Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 36: Chúng ta cử hành hôn lễ (1)

Editor có chuyện muốn nói:

Từ chap này mình sẽ chuyển sang cách hành văn thuần việt hơn với những chap trước. Những noises kiểu như: "ân", "a", "nga",... mình sẽ hạn chế bớt lại. Nhưng mà với "a" ở cuối câu, mình có chút thích kiểu nói chuyện đấy, nên thi thoảng mình vẫn sẽ để nguyên chữ đó????. Còn về cách xưng hô, ví dụ như "Sở Thu tỷ", "Lục lão sư", a di,.... mình sẽ thay đổi hẳn luôn, để văn phong thống nhất hơn. Một phần mình nghĩ là cần sửa nữa là về các đại từ nhân xưng. Nhưng cái này mình sẽ cân nhắc để cân đối.

Những chap mà mình đã post lên trước đó, mình sẽ beta lại sau, lúc rảnh rỗi. Vậy đó, mong là mọi người có thể làm quen lại với cách hành văn này ????????????

Enjoy!

- --------------------------------------------------------

Ngày 11 tháng 11, Kỳ Thư Tiên đã nói trước với Lục Nghi Thanh từ đầu, do có hoạt động ở công ty, buổi tối chắc là nàng sẽ không về, mà Lục Nghi Thanh buổi tối còn có tiết tự học nên không thể đến tham gia cùng nàng.

Kỳ Thư Tiên chỉ cười: "Cậu mà đi, có khi mọi người sẽ không thèm nghe mình hát nữa."

Nàng kéo thắt lưng: "Mọi người đều sẽ nhìn cậu, không có ai nghe mình hát."

Lục Nghi Thanh rót cho nàng một ly nước ấm, nói: "Mình nghe là được."

Nàng nhìn đồng hồ trên điện thoại: "Mình phải đi làm bây giờ, cậu để ý thời gian, đừng để bị muộn."

Lục Nghi Thanh xách túi đi được vài bước, Kỳ Thư Tiên duỗi tay nhẹ kéo cánh tay nàng, trên mặt cười ấm áp: "Cô giáo Lục, cậu cổ vũ mình chút đi?"

Ngón tay nàng chỉ chỉ mặt.

"Ấu trĩ." Gương mặt Lục Nghi Thanh bình đạm không gợn sóng, nàng phất phất tay: "Lại đây, sát vào chút nữa."

Trong mắt Kỳ Thư Tiên tràn đầy ý cười, nàng xáp lại gần, Lục Nghi Thanh vén tóc, nhẹ nhàng hôn mặt nàng một cái, lúc hôn xong cũng không nhìn nàng. Nàng xoay người đi ra cửa.

Dường như nàng có thể nghe được thanh âm trêu chọc của Kỳ Thư Tiên.

"Cô giáo Lục, nhớ đánh lại son nha."

Tiết đầu tự học buổi tối của trường Nhất Trung cũng chia ban, Lục Nghi Thanh bởi vì Kỳ Thư Tiên, nhìn thoáng qua hai chỗ trống ở hàng sau cùng, đó là chỗ của Tạ Kình Vũ và Tạ Kình Trụ.

Nàng đến bàn đầu, hỏi: "Tạ Kình Vũ, Tạ Kình Trụ hôm nay xin nghỉ sao?"

Học sinh dừng bút, đúng sự thật nói: "Họ có xin phép giáo viên chủ nhiệm rồi ạ."

"Vậy sao." Lục Nghi Thanh gật gật đầu, thanh thanh lãnh lãnh: "Không có gì, em làm bài tiếp đi."

Nàng hơi yên lòng, không phải trốn học lần nữa là tốt rồi.

Lớp Lục Nghi Thanh đang dạy là lớp có thành tích tương đối tốt trong khối, lúc kèm lớp tự học không quá vất vả, thỉnh thoảng sẽ có học sinh đứng lên hỏi bài, nàng đã nhớ kỹ các dạng bài tập, có thể nhanh chóng giảng giải.

Một học sinh tương đối nghịch ngợm trong lớp sau khi nghe nàng giảng bài xong, nhịn không được hỏi: "Cô Lục ơi, dạo gần đây có phải cô đang rất hạnh phúc đúng không ạ?"

"Hử?" Lục Nghi Thanh hơi nhướng mày, nàng trả lại đề thi, trông thấy ánh mắt hóng chuyện sáng rực của các học sinh, trên mặt Lục Nghi Thanh vẫn không có biểu cảm gì: "Mau học bài đi."

Nhưng ngữ khí dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.

