"Giám đốc Phó, điện thoại của anh rơi ở trên xe..."
Sau khi nhìn rõ mồn một cảnh tượng trước mặt, Tần Kiêu không kêu Phó Ngạn Minh nữa, lập tức biết điều ngậm miệng lại lùi ra ngoài.
Cậu để điện thoại của Phó Ngạn Minh ở trên tấm thảm ngoài cửa, móc ra một điếu thuốc ở trong túi, muốn châm lửa lại sợ bị cái mũi mẫn cảm như chó của Phó Ngạn Minh gây chuyện, cuối cùng chỉ ngậm ở trong miệng.
Mùi thuốc lá thảo dược thoang thoảng cũng không thể xua tan đi được mùi tin tức tố nồng nặc, cặp đùi trắng nõn săn chắc của Phó Ngạn Minh dường như vẫn hiện ra ở trước mắt anh.
Trên mặt Tần Kiêu treo nụ cười thú vị, vậy mà cậu lại bắt gặp được cảnh Phó Ngạn Minh thủ da^ʍ, như này cũng quá đỉnh rồi.
Buổi sáng ngày hôm sau, bầu không khí trong xe có chút vi diệu.
Mặc dù mỗi ngày đều yên tĩnh như bây giờ thế những lúc này không hiểu sao lại có chút gì đó không giống.
Tần Kiêu đi theo tuyến đường lái xe đi đến công ty, khi đến một ngã tư đột nhiên bị Phó Ngạn Minh gọi lại.
"Rẽ phải đi."
Tần Kiêu nhìn Phó Ngạn Minh thông qua gương chiếu hậu thì thấy sắc mặt của hắn đã tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, cả người lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo như những ngày thường.
Cậu không khống chế được lại nhớ đến cảnh tượng buổi tối đêm qua, có chút muốn cười nhưng vẫn cố gắng kìm chế nín nhịn.
Càng suy nghĩ, Tần Kiêu càng không khỏi lấy làm kỳ lạ trong lòng, bị bệnh mà vẫn còn có sức lực làm loại chuyện đó sao, giám đốc Phó thật sự không giống người bình thường quá rồi.
Ánh mắt lạnh như băng của Phó Ngạn Minh quét qua, Tần Kiêu khẽ ho một tiếng, di chuyển tầm nhìn quay lại phía trước.
Dưới sự chỉ dẫn của Phó Ngạn Minh, chiếc xe cuối cùng dừng lại ở trước một khách sạn.
"Tôi đã đặt bữa sáng rồi, nhờ cậu đi lấy thay tôi nhé."
Phó Ngạn Minh đã nói chuyện như thế, giống như khách sao, nhưng thực chất ngữ khí lại rất giống như mệnh lệnh.
Tần Kiêu nghiêng đầu nhìn trang trí bên ngoài xa hoa cao cấp của khách sạn, không nhịn được mà trầm trồ, có tiền thích thật đấy, ngay cả bữa sáng cũng lịch sự như thế này, còn phải là bữa ăn đến từ khách sạn năm sao mới được.
Cậu bước xuống xe, vừa mới tiến vào đại sảnh thì người trước quầy lễ tân đã ngăn cậu lại.
"Chào anh, xin hỏi anh tìm ai thế ạ?"
Người kia trực tiếp chắn ngang cánh tay trước mặt cậu, rõ ràng nhìn Tần Kiêu đều là ngẩng đầu thế nhưng khí chất xung quanh người vẫn có đủ, Tần Kiêu ngẩn người, "Tôi giúp giám đốc Phó … Phó Ngạn Minh lấy bữa sáng."
"Khà khà, hóa ra là giám đốc Phó, xin đợi một lát."
Tần Kiêu trơ mắt nhìn khuôn mặt từ nghi ngờ chuyển sang thận trọng của người đàn ông kia, không những lịch sự lùi lại vài bước, còn nhanh chóng kêu người chuẩn bị bữa sáng để mang ra.
Hộp đựng bữa sáng rất đồ sộ, bất ngờ hơn nữa là chất liệu của chiếc hộp lại bằng gỗ, một tầng lại một tầng, Tần Kiêu xách chiếc hộp nặng trịch trong tay, thức ăn ở bên trong được bọc rất kín, một chút hơi nóng cũng không xuyên qua được.
Tần Kiêu đi ra ngoài, trong đầu còn nhớ đến ánh mắt của người đàn ông ở trước quầy lễ tân, giống như đang nhìn chó hoang từ đâu đến xin cơm vậy, tỏ ra phòng bị, cậu không tự nhiên cúi đầu quan sát bản thân một lúc, như nào cũng cảm thấy rất bình thường cơ mà.
Trong lòng Tần Kiêu lẩm bẩm, cậu ở trong thôn làng cũng được coi là trai đẹp nổi tiếng gần xa đấy.
Quay lại trên xe, Tần Kiêu đưa chiếc hộp cho Phó Ngạn Minh, không hiểu sao hắn không chú ý tiểu tiết mà qua loa nhận lấy, trong lúc vô tình ngón tay hai người chạm vào nhau.
Phó Ngạn Minh rất ghét tiếp xúc cơ thể với người khác, hơn nữa trong lòng hắn cũng nhận định rằng bình thường chắc hẳn Tần Kiêu cũng không rửa tay, trong chốc lát cảm thấy có chút không thích hợp bèn chau mày đặt chiếc hộp sang một bên, cầm lấy túi giấy ướt khử trùng, tỉ mỉ lau ngón tay.