Louis giả vờ khó xử, mở miệng nói: “Vậy được, nhưng tốt nhất là cậu đừng để cho quản ngục phát hiện, bằng không thì tôi sẽ gặp rắc rối đấy.”
Tạ Chu nghe thế thì rất cảm động, cậu thật sự cảm thấy người bạn nước quốc tế thoạt nhìn văn nhã và biết phân định phải trái này rất đáng để kết giao, mạo hiểm chứa chấp mình bất kể nguy cơ bị quản ngục phát hiện.
Cậu hồn nhiên không hề hay bị vị Louis này là ông trùm buôn bán súng ống đạn dược tư nhân trẻ tuổi nhất toàn nước Mỹ, chẳng qua là hắn đang tìm chốn thanh vắng ở nơi ngục giam kín cổng cao tường này mà thôi, lấy đâu ra quản ngục dám đến gây hấn với cái vị này cơ chứ.
Chỉ có Tạ Chu là vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc cảm kích, hơi hơi giương mắt lên ngập ngừng nói một tiếng cảm ơn. Giọng cậu mềm mại, cực kỳ phù hợp với dáng vẻ nên có của một thú cưng trong tưởng tượng của Louis.
Tạ Chu không dám lại đi ra ngoài để về phòng mình lấy đồ dùng do nhà giam phát. Vừa rồi mới liều mạng chạy thật nhanh, giờ cả người cứ dính nhớp, vì thế cậu thử thăm dò mở miệng hỏi: “Anh có thể cho tôi mượn một bộ quần áo của anh không? Đồ đạc của tôi đều để ở ngoài rồi, giờ không tiện đi lấy cho lắm.”
Vì đang ở trong phòng của người khác mà còn mở miệng mượn đồ của người ta nên lúc nói chuyện, Tạ Chu thẹn thùng dịu ngoan rũ mi, ngại nhìn thẳng vào Louis, làn da trắng hồng sau tai đỏ bừng, cổ cũng hơi hơi ửng hồng.
Tạ Chu đợt một lát, thấy Louis không nói lời nào thì cho rằng hắn không bằng lòng cho lắm, vì thế có hơi câu nệ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi quá đường đột rồi.”
Louis lẳng lặng đánh giá vị mỹ nhân phương Đông vô tri này, trong lòng đã đưa ra kết luận, đối phương vừa thành thật lại còn dễ lừa, uổng cho khuôn mặt xinh đẹp như thế.
Đương nhiên, nếu như là thế thì Louis chỉ càng cảm thấy vừa lòng hơn mà thôi. Nuôi một mỹ nhân thành thành thật thật chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời mình nói, gặp chuyện chỉ có thể dựa dẫm vào chủ nhân, đối với một kẻ có nội tâm độc đoán của một kẻ bề trên như Louis mà nói thì như thế đương nhiên không thể tốt hơn.
Louis đè nén du͙© vọиɠ đang ngo ngoe rục rịch trong lòng xuống, giọng điệu hiền lành giả dối nói: “Đương nhiên là được, sao cậu lại nghĩ như thế chứ, nếu như không ngại thì cậu có thể tắm rửa trong phòng tôi.”
Tạ Chu nghe thấy ngữ điệu ôn hòa của Louis, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng ngẩng lên, cực kỳ cảm kích mở miệng nói cám ơn. Dáng vẻ này của cậu giống như một con thỏ bức thiết muốn dâng mình vào hang cọp, vừa ngoan vừa ngu xuẩn.
Trong lòng Louis nghĩ như thế nhưng ngoài mặt vẫn còn cố ý giả vờ văn nhã, nói: “Nhưng phòng này quá nhỏ, không có chỗ để kê thêm giường ngủ. Nếu như cậu không ngại thì có thể chen chúc với tôi, giường tôi có lẽ có thể chứa được hai người.”
Tạ Chu mới đi tù lần đầu tiên, cho dù bây giờ đang ăn nhờ ở đậu nhưng đương nhiên cũng không muốn ngủ ở dưới đất. Cậu lại thấy người này văn nhã đáng tin, đương nhiên không hề nghĩ ngợi mà cao hứng phấn chấn đồng ý rồi.
Tạ Chu cầm quần áo và đồ dùng tẩy rửa mà Louis đưa cho vào phòng tắm có vòi sen tắm rửa. Trải qua phen lăn lộn trước đó, giờ đã sắp đến tám giờ rưỡi tối. Tạ Chu ở trên lãnh địa của người khác, cảm giác đề phòng ngày ngày đêm đêm khiến cho cậu tắm rửa thật nhanh một chút.