Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 32: Chúng ta đi thử váy cưới (4)

Lưu Mộc Hàm có vẻ cảm thấy chính mình chưa làm gì quá đáng, theo bản năng kéo tay Kỳ Thư Tiên, làm nũng với nàng: "Thư Tiên, chẳng phải lần trước chị với Sở Thu có gặp nhau ở bữa tiệc cầu hôn của em rồi sao?" Kỳ Thư Tiên dĩ nhiên nhớ rõ, nàng gật gật đầu. Đồng thời bẻ cánh tay Lưu Mộc Hàm ra, ý bảo nàng có gì thì nói chuyện đàng hoàng.

"Chú Sở và dì Lục đều rất đồng ý với hôn sự của em, chỉ có tên Sở Thu này, chị luôn có cảm giác nàng cho rằng em không xứng với Lục lão sư."

Lưu Mộc Hàm gật gật đầu, nàng bắt đầu hồi tưởng lời Sở Thu nói ngày đó: "Ý nàng ám chỉ em rất bận rộn, gần như không ở nhà mấy, còn nói tính chất công việc của em khiến oanh oanh yến yến bên người rất nhiều, nàng lo lắng sẽ Lục lão sư bị tổn thương."

Nàng phản bác: "Rõ ràng từ hồi chia tay cái tên Hạ cái gì gì đó xong em đã độc thân bao nhiêu năm nay."

Lưu Mộc Hàm nói xong thì chợt nhận ra chính mình có vẻ đã lỡ miệng nói chuyện không nên, vội vàng nhìn nhìn Kỳ Thư Tiên một cái, may mắn Kỳ Thư Tiên cũng không có tức giận.

Kỳ Thư Tiên không biết nên giải thích thế nào với Lưu Mộc Hàm.

Chồng của Sở Thu tỷ nɠɵạı ŧìиɧ với một người trong showbiz, việc này khó tránh khỏi để lại cho Sở Thu tỷ một chút ấn tượng không tốt đối với những người trong ngành, Kỳ Thư Tiên cũng thừa nhận công việc của nàng khi đã bận thì sẽ bận muốn chết.

Mà tính tình Lục Nghi Thanh còn ẩn nhẫn hơn so với Sở Thu tỷ, gặp điều gì phiền lòng sẽ luôn dựa vào chính mình tự giải quyết mà không phải nổi đóa lên với người khác, Sở Thu tỷ chắc cũng rất hiểu Nghi Thanh, mới có thể suy nghĩ cho nàng như vậy.

Nhưng Sở Thu không biết rằng với mối quan hệ mười lăm năm của các nàng, nếu chỉ chút tín nhiệm này cũng không có, thì đúng là không cần tiếp tục ở chung nữa.

Kỳ Thư Tiên cuối cùng chỉ nói: "Sở Thu tỷ đối với Nghi Thanh không tệ, nàng vẫn luôn công tác ở Kinh Ương, chưa hiểu biết về em nhiều, nên việc cho rằng em không xứng với Lục lão sư thật ra cũng thực bình thường."

Lưu Mộc Hàm hừ một tiếng nhỏ giọng nói: "Chị đây còn thấy Lục lão sư không xứng với em lắm đâu."

Kỳ Thư Tiên cười cười, nàng biết Lưu Mộc Hàm là người nhà mình, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ cho chính mình nhiều hơn, luôn tự động thêm một thấu kính thiên vị trong mọi trường hợp.

Kỳ Thư Tiên cảm động đến mức muốn ôm Lưu Mộc Hàm một cái, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút làm quá, cuối cùng chỉ buồn cười nói: "Chị dâu, chị ngàn vạn đừng nhắc lại việc này trước mặt Lục lão sư lần nào nữa, nàng sẽ không vui."

"Em yên tâm. Chị gặp Lục lão sư vài lần rồi, thấy nàng tính tình có hơi lạnh nhưng làm người vẫn rất tốt."

