Ba ngày sau lại trùng hợp vào hôm mưa to mãi không dứt. Chiếc taxi men theo lối mòn ngoại ô dừng trước cổng sắt của toà dinh thự đang ẩn hiện trong màn mưa, hai cô gái che ô bước xuống.
"Là nơi này sao? Chỗ này có dành cho người ở không đó?"
Lizza ngẩng đầu nhìn đỉnh toà tháp của dinh thự Williams, cảm giác rùng rợn khiến cô thêm rút cổ vào khăn choàng. Lúc này mới tin những lời Harumi nói về nơi này hoàn toàn không phải phóng đại.
Harumi quyết đoán ấn chuông cửa, chưa đến một tháng mà cô đã đứng trước cánh cổng này với rất nhiều thân phận và cảm xúc khác nhau.
"Ôi Harumi, là em sao? Mọi người đang lo lắng cho em lắm!"
Cô gái mở cửa quả nhiên là người quen, Harumi mỉm cười chào cô, giải thích một chút về sự biến mất của mình, bảo mọi người yên tâm rồi ba người cùng đi thẳng đến thư phòng.
"Thiếu gia đang ở trong đó, em vào đi."
Dù tò mò nhưng cô gái vẫn rất hiểu chuyện rời đi, trong lúc Lizza dáo dác nhìn khắp nơi thì Harumi hít sâu một hơi, đưa tay gõ cửa.
Shenri có vẻ như đã ngồi đó đợi bọn họ từ bao giờ, trong phòng còn có một người - không ai xa lạ chính là người làm chứng trong hợp đồng có nhắc đến - Jin.
Shenri hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của người thứ tư, nhưng có người còn bất ngờ hơn hắn.
"Anh?! Anh chính là tên khốn làm vỡ nước hoa của tôi!" - Lizza trợn mắt chỉ thẳng cái tên đang vắt chéo chân trong góc phòng, không thể thể tin được thốt lên.
Tất cả mọi người: "?"
Mặc dù chả hiểu cô gái này từ đâu xuất hiện mắng thẳng mặt mình, Jin vẫn rất vui vẻ, vì với hắn còn trò hay hơn phải xem lúc này, thản nhiên nhún vai cười lộ răng nanh với cô.
"Tôi không quen biết nhóc, chắc là chúng ta có hiểu lầm, nhưng chuyện đó để sau đi, chẳng phải bây giờ có việc cần ưu tiên giải quyết hơn sao?"
Shenri đảo mắt qua Lizza, rồi lại hướng sang Harumi, cô liền hiểu hắn đang muốn hỏi gì.
"Anh có người làm chứng, để công bằng thì tất nhiên bên tôi cũng phải có."
Harumi thầm nhớ lại mình đã gãy lưỡi thuyết phục Lizza ra sao để có được kết quả này.
Shenri cũng không lộ vẻ gì là phản đối, hẳn thả lỏng người, như một thói quen cầm lên tách trà bên cạnh.
"Cô đã suy nghĩ kĩ rồi?"
Harumi đẩy tờ hợp đồng lên bàn, cả bốn người đều chăm chăm vào những tờ giấy có sức mạnh vô hình ấy, quả nhiên cô đã điền vào yêu cầu của mình.
- Trả tiền đầy đủ và đúng hạn.
- Không được ra những yêu cầu vô lý, tôi có quyền nêu ý kiến của mình.
- Không tuỳ ý đυ.ng chạm, không tiếp xúc thân thể khi chưa được cho phép, dù là trước mặt gia đình dòng họ!
Người phản ứng đầu tiên lại là Jin.
"Nếu đã kết hôn mà không thân mật trước mặt người nhà chẳng khác nào tuyên bố hai người là hôn nhân hợp đồng, yêu cầu này không hợp lý chút nào." - Jin công tử chỉ sợ chưa đổ thêm dầu vào lửa.
"Thân mật là thân mật thế nào? Con gái nhà người ta để cho các anh muốn lợi dụng lúc nào cũng được chắc? Đúng là đàn ông như nhau cả." - Lizza ngay lập tức phản đối, giọng điệu sắc lẻm không cho người khác cơ hội phản công.
Hai người lẽ ra là nhân vật chính của vụ này: "..."
Cuối cùng Shenri là người lên tiếng xua đi bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai vị khách không mời.
"Tôi không có ý kiến gì, nếu cô đã suy nghĩ kỹ rồi thì chúng ta cùng ký."
