chế làm phiền đến người nọ hết mức có thể. Chuyện hắn đồng ý đưa cô đến đây đã là kì tích lắm rồi.

Ai ngờ Shenri không thể nhìn nổi bộ dạng ngốc nghếch chỉ sợ người khác không biết mình lần đầu đến London của cô, đành tỏ ra tử tế một cách miễn cưỡng.

"Có muốn tôi chụp giúp em không?"

Harumi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đưa điện thoại cho hắn.

Shenri đứng lùi ra xa một chút, nhìn cô gái ở giữa màn hình, sau lưng cô là khoảng trời trắng xoá mênh mông, có thể nhìn ra kiến trúc các toà tháp cổ London ẩn hiện phía xa xa.

Ánh nắng hiếm hoi của đầu đông từng tia một xuyên qua mái tóc cô, Harumi nở nụ cười thanh thuần rạng rỡ, đuôi mắt cô cong lên, phảng phất bao nhiêu nét xuân và tuổi trẻ chưa từng phai nhạt. Không cần cố ý phơi bày hay vụng về che giấu, khí chất thiên kim tiểu thư luôn hiện diện quanh người cô.

Shenri đứng ngây ra hồi lâu, trong một thoáng hắn không rõ bản thân mình bị cuốn hút bởi điều gì.

"Sao lâu thế?" - Harumi nhìn tên nào đó tự dưng bất động nhìn chằm chằm vào điện thoại, sốt ruột lên tiếng, "Anh có chụp chưa vậy?"

Shenri chợt bừng tỉnh trả điện thoại lại cho cô, cực kì kín đáo giấu đi chút thảng thốt còn sót lại trong đáy mắt. Hắn không biết rằng có một du khách gần đó đã chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc vừa rồi của bọn họ.

Dưới góc nhìn của người ngoài, khung cảnh kia lãng mạn tựa một bộ phim, cặp đôi trẻ người châu Á sóng vai bên nhau, đứng dưới màn tuyết trắng xoá của Hyde Park tạo lên hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Cậu thanh niên bước đến, trước sự bất ngờ của cả hai mà chủ động đề nghị.

"Không biết hai người có cần giúp đỡ không? Tôi có thể giúp chụp một tấm."

Harumi xua tay định lên tiếng từ chối, nhưng khi cô quay sang thì Shenri vẫn lặng thinh đứng đó, nét mặt cũng không khó ở như mọi khi chứng tỏ hắn không có ý định phản đối. Điều này vô tình khiến Harumi nổi hứng muốn thử một phen, dù gì họ cũng bay nửa vòng trái đất đến tận đây rồi.

"Vậy phiền cậu..." - Harumi đưa điện thoại cho cậu thanh niên rồi máy móc đứng vào cạnh Shenri.

Thanh niên nhiệt tình nhìn qua nhìn lại giữa màn hình điện thoại và hai con người kì lạ đang đứng bất động trong khung hình, không tạo dáng, cũng không mỉm cười, trông như hai khúc gỗ giữa trời đông vậy, rõ ràng trông đẹp đôi như vậy mà khi đứng cùng nhau họ bị sao thế?

"Hai người...có thể đứng gần một chút không?"

Harumi không biết người bên cạnh có nguyện ý chụp ảnh cùng mình không, cô e dè quay sang vừa đúng lúc Shenri cũng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, dù không ai nở nụ cười nhưng trong khoảnh khắc đó cậu trai đã nhanh tay ấn chụp.

Đó là một tấm ảnh chẳng nhìn rõ biểu cảm gì của hai người, nhưng lại toát lên một loại cảm xúc khó nói thành lời, tựa như đó là viễn cảnh độc nhất trên đời, chỉ xảy ra một lần và không bao giờ có thể tái diễn được nữa.

- -----------------------------

Ngày thứ hai của tuần trăng mật có vẻ ổn hơn một chút, sau khi đi hết các gian hàng xung quanh khu chợ mùa đông thì trời cũng sập tối. Thời tiết lại lạnh hơn, cả hai nhanh chóng trở về La Sol chờ đón buổi tiệc dành riêng cho họ.

Harumi đứng trước tủ quần áo đã hơn nửa tiếng vẫn chưa biết mặc gì cho buổi tiệc. Cô vò đầu bức tai sợ rằng trang phục không đúng mực sẽ khiến người ngoài đánh giá bản thân cô cũng như cả gia đình Williams.

Cô liếc mắt qua người nào đó đang ung dung thắt cà vạt, vuốt lại đầu tóc rồi khoác lên chiếc áo choàng mỏng tan. Động tác nhanh gọn lưu loát như muốn nói rằng mặc như thế nào cũng không ảnh hưởng đến hào quang sẵn có của hắn.

