Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 39: Chúng ta cử hành hôn lễ (4)

Người chủ trì cầm một quyển sổ màu vàng, đến trước sân khẩu, thanh âm trầm thấp: "Thưa các vị khách quý, trước khi hôn lễ bắt đầu, cô Kỳ còn có một video muốn gửi tặng cho vị tân nương xinh đẹp khác của chúng ta."

Lục Nghi Thanh ngây ngẩn, nàng nghi hoặc nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên cười mà không đáp, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng.

Màn hình điện tử bắt đầu chiếu, bắt đầu với ảnh hồi hai người học đại học.

Lần đầu tiên các nàng đi xem phim, các nàng ở hậu trường thảo luận kịch bản, các nàng mặc áo cử nhân ca hát ở lễ tốt nghiệp......

Mỗi chuyện, như mới chỉ ngày hôm qua, nhưng các nàng đã đi qua mười lăm mùa xuân.

Dù đều là ảnh chụp bình thường, nhưng được l*иg thêm hiệu ứng hồng phấn, trái tim trôi nổi, quả thật mang lại một loại cảm giác ngọt ngào.

Qua vài tấm hình, video không còn chỉ có mỗi hình ảnh.

Trên đó phút chốc xuất hiện một con số: "2284."

Trong video xuất hiện lời ước định năm đó của Kỳ Thư Tiên.

"Haizz, cậu có muốn đến thời điểm chúng ta 30 tuổi thì ở bên nhau không."

"33 tuổi."

"Đồng ý."

Con số hồng phấn thay đổi, biến thành 243.

Chất lượng video tốt hơn, không xuất hiện tình trạng hình ảnh rung rung nữa.

Kỳ Thư Tiên mặc một bộ quần áo dày màu vàng, hắng hắng giọng có vẻ như đang thấp thỏm, nàng ở trong video nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên tôi tới nhà cô Lục bàn chuyện kết hôn, hy vọng cô ấy sẽ không đánh tôi."

Nàng nhún vai, như tự cổ vũ chính mình: "Cô Lục dịu dàng như vậy, hẳn sẽ không đánh mình đâu."

Màn hình dừng lại trước cánh cổng đang đóng chặt. Nhưng rất nhanh Kỳ Thư Tiên đi ra từ bên trong, ý cười trong mắt nàng giảm đi rất nhiều, nhưng vẫn cực lực mỉm cười: "Ừm, không dễ dàng được thông qua như thế cũng là bình thường."

Con số lại thay đổi, biến thành 213.

Kỳ Thư Tiên đổi sang áo lông màu trắng: "Đây là lần thứ hai, cô Lục khẳng định sẽ đồng ý."

"Lần sau tôi nhất định sẽ thành công."

Con số biến thành 183.

Kỳ Thư Tiên mặc sang quần áo mỏng hơn, nhưng lần này cùng đi ra có cả...... cô Lục.

"Cô Lục, cô yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc Nghi Thanh thật tốt."

Con số bắt đầu nhanh chóng biến đổi, Kỳ Thư Tiên liên hệ với bạn bè thân thích hai bên, vì Lục Nghi Thanh mà chuẩn bị một lễ cầu hôn long trọng, có thể Lục Nghi Thanh sẽ cự tuyệt, nhưng Kỳ Thư Tiên tuyệt đối sẽ không chùn bước.

Con số ngừng lại, tới 94.

Lúc này là ở trong phòng Kỳ Thư Tiên.

"Tuy rằng Coco bảo tôi đi ngủ sớm một chút đi, nhưng hôm sau sẽ cầu hôn, tôi vẫn muốn quay một cái video để nói suy nghĩ của mình hiện tại.

Tôi và Nghi Thanh quen biết mười lăm năm, tôi trước kia chỉ muốn làm bạn bè với nàng, nhưng một ngày tôi đột nhiên đổi ý."

Nàng rũ mắt: "Tôi muốn cưới nàng về nhà."

Con số: 93.

Trong xe là Kỳ Thư Tiên đang bồn chồn.

"Lục Nghi Thanh rất nhanh sẽ đi ra, cũng không biết nàng sẽ đồng ý hay không."

