Sau khi đưa Lục Trí Viễn đi bệnh viện trở về xong, Hương Trầm đã bỏ lỡ chợ sáng, may thay bởi vì cô đã đưa trước tiền cọc, nên người bán hàng để lại thịt cho cô.
Đem thịt sơ chế sạch sẽ, cho lên bếp nấu. Sau khi làm xong rồi, rồi Hương Trầm mới vội vã chạy đến trường học.
Hương Trầm thường có hai tiết buổi chiều ở trường học, nguyên thân chính là bởi vì cô đi làm thêm nhiều, nên thiếu tiết học quá nhiều, dẫn tới bị trường học ra lệnh cưỡng chế thôi học, Hương Trầm không nghĩ mình sẽ phạm sai lầm này.
Trong lớp, có không ít bạn học biết Hương Trầm buổi tối ở chợ đêm bán thịt kho, thu nhập cũng không tệ lắm. Tuy rằng nhiều người không thân với cô, nhưng vẫn thể hiện sự quan tâm tới cuộc sống sinh hoạt quẫn bách của cô.
Buổi tối sau khi học xong, Hương Trầm vội vã đem nồi thịt đã nấu chín nâng lên xe, sau đó chạy đến chợ đêm.
Cô mỗi ngày đều bày quán ở nơi địa phương đã sắp xếp, mọi người vừa thấy Hương Trầm kéo xe ba bánh lại đây, trên mặt ai cũng lộ ra sự vui mừng.
“Bà chủ, cô cuối cùng cũng tới rồi, vì ăn một ngụm món thịt kho của cô, tôi đã đứng ở đây đợi hơn hai giờ rồi, chờ mãi thấy cô không có tới, tôi còn tưởng rằng hôm nay cô không bán.”
“Cũng phải thôi, mỗi ngày đều phải đến sớm, bằng không đến cả rau xanh cũng không có mà ăn.”
“Bà xã của tôi mang thai, mỗi ngày phải ăn món ăn của cô nấu, nếu ngày nào đó mà tôi mua không được là về nhà phải nghe bà xã cằn nhằn. Bà chủ, cô hôm nay liền bán nhiều hơn cho tôi một ít đi!”
“Cô nói cô bán tốt như vậy, sao không thể làm nhiều hơn cơ chứ, làm nhiều thì kiếm cũng được nhiều, như thế thì sẽ có nhiều người mua được mà cô cũng kiếm được nhiều tiền hơn, cả hai bên đều có lợi.”
Mọi người mồm năm miệng mười oán giận, Hương Trầm một bên tay chân nhanh nhẹn đem sạp dựng lên, một bên nói: “Có mỗi mình tôi làm thôi, đây đã là cực hạn của tôi rồi, làm nhiều không phải là mệt chết tôi sao?”
Khi cái nắp nồi sắt đựng thịt kho được mở ra, một mùi hương thơm nức lan tỏa khắp mọi phía, mọi người đang xếp hàng đều không nhịn được hít sâu một hơi.
“Chính là cái mùi vị này! Nếu không phải bà chủ bán một lượng nhất định, thì tôi hận không thể đem cả cái nồi này về!”
“Ai không nghĩ như thế đi!”
Người xếp hàng sau nghe được lời này, vội vàng hướng Hương Trầm hô to: “Bà chủ, cô đừng nghe lời bọn họ nói! Nếu cô không giới hạn, thì ngoại trừ người xếp hàng đầu tiên, còn lại chúng tôi xếp sau sẽ chẳng có ai mua được nữa đâu.”