Harumi đột nhiên ngây ra, bao nhiêu kiên định lúc bước vào đây bay hết sạch. Cô cảm thấy không thật, chuyện này cứ như là mơ vậy.
Lizza cũng thất thần nhìn vào hợp đồng một lúc, nhớ lại ngày cô bạn thân nhất thừa nhận mọi chuyện với mình, thừa nhận rằng cô đã quyết định một nước đi có thể sai lầm nhưng cô chấp nhận đánh đổi vì số tiền kia, mặc cho bao lời khuyên can của Lizza.
Shenri cầm bút đã chuẩn bị sẵn trên bàn, như bao lần kí hợp đồng cho La Sol, hắn dường như chẳng quan tâm chữ kí kia có đảo lộn cuộc sống của mình không.
Khoảnh khắc nét bút cuối cùng dừng lại, Harumi vô thức khó thở, tưởng chừng mình vừa bán linh hồn cho ma cà rồng.
Cả ba người nhìn Jin thành thục đóng dấu, ấn ký màu đỏ thẫm lan trên trang giấy, chính thức hoàn thành giao ước của bọn họ. Jin đưa mỗi người một tờ, mỉm cười đúng kiểu ngư ông đắc lợi.
"Giữ kỹ, cuộc đời hai người từ nay gắn liền với tờ hợp đồng này đấy!"
Shenri đứng dậy, cô có cảm giác hắn đã chuẩn bị sẵn từng bước và chuyện cô kí vào hợp đồng chỉ là bước đầu, đã nằm trong tính toán từ lâu của tên thiếu gia đầy tâm cơ này.
"Đi theo tôi, có vài thứ cần phải làm trước khi cha mẹ tôi về."
Hai người còn lại như kẻ hóng chuyện, hết chuyện bị bỏ sang một bên nhìn nhân vật chính dắt nhau ra khỏi thư phòng, rồi lại nhìn nhau, Lizza nắm bắt ngay cơ hội đòi nợ.
"Trùng hợp thật, quả là ông trời có mắt cho tôi gặp lại anh, mau đền nước hoa đi."
Jin là một tên công tử đào hoa nức tiếng, phụ nữ tìm hắn ta để đòi nợ phong lưu nhiều vô kể, nhưng đến đòi một chai nước hoa thì chính là lần đầu tiên.
Hắn cũng không có ấn tượng gì lắm về người trước mặt, nhưng thoáng nghĩ cô nàng này có khí chất hoàn toàn trái ngược Harumi, là kiểu người không dễ ức hϊếp, hắn liền nổi lên hứng thú trêu chọc một phen.
"Tuy là không rõ lắm tôi gặp nhóc lúc nào nhưng chỉ là một chai nước hoa mà thôi, đền bao nhiêu cũng được."
Lizza trợn mắt, không tin vào độ vô sỉ của tên này, đã vậy hắn sẽ phải trả giá cho câu "bao nhiêu cũng được".
——————-
Cùng lúc này, Shenri và Harumi đi xuống cầu thang, toàn bộ người làm trong nhà đều có mặt ở đó, kể cả bà Suto. Ngoại trừ bà và Shenri, tất cả mọi người còn lại đều không hiểu tại sao bị tập trung ở đây, ánh mắt ái ngại lo lắng nhìn cô.
Shenri quét mắt đảo một vòng, thấy bà Suto khẽ gật đầu hắn mới lên tiếng, đây cũng có lẽ là lần hiếm hoi hắn nói chuyện trước người làm trong nhà.
"Tôi biết mọi người đều quen biết Harumi, nhưng kể từ hôm nay cô ấy chính thức là bạn gái của tôi. Chuyện cô ấy làm giúp việc thời gian qua, tôi không muốn có thêm ai biết trừ những người ở đây."
Giọng hắn rất trầm ổn, không hề có ngữ điệu ra lệnh hay răn đe, thế nhưng uy lực vẫn rất lớn.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Harumi, các cô gái há mồm không tin nổi. Rất nhiều kịch bản được chạy ra trong đầu nào là hai người trước giờ chơi trò cosplay, "thử thách hai tuần làm giúp việc cho bạn trai", nào là thiếu gia đã bị Harumi chinh phục ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc hai người bắt gặp nhau trong phòng.
Lần lượt từng người nhớ lại xem mình có lỡ lời nói xấu thiếu gia trước mặt cô không.
Nhưng tất nhiên, chả ai dám nói ra mà gật đầu xem như vâng lời, làm ở dinh thự Williams trả lương cao như vậy, ai mà muốn bị đuổi vì bép xép tò mò chứ?
