Edit: Ngự Chi Tuyệt.
Một thanh niên dáng người cao gầy đứng cạnh một cái hồ lớn màu đen tuyền, mặt mày rũ xuống, biểu tình lạnh nhạt, nhưng trong đầu thì đang nổi lên sóng to gió lớn, cứ vang vọng mãi một câu nói: "Phạn Già La, tôi vẫn khá thích dáng vẻ lúc yên tĩnh của cậu hơn."
"Yên tĩnh? Hm, Phạn Già La tôi có lúc nào yên tĩnh sao?" - Thanh niên cắn răng, thấp giọng phun ra một câu, đôi tay cũng chậm rãi nắm chặt thành quyền, dường như đang cực lực đè nén một loại cảm xúc nào đó.
Đúng vậy, Phạn Già La bị mắc chứng hưng cảm*. Từ lần đầu tiên phát bệnh rồi tay không bóp chết con mèo nhỏ trong nhà năm bảy tuổi, cậu đã hiểu rất rõ, đời này mình tuyệt đối không thể bình yên nghỉ ngơi dù chỉ mười phút. Thân thể của cậu giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, lúc nào cũng có thể phun trào, cho dù là ai, chỉ cần hơi chọc giận cậu, cũng sẽ khiến cậu hưng cảm rồi mất kiểm soát.
*Hưng cảm hay Mania là một tâm trạng hứng khởi cao bất thường hoặc dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cáu kỉnh, khuấy động và/hoặc đầy năng lựợng, đây là một triệu chứng để chẩn đoán một số bệnh tâm thần. Hưng cảm thay đổi theo cường độ từ nhẹ (hypomania) cho tới phát triển mạnh với các triệu chứng tâm thần bao gồm ảo giác, hoang tưởng (vĩ nhân), đa nghi, hành vi căng trương lực, gây hấn, và lo lắng với những suy nghĩ hoặc mưu tính mà có thể dẫn đến tự bỏ bê. (theo Wikipedia)
Lúc cậu bình thường thì đánh nhau, ẩu đả, đua xe, gào thét, điên cuồng làm loạn... Một giây trước cậu có thể cầm chai rượu đập vỡ đầu người khác, một giây sau lập tức cười to một cách khó hiểu. Cảm xúc của cậu giống như một cái hồ nham thạch vậy, lúc nào cũng cuồn cuộn dữ dội, tỏa ra khói độc nóng bỏng, chưa bao giờ lặng yên.
Chỉ khi đối mặt với người nọ, cậu mới thu lại toàn bộ sự điên cuồng và kiêu ngạo, cam tâm tình nguyện vì hắn mà cúi đầu. Nhưng mà, cậu vốn là người ồn ào, lại dốc hết toàn lực muốn hấp dẫn sự chú ý của đối phương, thì sao cậu có thể yên tĩnh được?
"Tôi biết, người anh nói tới căn bản không phải là tôi, mà là những thứ ngu xuẩn kia đúng chứ?" - Phạn Già La tiếp tục trầm ngâm: "Anh thích tôi lúc yên tĩnh, được, tôi sẽ thay đổi vì anh, tôi sẽ trở thành dáng vẻ mà anh thích..."
Cuối cùng Phạn Già La cũng ngước mặt lên, để lộ ra một gương mặt vặn vẹo và điên cuồng. Không ai biết, ngoại trừ chứng hưng cảm, cậu còn mắc chứng rối loạn đa nhân cách*, trong cơ thể cậu đang cất giấu hai mươi? Ba mươi? Hay là bốn mươi nhân cách?
*Chứng rối loạn đa nhân cách thường được gọi là đa nhân cách (multiple personality disorder). Đây là một quá trình tâm lý khiến người bệnh mất kết nối với suy nghĩ, ký ức, cảm xúc, hành động hoặc nhân cách của chính mình. Người bệnh có thể đã gặp phải một số tổn thương trong quá khứ và phải bảo vệ bản thân bằng cách tách mình ra khỏi những trải nghiệm quá bạo lực hoặc quá đau đớn. Họ tách mình khỏi thực thể bằng cách tạo ra những bản thể khác nhau để thay mình giải quyết những căng thẳng, đau buồn trong cuộc sống.
Thực ra ngay cả bản thân cậu cũng không thể đếm hết những nhân cách này, nhưng thân là nhân cách chính, cậu vô cùng căm ghét cảm giác thân thể bị những thứ gọi là nhân cách phụ này khống chế, vì vậy cậu ăn chơi cả ngày lẫn đêm, cố gắng giảm thời gian ngủ đến mức tối đa, chính là để áp chế gắt gao những nhân cách phụ này. Cậu mới là chúa tể của thân thể này, còn lại đều là rác rưởi!