Sắc mặt Lưu Mộc Hàm tốt hơn nhiều, đi khu trang phục cao cấp, Lưu Mộc Hàm liền biểu hiện ra tiền tài của bản thân, nàng nói: "Trước tiên xem thử món đắt nhất đi."

Kỳ Thư Tiên oán giận: "Chị dâu, chị vừa nãy còn nói em tiêu xài hoang phí đó."

Khóe miệng nàng nhịn không được mà nhếch lên: "Nếu em tiêu tiền như thế, em có cảm giác tối nay khả năng cao sẽ bị Nghi Thanh đá xuống giường mất."

Ngón tay Lưu Mộc Hàm đặt trên váy cưới, trong ánh mắt tựa có ánh sáng lập loè: "Lục lão sư ở trên giường bạo lực như thế sao?"

Nàng hiếu kỳ hỏi: "Hai đứa em thích ứng nhanh đến vậy ư?"

Mắt Lưu Mộc Hàm trông mong nhìn Kỳ Thư Tiên, ngược lại khiến Kỳ Thư Tiên có chút ngượng ngùng, nàng ấp úng nói: "Không lung tung rối loạn như chị nghĩ đâu."

"Kỳ Thư Tiên." Lưu Mộc Hàm cười nàng, từ trên xuống dưới đánh giá nàng một cái: "Đừng nói em chỉ có nằm và ngủ với Lục lão sư thôi đấy nha."

Kỳ Thư Tiên quay người đi không muốn trả lời vấn đề này, nàng nghe tiếng Lưu Mộc Hàm kinh hô ở phía sau: "Đúng thật hả? Lục lão sư năm nay 33, em bao lớn rồi? 32?"

"Trời đất ơi, em thử xem lại dáng người ma quỷ của em xem, trông thế mà còn ngây thơ như vậy?"

Kỳ Thư Tiên nghe vậy, thần sắc có chút không tốt, tay không được tự nhiên sờ loạn trên váy cưới.

Lưu Mộc Hàm sáp lại, nàng cũng theo ánh mắt của Kỳ Thư Tiên nhìn về phía một cái váy cưới, trong miệng hỏi: "Lại nói, chị vẫn chưa biết em với Lục lão sư rốt cuộc làm thế nào mà quen biết nhau vậy?"

Nàng thở dài một hơi: "Tính tình lạnh nhạt với người lạ của hai người không khác nhau là mấy, có thể khiến người ta đông lạnh chết đấy."

"Anh trai em lúc trước còn nói bằng cách nào mà hai cái khối băng như các em lại kết bạn được đó?"

Bắt đầu làm quen như thế nào a?

Mặt mày Kỳ Thư Tiên nháy mắt ôn hòa rất nhiều.

Dĩ nhiên là nàng đã dùng ít mưu kế để hòa tan khối băng tên Lục Nghi Thanh này rồi.

Thời điểm mới vào đại học, Kỳ Thư Tiên ở trường mấy ngày liền vẫn chưa thể thích ứng được, nàng đành xin ở bên ngoài, nhưng khi đó nhà nàng cách trường học hơi xa, hơn nữa ban ngày còn phải học quân sự, làm nàng thường xuyên xuất hiện quầng thâm mắt, vừa nhìn liền biết đây là một con cú đêm.

Khi đó Kỳ Thư Tiên vừa có dáng người xuất chúng hơn nữa quần áo hay mặc vài món hàng hiệu, tin đồn nhảm nhí trong trường học dần nhiều lên, lại nói một phần cũng do vận khí nàng không tốt, học đại học được ngày thứ ba đã có Hội trưởng Hội học sinh tỏ tình với nàng, Kỳ Thư Tiên gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, không ngờ có mấy tên hội viên đã nhớ kỹ nàng, làm những tin đồn nhảm nhí lan truyền càng như thật.

Đến lúc Kỳ Thư Tiên sang học kì hai năm nhất, nàng ở trường đã có một danh tiếng nhất định, tuy rằng tất cả đều là danh tiếng xấu.