Harumi lại nhìn về tủ quần áo của mình, quyết định rút ra chiếc váy đen từ trên xuống dưới, xỏ thêm đôi giày boots lông cừu cao đến gối, trông cô có một chút nổi loạn, một chút phóng túng khác hẳn vẻ tiểu thư yếu đuối ngày thường.

Hai người chuẩn bị xong đẩy cửa ra khỏi phòng thì điện thoại của Shenri rung lên, hắn hơi dừng lại, hít sâu một hơi rồi bắt máy.

"Mẹ à..."

"Shen-chan, các con đã ăn tối chưa?" - Giọng nói thánh thót của bà Williams vang xa đến tận hai mét, Harumi cũng có thể nghe rõ mồn một.

"Vâng, bọn con đang chuẩn bị đi." - Hắn nhẹ giọng đáp một tiếng.

"Vậy cho mẹ nói chuyện với con dâu một chút."

Harumi nhận điện thoại liền bị bà Williams hỏi han liên tục, nào là chơi có vui không, có lạnh quá không, có chưa hài lòng chỗ nào không. Cô vẫn rất kiên nhẫn lễ phép trả lời bà. Mãi đến khi câu chuyện lệch dần sang hướng khác, bà hạ thấp giọng, khẽ khàng như không muốn bị Shenri nghe thấy.

"Harumi à, con đã chuẩn bị tinh thần cho tối nay chưa?"

"Sao ạ?" - Harumi ngơ ngác, "Chuẩn bị gì thế ạ?"

"Con chưa biết sao? Tiệc tối của La Sol luôn nổi danh vì sự lãng mạn, chỉ có hai đứa trong một gian phòng riêng tư, ta đã mời đến ban nhạc giao hưởng nổi tiếng đấy, nên là hãy cùng nhau khiêu vũ và tận hưởng một buổi tối thật ngọt ngào nhé!" - Dù cách nửa vòng trái đất Harumi vẫn có thể hình dung ra nụ cười vui vẻ của bà.

"Còn có, mặc dù Shenri có vẻ không phải kiểu người tinh tế lãng mạn nhưng ta tin đối với con nó sẽ khác, Haru à, đừng hồi hộp quá nha, ta chờ tin vui từ hai đứa."

Tin vui gì, chắc chỉ có bậc phụ huynh mới nghĩ tới.

Cô còn chưa kịp phản ứng gì đầu dây bên kia đã cúp, cắt ngang tiếng cười của bà. Harumi ngẩn người nhìn điện thoại, bên tai còn văng vẳng những câu phấn khích vui vẻ của người phụ nữ tuy không phải mẹ chồng thật sự nhưng lại đối xử rất tốt với cô. Bà ấy thương yêu cô như vậy, nhưng xem ra cô đã phụ lòng tin của bà rồi.

"Mẹ tôi nói gì vậy?" - Shenri đưa tay nhận lại điện thoại, nhướn mi ngạc nhiên trước thái độ kì lạ của cô.

"Không có gì, đi thôi."

Buổi tối ở La Sol có vẻ đông khách hơn ban ngày, mặc dù bận rộn tiếp khách nhưng nhân viên vẫn không quên cúi gập người khi thấy thiếu gia và thiếu phu nhân nhà mình đi ngang. Quản lý của La Sol đích thân dẫn họ đến gian phòng tách biệt với sảnh bên ngoài, trước khi đóng cửa không quên mỉm cười thật tươi.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, tân hôn hạnh phúc. Cần gì cứ ấn nút trên bàn, chúng tôi sẽ có mặt ngay."

Harumi trố mắt nhìn gian phòng ngập tràn ánh nến và hoa tươi, bàn tiệc đã được bày biện từ bao giờ với rượu vang và rất nhiều món ăn trải dài từ đầu đến cuối bàn, số lượng hoàn toàn không phải dành cho hai người.

Tiếng nhạc du dương từ đâu vang lên, cô nhận ra đằng sau bức tường kính một chiều là ban nhạc giao hưởng mà bà Williams có nhắc đến. Bọn họ căn bản không thể nhìn xuyên qua tấm kính, không thể thấy hai người đang làm gì ở phía bên này, tuyệt đối riêng tư mà vẫn có thể thưởng thức trọn vẹn từng tiếng đàn và toàn bộ màn trình diễn chuyên nghiệp của ban nhạc.

Loại hưởng thụ này quá mức với một tiểu thư cơ bản nhà Izayoi rồi!

END CHAP