Thế nhưng, cho dù cậu tinh lực dồi dào thì cũng sẽ có lúc mệt mỏi, đôi khi cậu không thể kiểm soát mà ngủ mê mệt, lúc đó những nhân cách phụ này sẽ xuất hiện, thăm dò thế giới bên ngoài không chút kiêng kỵ. Có vài nhân cách điên cuồng giống hệt cậu, nhưng cũng có vài cái lại thích yên tĩnh.
Phạn Già La không biết rốt cuộc là nhân cách nào khiến người nọ nói ra một câu như vậy, nhưng không quan trọng, không phải người nọ thích yên tĩnh sao? Chờ cậu cắn nuốt hết tất cả nhân cách phụ, dung hợp triệt để ký ức, kỹ năng và tính cách của bọn họ, thì lập tức có thể giả bộ ra dáng vẻ an tĩnh rồi.
Vì vậy đêm nay, Phạn Già La tiếp nhận thuật thôi miên sâu của chuyên gia tư vấn tâm lý, tiến vào tòa cung điện ẩn sâu trong cơ thể mình, chuẩn bị tắm máu nơi này. Cậu không biết chính xác số lượng các nhân cách phụ trong người, nhưng điều đó không quan trọng, chỉ cần cắn nuốt gần hết chúng, cậu sẽ lập tức có quyền thống trị thế giới nội tâm này. Đến lúc đó, cậu chỉ cần hủy diệt tòa cung điện này, là có thể gϊếŧ chết toàn bộ những "con chuột" đang trốn chui trốn nhủi kia.
Khi đi tới hồ nước đen tuyền này, cậu đã gϊếŧ chết hai mươi bốn nhân cách phụ, có một âm thanh mơ hồ trong lòng nói với cậu —— nuốt trọn người cuối cùng xong, cậu sẽ lập tức có sức mạnh hủy diệt thế giới này. Cậu vốn muốn đi vòng qua hồ để tìm kiếm con mồi kế tiếp, lại lơ đãng phát hiện, dưới đáy hồ nước đen tuyền, có một bóng người khỏa thân, thon dài, trắng nõn ngọc ngà đang yên tĩnh ngủ say.
Phạn Già La có rất nhiều nhân cách phụ, bao gồm đàn ông, phụ nữ, người già, trẻ con, gương mặt của bọn họ hoặc xinh đẹp, hoặc bình thường, hoặc xấu xí, nhưng không ai có thể khiến Phạn Già La phải nhìn lâu, hay kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng thương hại của cậu.
Nhưng hiện tại, ánh mắt của cậu lại không cách nào dời khỏi gương mặt dưới đáy hồ. Đối phương đang ngủ say, thần thái vô cùng thanh thản, khuôn mặt dịu dàng như nước chảy, đôi môi đỏ tươi như máu rồi lại nhiệt liệt như lửa. Làn da của hắn trắng đến trong suốt, mái tóc hơi dài đen đến thuần khiết, sóng nước dập dờn gợn quanh thân hắn, khúc xạ ra loang lổ đốm sáng, hắn như bị nhuộm đẫm trong sự va chạm cực hạn của màu sắc cùng sự biến ảo khôn lường của ánh sáng, trông vô cùng diễm lệ yêu nghiệt.
Nếu không phải nơi này là thế giới nội tâm Phạn Già La xây dựng, không liên kết với bên ngoài, thì chắc chắn cậu sẽ cho rằng người này là yêu quái phương nào. Đối phương trông quá mức hoàn mỹ và hư ảo, tựa như một giấc mơ.
Phạn Già La đứng yên cạnh hồ thật lâu mới chậm rãi thở ra một hơi, sau đó cậu duỗi dài cánh tay, xòe năm ngón tay ra, làm một động tác nắm bắt không khí. Đã cắn nuốt nhiều nhân cách phụ như vậy, cho dù không có khả năng hủy diệt cái thế giới này, cậu cũng có thể tự do điều khiển mọi thứ ở đây.
Nước hồ bị cậu bốc ra đặt giữa không trung, bóng người trắng nõn ngọc ngà nằm dưới đáy ao cũng chầm chậm nổi lên, bị hút đến gần cậu.
Nhìn gần, mặt mũi người này có thể nói là đẹp không góc chết, nếu mình cũng có một gương mặt như vậy, thì cần gì rầu rĩ không được Triệu Văn Ngạn để mắt tới chứ? Nội tâm Phạn Già La tràn ngập sự thô bạo, ghen tị và hưng cảm, năm ngón tay hơi thu lại lập tức bóp cổ người đang trôi lơ lửng trước mặt mình.
