Xuyên Thư: Pháo Hôi Nữ Thanh Niên Trí Thức Có Hệ Thống Đánh Dấu

Chương 5: Rút Thăm Trúng Thưởng, Bán Công tác (2)

Editor: ND Bồ Công Anh

_____________________

Lý Lộ nhìn Ôn Hàn, hận đến ngứa răng, nhưng lo sợ chuyện công tác bị đổ bể, nên chỉ có thể oán hận vài câu, “Mày tốt nhất nhớ lời mày nói.”

Ôn Hàn lại “Xùy” một tiếng. Cô biết trong nhà không có chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình, nên cô xoay người vào phòng chuẩn bị đơn giản một chút rồi đi đến xưởng máy móc. Lúc này, xưởng máy móc đã chọn được ba ứng cử viên tài năng cho vị trí này. Nguyên chủ là người được lựa chọn đầu tiên, bởi vì thành tích của cô ấy quá tốt. Nhưng cô ấy cũng biết, ứng cử viên sáng giá thứ hai chính là cháu gái của phó xưởng Quảng. Nếu bây giờ cô đi tìm phó xưởng Quảng, nói muốn đem công việc của mình bán cho ông, cô tin chắc ông sẽ đồng ý.

Đơn giản, đây là công việc chính thức ở xưởng máy móc ai mà lại không muốn.

Ôn Hàn hít một hơi thật sâu, cô dựa vào ký ức của nguyên chủ tìm được xưởng máy móc. Lúc đăng ký chỗ bảo vệ cô đã hỏi vị trí văn phòng của phó xưởng Quảng. Vận khí của cô rất tốt, thời điểm cô tới, vừa hay phó xưởng cũng có thời gian rảnh. Sau khi nghe được ý đồ của cô, phó xưởng Quảng giật mình:

“Cháu muốn bán công việc này?”

Ông có ấn tượng sâu sắc đối với Ôn Hàn. Ông biết cô tự thi đậu vào xưởng, không nghĩ tới cô bé lại cư nhiên muốn bán vị trí công tác này. Phải biết rằng, xưởng của bọn họ là một xưởng lớn, danh tiếng tốt, bao nhiêu người ước mơ vào đây còn không được, cô bé ngược lại đem vị trí công tác khó khăn lắm mới có được bán đi?

“Dạ vâng.” Ôn Hàn gật đầu, cũng không có giấu giếm nguyên nhân, “Cháu rất vui khi được đậu vào vị trí này của xưởng máy móc, đây có lẽ là thành công lớn nhất trong cuộc đời cháu. Chẳng qua là người nhà cháu muốn cháu đem vị trí này nhường cho chị họ, sau đó bắt cháu thay chị họ đi xuống nông thôn. Hiện tại, bọn họ đã báo tên cháu lên rồi, nếu cháu mà không đi sẽ bị bắt.”

“Chính là, dựa vào đâu mà họ lấy đi công việc của cháu dễ dàng như vậy. Công việc này cháu khó khăn lắm mới nhận được, cháu không thể mất trắng, trơ mắt đưa cho người khác.” Ôn Hàn cười cười, biểu tình lại có chút mờ mịt. Cô không rảnh mà lo cho danh dự nhà họ Ôn, ngược lại còn bôi đen không chút nương tay.

“Ghi tên cháu vào danh sách xuống nông thôn, tiền nhà nước cấp cho thanh niên trí thức cũng không đưa cháu, còn muốn cháu nhường không vị trí này. Cháu là bị ép đến đường cùng mới tự tìm cách cho bản thân mình mà thôi.”

Nháy mắt, phó xưởng Quảng vô cùng đồng tình với cô bé này, “Cháu quyết định muốn bán công việc này cho chú, chú chắc chắn sẽ không cự tuyệt. Như vậy đi, chú đưa cháu con số này, lại đưa cháu thêm ít phiếu, cháu cảm thấy như thế nào?”

Ôn Hàn nhìn con số phó xưởng đưa ra, cô nhấp môi một chút, hỏi, “Phiếu gì ạ?”

Phúc lợi ở nhà xưởng rất tốt, mỗi tháng đều phát rất nhiều phiếu, đặc biệt là những người có chức vị cao. Phó xưởng Quảng muốn đưa phiếu, khẳng định là sẽ không kém. Ôn Hàn tìm tới phó xưởng Quảng bán công tác, ngoại trừ việc ông ấy có cháu gái cần công việc còn là vì ông là một người tương đối chính trực. Người mà đáp ứng được những điều kiện của cô, trước mắt chỉ có ông, cho nên Ôn Hàn quyết định chọn phó xưởng Quảng.

“Phiếu thịt nhà nào cũng cần nên không thể cho cháu. Nhưng chú có thể đưa cháu phiếu gạo 50 cân dùng được trong cả nước, một phiếu phích nước nóng, một phiếu vải 5 thước.” Phó xưởng Quảng nghĩ một lúc lại nói tiếp.

“Bao nhiêu đó, cháu cảm thấy được có thể làm thủ tục ngay bây giờ luôn.”

“Dạ được, cháu cảm ơn phó xưởng ạ.” Con số này thật sự là con số ngoài dự kiến của Ôn Hàn, chắc có lẽ là nhìn cô ... tương đối đáng thương đi.

“Cơ mà, phó xưởng Quảng cháu có một thỉnh cầu, mong chú có thể giúp cháu giấu người nhà một thời gian. Chờ cháu đi xuống nông thôn rồi tính tiếp, trước đó hy vọng chú có thể giữ bí mật chuyện này giúp cháu.”

Phó xưởng Quảng cười: “Được, buổi chiều chúng ta làm thủ tục, chú giúp cháu giữ bí mật chuyện này.”

Ôn Hàn đứng lên, khom lưng cảm ơn, “Chuyện này có khả năng làm cho chú thêm phiền toái, cũng cảm ơn chú nguyện ý cho cháu con số này.”

Phó xưởng Quảng khựng một lúc, rồi cười: “Dựa theo nhu cầu mỗi người cả thôi.”

“Vậy cháu xin phép đi trước, cảm ơn chú rất nhiều.” Ôn Hàn lại cúi người lần nữa, sau đó mới quay người rời đi.

Cô vừa đi, một người đứng sau ngăn tủ cầm tách trà bước ra, trên ly trà khói vẫn còn lượng lờ. Ông ấy nhấm một ngụm, mới lên tiếng: “Đứa nhỏ này có chút ý tứ, tâm tình cũng rất tốt. Đáng tiếc, lại có người nhà như vậy.”

Phó xưởng Quảng tiếp lời: “Có lẽ đối với con bé mà nói, đây là cách làm tốt nhất.”

“Tôi cũng chỉ có thể giúp tới đó, hy vọng con bé có thể sống tốt.”

“Ông chính là quá mềm lòng, lúc trước nếu ông không mềm lòng, cũng sẽ không....”

“Chuyện quá khứ thì đừng nhắc lại nữa.” Phó xưởng Quảng cười đánh gãy lời ông ấy. Sau đó, cầm tập văn kiện trên bàn: “Nói công việc, lát nữa còn phải mở họp.”

Xưởng trưởng cầm tách trà, không vạch trần ông bạn già, dạo tới dạo lui rồi rời đi.