"Các vị Phật Tổ, các vị thần tiên, làm ơn, làm phước cho con thành công."

Màn ảnh bỗng nhiên chuyển tới cảnh hai người trong lúc cầu hôn.

"Vậy Lục Nghi Thanh 33 tuổi còn độc thân có nguyện ý gả cho Kỳ Thư Tiên còn độc thân hay không?"

"Mình nguyện ý."

"Cậu nếu cũng còn độc thân, chúng ta kết hôn đi. Kỳ Thư Tiên, cậu nguyện ý không?"

"Mình nguyện ý."

Con số: 85

Kỳ Thư Tiên đã đăng lên trên trang cá nhân thông báo rằng hai người họ đã đăng ký kết hôn.

Con số: 55

Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh đi chụp ảnh cưới.

Con số nhanh chóng giảm dần.

3.

2.

1.

0.

"Lục Nghi Thanh, cảm ơn cậu đã đồng ý ước hẹn ngốc nghếch của mình, cảm ơn cậu đã đồng ý lời cầu hôn, cũng cảm ơn cậu nguyện ý cùng mình đi trên con đường hôn nhân."

Âm thanh nền là tiếng Kỳ Thư Tiên run rẩy sắp khóc.

Lễ đường tức khắc vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Kỳ Thư Tiên rũ mắt, giống như chỉ trong nháy mắt, lại cũng giống như là một năm.

Kỳ Thư Tiên cảm nhận được đôi môi Lục Nghi Thanh ngọt ngào, mềm mại, còn thoáng chút lạnh.

Kỳ Thư Tiên theo ý mình đáp lại cái hôn của Lục Nghi Thanh, triền miên, sung sướиɠ......

Cuối cùng vẫn là Lục Nghi Thanh thở không nổi, mềm mại đẩy đẩy Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên như tỉnh mộng, nàng buồn cười buông người ta ra.

Nàng liếc mắt một cái liền nhìn đến đuôi mắt ửng đỏ của Lục Nghi Thanh, Kỳ Thư Tiên mất tự nhiên dời mắt đi, nàng muốn ôm nàng, còn muốn khiến nàng hồng mắt nói "Tiên Tiên...... Yêu mình."

Nhưng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Mục sư bây giờ mới sực tỉnh: "Xin mời hai bên trao nhẫn cho nhau."

Kỳ Hành và Quả Quả gánh vác vai trò hoa đồng và hoa nữ, đồng thời cũng phụ trách đưa nhẫn lên cho hai người.

Lục Nghi Thanh lấy nhẫn ra, đeo lên ngón áp út của Kỳ Thư Tiên ngón áp út, nàng há miệng thở dốc, gần như nghẹn ngào nói không ra lời.

Kỳ Thư Tiên mỉm cười với nàng, vừa ôn hòa vừa hoàn toàn cổ vũ.

Lục Nghi Thanh nói: "Từ nay về sau, cậu chỉ có thể ở bên cạnh mình."

Tuy rằng mình không biết cậu thích mình từ bao giờ, nhưng mười mấy năm trước, mình hẳn là, phỏng chừng...... đã từng thích cậu.

Mình không nhớ rõ.

Nhưng mình chắc chắn, nhân sinh Lục Nghi Thanh chú định sẽ không rời Kỳ Thư Tiên.

So với tưởng tượng càng thấy vui mừng.

Cũng sợ hãi hơn so với tưởng tượng.

Sợ bản thân không tốt, sợ bản thân không hấp dẫn, đến việc "x" cũng không thể làm cậu...... vui vẻ.

Kỳ Thư Tiên khoe nhẫn trên tay cho nàng xem, trên mặt là niềm vui sướиɠ khôn tả: "Đúng vậy nha."

Trao nhẫn xong, lớp trang điểm trên mặt Lục Nghi Thanh có chút lem, nhân lúc đi thay lễ phục truyền thống Trung Quốc, nàng ngồi trong phòng bình phục tâm tình, Kỳ Thư Tiên thay quần áo rồi ra kính rượu trước.