Harumi tròn mắt nhìn hắn, dù gì cô cũng từng thân thiết với bọn họ, bây giờ như vậy sẽ hơi khó xử. Nhưng cô cũng biết chẳng còn cách nào khác, mà sao tên này có thể thốt ra câu "bạn gái tôi" tỉnh bơ như thế chứ?
"Ch...chào mọi người."
Bình thường nhìn dưới góc độ của nữ hầu và thiếu gia, mọi người không nghĩ gì nhiều, nhưng hôm nay nhìn cô đứng sóng vai cùng thiếu gia của họ đột nhiên cảm thấy có sự tương xứng kì lạ.
Harumi không hề giống như những cô gái khác, chưa bao giờ cảm nhận được một tia "sinh viên nghèo vượt khó" trên người cô, trái lại khí chất tiểu thư dù cố che giấu vẫn ẩn ẩn hiện ra vài phần.
"Tiểu thư, thỉnh thoảng hãy ghé sang chơi với bọn tôi nhé!"
Harumi bị một đám người vây quanh, chỉ biết cười gượng lịch sự đối đáp cùng bọn họ.
Bà Suto đứng một bên tách biệt với đám đông, ánh mắt sắc bén sau cặp kính nhìn về phía Shenri. Hắn bỗng dưng hơi chột dạ trước ánh nhìn của bà, khẽ hắng giọng giải tán đám đông, kéo Harumi ra ngoài.
Tưởng rằng hai người sẽ ra ngoài cùng nhau, đến khi Shenri nhìn bốn con người chen nhau trong chiếc Maserati từ trước đến nay vốn chỉ cho một mình hắn, liền đỡ trán thở dài.
"Cho bọn tôi đi nhờ đến trung tâm thương mại là được rồi, sau khi tên này trả nợ xong sẽ không phiền mấy người nữa." - Lizza thảnh thơi khoanh tay, ngó nghiêng đánh giá nội thất của chiếc siêu xe này.
Shenri nhìn sang Jin đang cười đến híp cả mắt, hết nói nổi khởi động xe, phóng ra khỏi dinh thự Williams.
Sao dạo này nhiều của nợ ập đến với hắn thế này?
———————————-
Bọn họ tách nhau ở cổng trung tâm thương mại, hợp đồng kí cũng kí rồi, để cho cặp đôi kia đi bày kế diễn kịch trước mặt phụ huynh còn Lizza Jin ung dung shopping.
Quả nhiên Jin đã đánh giá thấp cô nhóc này.
Lizza cũng không đến mức không mua nổi đồ xa xỉ, phải đi lợi dụng tiền bạc của người khác, nhưng tính cô vốn thù dai, muốn trả thù một lần cho thoả đáng. Cô chỉ vào chai nước hoa trên bảng quảng cáo.
"Tôi muốn cái đó."
Chị nhân viên cửa hàng mỉm cười chào cô.
"Tiếc quá tiểu thư, đó là phiên bản giới hạn có chữ ký của đại sứ thương hiệu, chúng tôi đã hết từ lâu..."
Lizza chẳng quan tâm lắm mà quay sang Jin, nhếch môi lặp lại từng chữ.
"Tôi - muốn - cái - đó!"
Khoé môi Jin giật giật, cố chấp như vậy xem ra muốn trị mình cho bằng được đây mà.
Jin nhẫn nhịn cực kì giỏi, bình thản rút ra điện thoại ấn loạn xạ một hồi.
"Alo" cặp mắt đào hoa nhìn xoáy và Lizza, cố ý tăng âm lượng, "Là tôi đây, biết chai nước hoa đó chứ? Đúng vậy, tôi đang ở cửa hàng."
Mười phút sau, một nhân viên đeo găng cầm trên tay chiếc hộp màu đen vuông vức đặt trước mặt hai người bọn họ.
"Jin công tử, hàng cậu muốn đây ạ, mời công tử và tiểu thư xem qua."
"Không cần đâu, trực tiếp gói lại cho cô ấy đi."
Jin hào phóng vuốt tóc, lộ ra khuyên tai bạc lấp lánh nhoẻn miệng cười, nhan sắc văng tung toé khắp trung tâm thương mại, ai đi qua cũng phải ngoái đầu nhìn một cái.
Lizza chính thức há hốc mồm tại chỗ, tên này...thân thế không phải dạng tầm thường!
Ván này cô thua rồi!
END CHAP