"Cô giáo Lục, xem ra đến cả học sinh cũng có thể nhìn ra sự khác biệt của em dạo gần đây đó nha." Từ bóng râm, một bóng người bước ra.

"Rõ, rõ ràng như vậy sao?" Lục Nghi Thanh sờ soạng mặt mình, nàng còn tưởng rằng chỉ Kỳ Thư Tiên mới có thể nhìn ra sự biến hóa trong tâm tình của nàng.

Phùng Tuệ Khê tay cầm bình giữ nhiệt, nhỏ giọng nói: "Đương nhiên là có rồi, đám nhóc kia đứa nào đứa nấy cũng tinh mắt mà."

Nàng đùa: "Vị kia nhà em nói đi nói lại thì vẫn là một nhân vật có tiếng trên mạng, không ít học sinh đã gặp được cô ấy ngoài đời rồi."

Lục Nghi Thanh sửng sốt một chút, nhưng nàng lập tức nhớ đến việc bị Tạ Kình Vũ và Tạ Kình Trụ bắt gặp khi nàng và Kỳ Thư Tiên đang ở bên nhau, cùng lắm là để học sinh biết mà thôi, cũng không phải điều gì ghê gớm.

Phùng Tuệ Khê hiển nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lục Nghi Thanh, nhẹ nhàng vỗ bả vai nàng: "Cô giáo Lục, em đừng yên tâm quá sớm. Trước kia em lúc nào cũng lạnh mặt, bọn nhỏ không dám nghịch ngợm, bây giờ biết bí mật nhỏ này của em xong, chắc chắn sẽ trêu em."

Nàng chớp mắt hai cái: "Theo chị được biết, hai anh em nhà họ Tạ kia đêm nay đi dự sự kiện thì phải."

Lục Nghi Thanh nhíu mày, hóa ra bọn họ xin nghỉ đúng là để đi tham gia hoạt động, có thể quan điểm của nàng quá mức cũ kỹ lạc hậu, nhưng nàng vẫn muốn lứa tuổi này lấy việc học tập là ưu tiên cao nhất.

"Mẹ của hai bạn đấy đã tự mình lại đây xin nghỉ, nói trong nhà có việc gấp, chủ nhiệm lớp có thể không đồng ý sao?"

Phùng Tuệ Khê thở dài một hơi: "Chỉ là, nhà họ một lần tham gia sự kiện là kiếm được không ít tiền, không cần chúng ta quan tâm. Lại nói, điểm số của hai đứa nhỏ bây giờ cũng chưa có tụt dốc, kể cả là có học kém đi chăng nữa, nhà họ rồi cũng sẽ dùng tiền để thuê gia sư kèm cặp lại thôi."

"Đúng vậy."

Lục Nghi Thanh suy nghĩ, điều duy nhất các nàng có thể làm chính là sát sao đốc thúc hai đứa nhỏ học tập nhiều hơn khi ở trên lớp mà thôi, nàng không thể can thiệp nhiều hơn nữa.

Ở sự kiện, Kỳ Thư Tiên đúng là có gặp được hai bạn nhỏ này, nàng đợi Lục Nghi Thanh nghỉ giữa giờ để hỏi thăm tình hình bọn nhỏ xem thế nào, lúc này mới yên lòng, không phải trốn học để đi là tốt rồi.

Hai đứa cũng nhìn thấy nàng, tay bưng một ly nước trái cây màu đỏ, miệng mang ý cười: "Cô Kỳ, cô tới thật sao?"

"Đúng. Chào các cháu." Kỳ Thư Tiên đáp lời, dù sao cũng là học sinh của Lục Nghi Thanh, khó tránh khỏi ánh mắt nàng nhìn về phía bọn họ nhu hòa hơn nhiều, dặn dò: "Không được uống rượu đâu đấy."

"Chúng cháu biết rồi ạ, Cô Kỳ." Hai nam sinh cười tươi rói, nói với Kỳ Thư Tiên: "Kỳ a di, cảm ơn cô đã nói giúp chúng cháu trước mặt Cô Lục lần trước ạ."

"Hử?" Kỳ Thư Tiên phát ngốc, nàng không có nhớ nàng đã từng nói chuyện với Lục Nghi Thanh về hai anh em nhà này bao giờ: "Lúc nào?"

Tạ Kình Vũ nói: "Không phải cô bảo với cô Lục là không cần nói chuyện chúng cháu đi học muộn cho cô giáo chủ nhiệm lớp sao ạ?" Vẻ mặt hắn nghi hoặc, tựa hồ không hiểu tình hình lắm.