Nói là kính rượu kỳ thật chính đi làm quen, rượu đã dùng đồ uống màu trắng thay thế, một chút cồn cũng không có, Kỳ Thư Tiên cũng không muốn thời điểm động phòng bị dính mùi cồn.

Vừa không có mỹ cảm vừa không dễ ngửi.

Kỳ Thư Tiên kính một vòng xong, Lục Nghi Thanh đi ra, đôi mắt nàng đã bổ trang, nhìn không ra là vừa mới khóc, Lục Nghi Thanh theo thói quen nắm tay Kỳ Thư Tiên: "Vất vả rồi."

Kỳ Thư Tiên lắc đầu.

Kính rượu hai người tốc độ sẽ chậm hơn không ít, nhưng Lục Nghi Thanh cam tâm tình nguyện.

Đây là bác của Kỳ Thư Tiên.

Đây là dì của Kỳ Thư Tiên.

Đây là bà của Kỳ Thư Tiên.

Đúng là một loại thể nghiệm kỳ diệu.

Một ngày hạnh phúc qua đi, Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh ngồi trên ghế nghỉ ngơi, Kỳ Thư Tiên nửa híp mắt, phảng phất nghe thấy tiếng Lục Nghi Thanh: "Tiên Tiên ——"

"Ừm?" Thanh âm lười nhác.

"Mình" Lục Nghi Thanh nhìn tay mang nhẫn kết hôn, chậm rì rì: "Mình rất vui."

Giống như có thứ gì đã trở thành sự thật.

Nàng đúng sự thật nói ra lời trong lòng.

Kỳ Thư Tiên nhìn thoáng qua vành tai đang đỏ lên của nàng, muốn hỏi rằng, cậu vui vẻ theo kiểu cảm động, hay là vui vẻ vì thích mình?

Nhưng cuối cùng nàng chỉ nói: "Mình cũng vậy."

Kỳ Thư Tiên nghiêng nghiêng đầu, ý cười dịu dàng: "Từ năm cậu hai mươi tám tuổi, cậu đồng ý ý tưởng điên rồ của mình, mình đã thấy rất hạnh phúc rồi."

Nàng giơ bàn tay ra: "Sớm hơn cậu tận 5 năm nha."

Nàng kiếm lời rồi.

Trong đầu Lục Nghi Thanh hồi tưởng lại một câu.

"Con trước kia thật sự thích Nghi Thanh."

Lục Nghi Thanh nghĩ nghĩ, rồi quyết định trực tiếp hỏi, rốt cuộc nàng thích mình từ khi nào?

Bởi vì thích mình nên mới ra ước định kia sao?

Lục Nghi Thanh bình tĩnh: "Tiên Tiên...... Lúc trước cậu......"

Bỗng nhiên xe đột ngột phanh lại, tài xế ngượng ngùng nói: "Xin lỗi hai vị, đang Tết nên đông người quá, phía trước xảy ra tai nạn mất rồi."

Kỳ Thư Tiên nhìn ra bên ngoài, có một chỗ đang có rất nhiều cảnh sát vây quanh, nàng thở dài nhẹ nhõm, cảm giác như may mắn thoát nạn: "May mà chúng ta đi từ từ."

Sau khi thả lỏng lại, nàng mới cảm nhận được Lục Nghi Thanh đang nắm tay mình chặt đến nhường nào......

Kỳ Thư Tiên quay đầu nhìn Lục Nghi Thanh, trên khuôn mặt thanh lãnh tựa hồ có chút khác thường, giống như còn chưa kịp hồi thần.

Kỳ Thư Tiên vươn tay nhéo nhéo vành tai nhỏ xinh của Lục Nghi Thanh, thanh âm dịu dàng sủng nịch không thể diễn tả: "Lục tiên hạc, không sao hết."

Cảm nhận được độ ấm từ vành tai, Lục Nghi Thanh như tỉnh dậy từ giấc mơ, đôi mắt dần có lại tiêu điểm, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lại nhẫn nhịn.

Kỳ Thư Tiên nghĩ, nàng thật sự tò mò muốn biết nếu Lục Nghi Thanh hoàn toàn xé xuống tầng ngụy trang kia, thì sẽ như thế nào?