Chiếc cổ của đối phương thực thon dài, đường cong cũng rất duyên dáng, lúc nó bị bẻ gãy, góc độ vặn vẹo đó chắc chắn đẹp hơn nhiều. Nghĩ như vậy, Phạn Già La nhếch khóe môi khẽ mỉm cười, trong nháy mắt gia tăng sức lực nơi đầu ngón tay.
Trong tích tắc khi xương cổ sắp gãy, thanh niên đang ngủ yên đột nhiên tỉnh lại, nhìn thẳng về phía Phạn Già La. Hắn có một đôi mắt đen thuần, không có lẫn nửa tia tạp sắc, sâu thẳm tựa như đại dương mênh mông, đồng tử hình tròn khi nhìn rõ mặt mũi Phạn Già La bỗng nhiên co rút lại, cuối cùng biến thành hai đường kẻ mỏng manh, rồi dựng đứng trong chớp mắt. Cho dù cổ đang bị sức lực rất lớn kiềm kẹp, từng phút giây đều phải đối mặt với sự đe dọa của cái chết, nhưng biểu cảm của hắn vẫn thanh thản như lúc ngủ say vừa nãy, không hề có một chút đau đớn nào. Hắn thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi quan sát Phạn Già La từ trên xuống dưới một phen, như thể đang đánh giá một món đồ vật vậy.
Khoảnh khắc bị người này nhìn chòng chọc, ngón tay Phạn Già La bắt đầu phát run, rõ ràng chỉ cần thêm một phần lực nữa là có thể gϊếŧ chết đối phương, thế nhưng bất kể thế nào cũng không làm được. Thân thể cậu cứng ngắc lại dưới ánh mắt của người nọ.
Người đàn ông lặng lẽ đánh giá Phạn Già La, vẻ mặt hắn lãnh đạm, đôi mắt thâm thúy bỗng hiện lên một tia hứng thú, như thể người bị bóp cổ không phải là hắn vậy. Dường như qua một lúc lâu, thật ra chỉ là một cái chớp mắt, hắn đưa hai tay ra, nâng mặt Phạn Già La lên, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu cắn nuốt mấy cái rồi?"
Đầu ngón tay của người đàn ông nọ thon dài, mềm mại, nhưng lại mang theo từng đợt lạnh lẽo nhè nhẹ, lúc chạm lên mặt khiến Phạn Già La không nhịn được mà rùng mình. Hắn căn bản không dùng chút lực nào, nhưng Phạn Già La lại cảm thấy đầu mình như bị hai tay của người này cố định chặt chẽ, đừng nói tới chuyển động, ngay cả chớp mắt đã bắt đầu tốn sức rồi. Giọng nói của hắn cũng rất êm tai, giống như dòng suối trong lành trên núi cao, mát lạnh lại dịu dàng, mơ hồ còn lộ ra một loại ma lực câu hồn đoạt phách. Người bị hắn dò hỏi cho dù có chống cự cũng sẽ không tự chủ được mà mở miệng ra, thành thật trả lời vấn đề của hắn.
Loại cảm giác này rất quỷ dị, mà nhân cách phụ này lại càng quỷ dị hơn.
Phạn Già La hoảng hốt, nghĩ lại nhớ đến việc mình đã có sức mạnh điều khiển thế giới này, cậu cắn chặt hàm răng, hung ác nói: "Tôi đã nuốt hai mươi bốn nhân cách phụ, anh là cái thứ hai mươi lăm. Hiểu không, tôi đã có được sức mạnh để xây dựng và điều khiển nơi này, chỉ cần ăn luôn anh, là tôi có thể phá hủy nơi này hoàn toàn!"
Cho nên tôi không sợ anh!
Cảm thấy mọi thứ chung quanh vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, nội tâm run rẩy của Phạn Già La nhanh chóng bình tĩnh lại. Đúng vậy, cậu có sức mạnh tuyệt đối, căn bản không cần e sợ nhân cách phụ kỳ quái trước mắt. Thực tế cậu hoàn toàn không cần dùng tay, chỉ cần động một ý niệm, ý chí của cậu sẽ lập tức nghiền nát nhân cách phụ này!
Bờ môi mỏng mím chặt của Phạn Già La chậm rãi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tràn đầy ác ý, sau đó thả ý thức ra, không dấu vết bao vây người đàn ông kia lại.