"Không phải đâu, bây giờ cô mới biết chuyện này." Kỳ Thư Tiên thành thật nói, trong đầu nàng nghĩ tới gương mặt thanh lãnh tinh xảo của Lục Nghi Thanh: "Chắc là cô giáo Lục của các cháu tự làm đấy?"

Hai anh em họ Tạ liếc nhau, mặt đầy vẻ không tin: "Cô Lục nghiêm khắc như vậy, còn lâu cô ấy mới che giấu cho chúng cháu."

Kỳ Thư Tiên nhịn không được nở nụ cười: "Nói xấu vợ cô ở trước mặt cô như thế này có vẻ là không ổn lắm đâu."

Trên mặt nàng đều là ý cười: "Cô cho các cháu một cơ hội nữa để nói lại đấy."

Anh em nhà Tạ ha ha cười: "Cô Kỳ, cô hài hước như vậy mà lại thích người nghiêm khắc như cô Lục sao."

Hắn nâng ly nước trái cây: "Cháu mời cô ạ."

Kỳ Thư Tiên cũng nhịn không được cười cười, nàng che lại chén rượu của mình, cười mắng: "Cô Lục rất tuyệt, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, trẻ con như mấy đứa thì biết sao được."

Nàng chạm ly với hai bạn nhỏ, chỉ chỉ sân khấu: "Cô lên sân khấu hát mấy bài, mấy đứa đi chơi đi."

Tạ Kình Vũ lên án nói: "Cô đừng xem chúng cháu như trẻ con mà."

Kỳ Thư Tiên trả lời, nàng đặt chén rượu lên bàn, đi đến sân khấu thì ban tổ chức sẵn đàn ghi-ta cho nàng.

Dạo này nàng hay luyện tập ở nhà, tay đυ.ng tới đàn, Kỳ Thư Tiên liền không nhịn được mà nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Lục Nghi Thanh lúc nghe nàng hát.

Nàng lạnh mặt, nhưng vẫn tỏa ra sự vui vẻ.

Giống như khi luôn giơ một gương mặt lạnh lùng với học sinh của mình, nhưng vẫn luôn dùng cách thức của bản thân để quan tâm chăm sóc bọn trẻ.

Rất không thành thật.

Nhưng mà, rất chọc người thích.

Một bài hát tình cảm buồn lâm ly bi đát bị Kỳ Thư Tiên vừa cười vừa hát, vậy mà khiến người ta cảm nhận được một bầu không khí sung sướиɠ.

Nàng xuống sân khấu, giám đốc Lưu liền cầm chén rượu lại đây chế nhạo nàng: "Bài《Nàng không hiểu 》 thương cảm day dứt mà cô biến nó thành vui vẻ được như vậy, giám đốc Kỳ có vẻ đang vô cùng hạnh phúc."

Kỳ Thư Tiên nghĩ, mình đúng là đang phấn khích, phấn khích đến mức suýt quên lời. Cũng may giám đốc Lưu không để ý lời bài hát, trêu nàng vài câu rồi đi.

Sự kiện Kỳ Thư Tiên tham gia đang được phát sóng trực tiếp, chỉ cần nghiêm túc tìm một chút sẽ thấy, Phùng Tuệ Khê cảm thấy thú vị, lúc tan học nàng cố ý giơ đoạn đó ra cho Lục Nghi Thanh xem.

"Kỳ Thư Tiên hát cũng dễ nghe đấy nhỉ." Nàng cười khẽ một tiếng: "Chỉ là không biết chọn bài thôi."

Phùng Tuệ Khê suy nghĩ trong chốc lát, cho ra được cách miêu tả đặc biệt thỏa đáng: "Em ấy tạo cho người ta cảm giác, cho dù người ta không hiểu, nhưng vẫn sẽ nhận ra rằng em ấy đang rất hưng phấn. Chị thật sự không biết là bài này còn có thể hát theo kiểu đó luôn."

Lục Nghi Thanh gương mặt nho nhỏ của Kỳ Thư Tiên trên màn hình, trong mắt nàng có vô số ánh sao lấp lánh, mắt Lục Nghi Thanh nhìn sang chỗ khác: "Không phải nàng chọn."

"Ồ?" Phùng Tuệ Khê đáp lời, mãi sau mới hiểu ý của Lục Nghi Thanh, nàng buồn cười: "Có nghĩa là cô giáo Lục chọn à, thật thú vị nha."

Lục Nghi Thanh ngượng ngùng, sắc mặt đỏ vài phần, nàng cắn cắn môi dưới, rõ ràng lúc ở nhà Kỳ Thư Tiên không có hát như thế. Sao đến lúc biểu diễn lại thành ra như vậy?