Vụ tai nạn khiến giao thông tắc nghẽn rất nhanh đã được cảnh sát xử lý tốt, tài xế cười hai tiếng, nổ máy đi đến căn nhà mới của hai người.

"Cô Kỳ, cô Lục, đằng trước chính là khu các cô ở." Hắn chỉ hướng đèn xanh đèn đỏ phía trước: "Trên kia đỗ xe hơi khó, mong các cô thông cảm......"

Kỳ Thư Tiên ừm hai tiếng, xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra, khoảng cách cũng không xa, nàng nhẹ nhàng kéo Lục Nghi Thanh, ý bảo nàng đẩy cửa xuống xe, Lục Nghi Thanh gật gật đầu, từ một bên hông xe khác đi ra.

Nguyên Đán, thời tiết se lạnh, Kỳ Thư Tiên nhịn không được run lập cập, nàng xoa xoa tay cho ấm lên một ít rồi mới nắm tay Lục Nghi Thanh tiến tới tiểu khu.

Quanh tiểu khu cũng có trang trí Tết, trên cao giăng đèn, trồng hoa rất náo nhiệt, ngẫu nhiên có mấy đứa trẻ con cầm pháo hoa điện tử chơi, nơi chốn đều toát ra không khí của một bắt đầu mới, Kỳ Thư Tiên nhìn trong lòng càng thêm thoải mái.

Hai người còn chưa đi đến cửa tòa nhà, bầu trời bỗng nhiên bay bay tuyết hoa, Kỳ Thư Tiên ngẩng đầu nhìn, mặt mày toát ra vẻ ôn hòa: "Nghi...... Thanh, tuyết rơi rồi."

Lục Nghi Thanh nghe vậy cũng ngẩng đầu, bông tuyết nhỏ gần như không nhìn thấy, nàng nghiêng đầu nhìn mặt Kỳ Thư Tiên, trên mặt nàng ngoại trừ phản chiếu mấy tia sáng màu tím nhạt, còn dính một ít tuyết, bông tuyết dừng trên mặt nàng chỉ một thoáng liền biến thành bọt nước.

Lục Nghi Thanh nhịn không được mà cười, ngữ khí cũng theo đó nhẹ nhàng hơn: "Đúng vậy."

Kỳ Thư Tiên dư quang nhìn phía Lục Nghi Thanh, gương mặt trắng nõn thanh lãnh thay bằng sự ôn nhu, ngực nàng cứng lại, bàn tay không nhịn được siết chặt tay Lục Nghi Thanh, kéo kéo nàng: "Lục Nghi Thanh, mau, chúng ta về nhà thôi."

Lục Nghi Thanh giật mình, nàng nhìn qua khuôn mặt bị đông lạnh đến hơi đỏ lên của Kỳ Thư Tiên, rảo bước theo nàng.

Tòa nhà các nàng ở tương đối mới, chỉ có rải rác hai ba hộ, thang máy cực nhanh đã đến nơi, hai người họ ở căn 801.

Lục Nghi Thanh quét mặt để vào, vừa vào nàng liền bật điều hòa trong phòng, Lục Nghi Thanh rót cho Kỳ Thư Tiên một ly nước ấm: "Uống đi."

"A?" Kỳ Thư Tiên nghi hoặc cầm lấy cốc Lục Nghi Thanh, thật ra nàng không khát, lúc đang nghi hoặc, nàng nghe Lục Nghi Thanh nói: "Điều hòa hẳn sẽ làm ấm phòng nhanh thôi."

Nàng cho rằng Kỳ Thư Tiên vì quá lạnh nên mới nhanh chóng về nhà.

Kỳ Thư Tiên cũng là thông suốt mạch não của Lục Nghi Thanh, mặt nàng phút chốc đỏ lên, nàng vừa rồi đi nhanh như vậy hoàn toàn bởi vì tâm động, muốn trở về...... để hôn nàng.

—-------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: "Mình vui sớm hơn cậu 5 năm đó?"

Lục Nghi Thanh: "Đúng vậy, toán của cậu tốt lắm."

Kỳ Thư Tiên: "?"