Trong phút chốc cậu phát động ý thức chuẩn bị cắn nuốt hết đối phương, lại nghe người đàn ông khẽ cười nói: "Nhân cách phụ? Cậu chắc chắn những thứ cậu ăn hết đó gọi là nhân cách phụ?"
Người nọ nâng mặt Phạn Già La lên, từng chút từng chút đến gần, lúc chỉ còn cách hơn mười phân* thì dừng lại, sau đó chăm chú nhìn đối phương, đôi môi đỏ tươi hơi nhếch lên, ý cười không rõ. Đôi mắt đen thuần của hắn giống như một vực thẳm, nhìn không thấy đáy, bên trong cuồn cuộn vô số cảm xúc, lại không có thứ nào gọi là sợ hãi, thậm chí một chút kiêng kỵ cũng không có. Phạn Già La trong mắt hắn là cái đinh gì chứ? Chẳng là gì cả.
*Mười phân: 10 cm
Đối diện một ánh mắt như vậy, không chỉ thân thể mà ngay cả ý thức của Phạn Già La cũng bắt đầu đóng băng.
"Anh, anh có ý gì? Không phải nhân cách phụ thì là cái gì?" - Phạn Già La không kiềm được mà hỏi câu này.
Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, khuôn mặt không góc chết vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại lộ ra mười hai vạn phần tà ác, nói: "Cậu biết không, thân thể cậu chưa bao giờ thuộc về cậu, mà chỉ là một vật chứa do tôi chế tạo ra. Những nhân cách phụ kia, bao gồm cả cậu, chẳng qua cũng là cô hồn dã quỷ bị cái vật chứa này thu nạp vào bên trong thôi. Ở đây, các cậu cùng tồn tại, cùng lớn mạnh, sau đó tiến hành chém gϊếŧ lẫn nhau, khi một trong số các cậu có sức mạnh đủ lớn, lập tức sẽ trở thành thức ăn của tôi, đánh thức tôi, hiến tế cho tôi, khiến tôi thỏa mãn..."
Lúc nói những lời này, khuôn mặt người đàn ông không ngừng đến gần vành tai của Phạn Già La, sau đó thè đầu lưỡi đỏ ửng ra, khẽ liếʍ nhẹ cậu. Lần này giống như rắn độc phun lưỡi, dính dớp lại lạnh như băng, khiến người ta sợ hãi.
Hốc mắt Phạn Già La vì mở quá to mà nứt ra một đường máu, cậu không dám tin vào những gì mình vừa nghe! Không phải cậu lớn lên trong khối thân thể này sao? Sao có thể trở thành cô hồn dã quỷ? Những nhân cách phụ bị cậu cắn nuốt hết kia sao có thể cũng là quỷ? Trên thế giới này làm gì có chuyện hoang đường như vậy chứ!
Vào giờ khắc này, toàn bộ nhận thức cùng ý nghĩa tồn tại hai mươi năm qua của Phạn Già La đều bị phủ nhận, nỗi sợ hãi giống như một con thú dữ, hung hăng xé rách nội tâm run rẩy của cậu, cậu bắt đầu giãy giụa kịch liệt, sau đó tuyệt vọng phát hiện, mặt cậu bị người nọ giữ chặt, thân thể cậu bị người nọ áp chế, ngay cả ý thức của cậu cũng bị người nọ giam cầm chặt chẽ.
Cậu không thể động đậy, thân thể ẩn chứa sức mạnh lớn lao hóa thành sương đen tụ trong tay người đàn ông kia, bị người nọ hút vào mũi. Người đàn ông thờ ơ cười một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, hơi hé đôi môi đỏ mọng, phát ra tiếng than nhẹ thoải mái đến cực điểm. Trông hắn rất thỏa mãn, vào giờ phút này, gương mặt dịu dàng đẹp đẽ lại càng trở nên vô cùng ma mị.
Thân thể Phạn Già La dần trở nên trong suốt, nháy mắt sắp biến mất hoàn toàn, cậu hoảng sợ phát hiện, tòa cung điện khổng lồ bị bao phủ trong sương mù từng chút từng chút đổ sập, những nhân cách phụ hốt hoảng gào thét chạy ra từ trong cung điện rồi hóa thành sương đen, bị người đàn ông kia hút vào lỗ mũi, bồi bổ thân thể mới vừa tỉnh lại của hắn.
Người đàn ông nói không sai, hắn ngủ say dưới đáy hồ hai mươi năm, chờ đợi chính là khoảnh khắc này. Tất cả bọn họ đều là tế phẩm của hắn!
Cảm xúc hối hận dâng trào mãnh liệt, rồi lại lập tức mất đi...