Nàng bắt đầu lo lắng, có phải nàng đã gây phiền phức cho công việc của Kỳ Thư Tiên không?

Về đến nhà, Lục Nghi Thanh tắm xong, nằm trên giường, nàng bắt đầu tìm kiếm video Kỳ Thư Tiên ca hát. Nói chung, hình tượng của Kỳ Thư Tiên được xây dựng khá tốt, lần này nàng hát theo cách khác người như vậy, ngoại trừ có rất nhiều người trêu chọc nàng ra thì cũng không có gì phản ứng gì đặc biệt.

Lục Nghi Thanh hơi yên lòng, nàng nhìn thoáng qua cánh cửa còn chưa khóa, nhất thời có chút không quen, gần như ngày nào Kỳ Thư Tiên cũng về muộn hơn nàng, nên đã lâu rồi nàng không có khóa cửa phòng ngủ.

Nàng đứng dậy khóa cửa, đến lúc nàng tắt đèn chuẩn bị ngủ thời điểm, di động chợt sáng lên.

Lục Nghi Thanh cảm giác có thứ gì đó đang lơ lửng trong lòng nháy mắt được hạ xuống, nàng cầm di động lên xem, quả nhiên là Kỳ Thư Tiên.

Nàng gửi ba tin nhắn.

"Lục Nghi Thanh, video mình hát bị người ta edit thành video hài đăng trên diễn đàn mất rồi, bọn họ đều cười mình. Khóc oa oa.jpg"

"Cô giáo Lục, mình gặp hai học sinh của cậu, chúng đều nói mình là một sư mẫu rất tốt đó nha. Vui vẻ.jpg"

*Sư mẫu: vợ của người làm nghề giáo viên*

"Nghi Thanh...., hôm nay mình không thể ngủ với cậu, cậu phải nhớ mình đấy. Nháy mắt.jpg"

Ba câu nói, Kỳ Thư Tiên dùng ba kiểu xưng hô khác nhau, Lục Nghi Thanh gần như trong nháy mắt có thể nghe thấy các giọng điệu khác nhau của Kỳ Thư Tiên vang trong đầu, hồ nước trong lòng nàng đã sớm gợn sóng vì Kỳ Thư Tiên rất nhiều lần.

Lục Nghi Thanh cầm di động suy nghĩ trong chốc lát, nàng trả lời bằng mấy chữ: "Mình biết rồi, Tiên Tiên."

Kỳ Thư Tiên đang xoa tóc, thấy vài chữ ngắn ngủi trên di động, liền không nhịn được bật cười ra tiếng, nàng nghĩ chắc chắn Lục Nghi Thanh bây giờ lại đang khẩu thị tâm phi.

Nói không chừng trong lòng nàng đã viết được một bài luận mấy nghìn chữ rồi.

Nghĩ đến đây, Kỳ Thư Tiên như là đã nhìn trộm được nội tâm của Lục Nghi Thanh, vừa có chút đắc ý lại có chút vui sướиɠ.

Nàng hiểu Lục Nghi Thanh hơn ai hết, đây là ưu thế lớn nhất của nàng, cũng là thứ uy hϊếp nàng nhất.

Kỳ Thư Tiên nhìn cái bình nhỏ cách đó không xa, có lẽ đến lúc động phòng, một chút uy hϊếp kia sẽ bị nàng hoàn toàn đánh bại.

Thời điểm đầu tháng mười hai, phòng ở mới của Kỳ Thư Tiên đã được tân trang lại hoàn toàn, hai người dành thời gian đi kiểm tra một chút, trong phòng ngủ chính có một cái tủ trưng rượu cùng hãng với cái ở nhà Lục Nghi Thanh, nhưng to rộng hơn.

Bên trong phòng tắm thông ra một phòng lớn khác để treo quần áo, quần áo của hai người họ trừ quần áo mùa đông là có thể ngẫu nhiên mặc lẫn nhau, còn lại thì không được, phải để riêng ra.

Cạnh giường tân hôn còn lắp đặt một cái bàn học rất lớn, dành riêng cho Lục Nghi Thanh làm việc, bàn làm việc của Kỳ Thư Tiên thì được để ở một phòng sách riêng.

Kỳ Thư Tiên giải thích: "Nhiều khi mình cần mở video để xem, tiếng có chút ồn."

Nàng nghiêng nghiêng đầu: "Lúc cậu làm việc trông cậu rất xinh đẹp. Vô cùng thích hợp để ngắm vào buổi tối."

—------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện nói:

Kỳ Thư Tiên: "Lần sau nhớ đánh lại son......"

Lục Nghi Thanh: "Ừm......"