Biểu hiện trên gương mặt Âu Dương Tĩnh Đình gần như đông cứng lại, anh là người thừa kế Âu Dương gia, chưa từng có người nào dám nói chuyện như vậy với anh.
Yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động, tiếng nói trầm thấp từ trong bóng đêm truyền ra rõ ràng, “Cô nói cái gì?”
Khóe miệng Hương Trầm hơi cong lên, “Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã bị điếc.”
Âu Dương Tĩnh Đình: “…”
Lúc này Âu Dương Tĩnh Đình hoàn toàn chắc chắn Hương Trầm có ý đồ xấu với mình, ngón tay gẩy nhẹ tàn thuốc, hơi híp mắt nhìn về phía Hương Trầm, “Cô là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.”
Hương Trầm trợn mắt nhìn anh, “Anh cũng là người đầu tiên dám trêu đùa tôi như vậy.”
Âu Dương Tĩnh Đình bị Hương Trầm trực tiếp giễu cợt, “Cô biết tôi là ai không?”
Hương Trầm: “Lưu manh trên đường để ý sắc đẹp của tôi, có ý đồ cướp sắc.”
Âu Dương Tĩnh Đình: “…”
Âu Dương Tĩnh Đình từ lúc Hương Trầm lên xe đã để ý cô, lúc đó vô tình nhìn thấy khuôn mặt cô trong gương chiếu hậu cùng với Thính Vũ rất giống nhau.
Chờ đến anh kịp phản ứng lại, thì đã là tài xế chở cô đến đồn công an, anh rõ ràng biết, người mình thích còn đang ở nước ngoài chưa trở về, bởi vì nhận nhầm người khiến anh tốn mất một khoảng thời gian dây dưa với cô, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại ngồi đợi trước cửa Cục Cảnh Sát đến khi Hương Trầm bước ra.
Không khó để phân biệt hai người, nhưng khi gương mặt Hương Trầm đối diện với ánh mắt anh, khiến anh đứng thất thần một lúc lâu.
Cho tới bây giờ…
Âu Dương Tĩnh Đình không khỏi nhíu mày, còn về cách nói chuyện, hoàn toàn khác với cô ấy.
Tuy nhiên anh vẫn rút ra một tấm danh thϊếp màu vàng đưa tới trước mặt Hương Trầm, “Tin tưởng tôi, tôi đối với cô không có ác ý, cô không cần có địch ý đối với tôi như vậy.”
Miệng nhỏ Hương Trầm cười khẽ một tiếng, cầm lấy tờ danh thϊếp trên tay anh ta, đọc lướt qua, sau đó chậm rãi nhướng mày, trầm giọng nói: “ Âu Dương Tĩnh Đình, tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn Âu Dương. Nửa đêm nửa hôm anh ngăn tôi lại, rồi bảo không có ác ý? Hay là thấy tôi thiếu tiền, cho nên nhủ lòng thương xót, quý công ty chiêu mộ người tài sao?”
Âu Dương Tĩnh Đình liên tiếp bị Hương Trầm làm cho á khẩu, không nói nên lời, cô được lắm, như thế nào lại già mồm như thế?
Nếu như là những người phụ nữ khác, làm việc ở những nơi như thế thì khẳng định rất hám tiền, thích câu dẫn những người giàu có, thấy anh ngồi trên Bentley, lại biết thân phận tổng tài của anh, nhất định tìm mọi cách quyến rũ anh, muốn được anh ta bao nuôi mới đúng.