Chương 23: Nếu Nguyễn tiểu thư làʍ t̠ìиɦ nhân của giám đốc thì anh có thể mỗi ngày đến ăn ké không?
Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Hương Trầm lại một lần nữa bị đám người bao phủ, lại nhìn thoáng qua túi thịt kho xách trong tay.
Trợ lý Đặc: “……”
Cam chịu!
Trợ lý Đặc cầm theo bịch thịt heo mới mua lúc nãy lại lần nữa tìm tới quầy hàng của Hương Trầm.
Hương Trầm chưa từng gặp qua anh, nhưng hệ thống thì có, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh thì hệ thống đã nhắc nhở cô người trước mặt này chính là trợ lý Đặc đặc biệt của nam chính.
Trợ lý Đặc: “Nguyễn tiểu thư.”
Hương Trầm một bên đưa thịt cho khách, một bên làm bộ không biết gì ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi nghe? Thịt kho có vấn đề gì à?”
“A, thịt kho không có vấn đề gì cả, chỉ là…” trợ lý Đặc nói được một nửa thì chú ý tới mọi người xung quanh đang dỏng tay nghe chuyện, nên anh dừng một chút: “Tôi là trợ lý riêng của giám đốc tập đoàn Âu Dương, tôi có chút việc muốn bàn cùng với cô, có thể tìm một chỗ để nói chuyện không?”
Hương Trầm nhìn anh một cái, tuy rằng biểu tình của cô vô cùng ôn nhu nhưng không hiểu sao trợ lý đặc biệt có thể nhìn ra cô ấy đang đánh giá anh, anh cũng không biết vì sao khi đối diện với tầm mắt của Hương Trầm anh liền theo bản năng giải thích: “Tôi không có ý tứ tính mạo phạm cô, cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ…”
Hương Trầm gật đầu: “Tôi biết rồi, dù gì anh cũng nghe theo lệnh người khác mà làm việc, tôi hiểu được. Nhưng hiện tại tôi không rảnh, nếu anh không vội thì ở bên chờ một lát, sau khi tôi bán xong rồi chúng ta đi tìm một chỗ để nói chuyện.”
Trợ lý Đặc đồng ý, nghe lời cô đứng ở một bên chờ. Quá trình chờ đợi lúc nào cũng nhàm chán, đặc biệt khi mà mùi thịt kho thơm phức kia lúc nào cũng quẩn quanh cánh mũi anh, đợi thêm một lát anh lại nhịn không được lấy một miếng thịt kho ra ăn.
Cũng không phải do anh thèm ăn, nhưng vì để kịp đến sớm giành chỗ nên vẫn chưa ăn cơm chiều, đứng một bên nghe mùi đồ ăn như vậy khiến bụng anh có chút kháng nghị nho nhỏ.
Hai mươi phút sau, trợ lý Đặc đem bao nilon chỉ còn lại xương đi phần loại vứt vào thùng rác, quay trở về nhìn quầy bán của Hương Trầm khiến anh đứng trầm mặc thật lâu.
Có vẻ như…không nên mua ít như vậy.
Nếu Nguyễn tiểu thư làʍ t̠ìиɦ nhân của giám đốc thì anh có thể mỗi ngày đến ăn ké không?
Anh đột nhiên không ngờ món ngon lại có sức hút kinh người như thế.