Thời gian học quân sự, nữ sinh trong trường tuy chưa từng cô lập Kỳ Thư Tiên, nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình với nàng lắm, tính cách Kỳ Thư Tiên tự ti lại mẫn cảm, tự nhiên sẽ không quá hòa đồng khi gặp hoàn cảnh như vậy, rất nhanh đã trở nên lạc lõng trong một lớp học mà mọi người đang dần thân thiết với nhau hơn.

Lục Nghi Thanh đã xuất hiện tại chính thời điểm này.

Kỳ Thư Tiên và Lục Nghi Thanh năm nhất học cùng một ngành, sang học kỳ một mới bắt đầu lựa chọn hai con đường khác biệt.

Kỳ Thư Tiên lấy ngữ văn làm trọng tâm, Lục Nghi Thanh lựa chọn theo học vật lý.

Khi đó Lục Nghi Thanh cũng rất lạnh lùng, chỉ là khác với khí chất phong hoa tuyệt đại sau này, lúc đó nàng càng giống một bạn học nữ xinh đẹp luôn lạnh mặt không thích nói chuyện hơn, Kỳ Thư Tiên cũng có chút ấn tượng về nàng, các sinh viên trong ngành thường xuyên đặt nàng và Lục Nghi Thanh lên một bàn cân so sánh.

Mỗi khi học quân sự xong được nghỉ giải lao, Kỳ Thư Tiên không thích những nơi nhiều người, nàng thường sẽ lựa chọn nghỉ ngơi dưới gốc đại thụ, mà không phải ở lều trại học viện đã chuẩn bị sẵn.

Kỳ Thư Tiên lấy từ trong túi ra một lọ xịt chống nắng, xịt lung tung trên mặt, nàng nhắm mắt lại, loáng thoáng nghe được tiếng một người nhỏ giọng ho khan, tim Kỳ Thư Tiên chợt căng chặt.

Nàng đã đến tận đây rồi, vậy mà vẫn có thể gây phiền toái cho người khác......

Tay Kỳ Thư Tiên tức khắc dừng lại, nàng chật vật mở to mắt, cúi đầu với người nọ xin lỗi: "Xin, xin lỗi......"

Nàng nhìn chằm chằm giày của mình, trước mắt lại xuất hiện một cái gương nhỏ, và cả một đoạn cánh tay trắng nõn.

Trắng đến mức như chưa từng học quân sự một ngày nào, nàng nghe được một giọng nói vang lên: "Xịt chưa có đều."

Thanh âm thanh thanh lãnh lãnh, khiến lỗ tai vô cùng sảng khoái, tựa như mới vừa được uống một chai Coca ướp lạnh vậy.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Kỳ Thư Tiên đã hạ thấp cảnh giác, dỡ xuống bức tường phòng ngự bản thân, nàng ngẩng đầu lên nhìn người đứng trước mặt.

Người nọ mặc áo dân sự rộng thùng thình, dưới vành nón to rộng là một gương mặt lãnh đạm đến quá mức, trên trán đang vã một tầng mồ hôi mỏng, mặt mày tinh xảo, như được chạm khắc ra.

Kỳ Thư Tiên từ trước đến nay không để ý đến tướng mạo của một người phụ nữ bao giờ, nhưng nàng biết gương mặt của Lục Nghi Thanh rất đẹp, hay chính xác hơn phải nói là tạo cảm giác thoải mái, không như mình...... Chỉ biết mang đến phiền toái cho người khác.

Nàng phản ứng rất nhanh, duỗi tay tiếp nhận: "Cảm ơn."

Kỳ Thư Tiên soi gương, tán đều lớp kem trắng trên chóp mũi, dư quang nàng giống như thấy Lục Nghi Thanh đang nhìn mặt nàng, tầm mắt của nàng mang lại một cảm giác vừa xa lạ lại vừa quen thuộcc.

Đột nhiên, Kỳ Thư Tiên bỗng cảm thấy nàng như đang nhìn lén mình.

Nàng đúng là quá tự luyến rồi.

Kỳ Thư Tiên trả lại gương cho nàng: "Cảm ơn."

"Ân." Lục Nghi Thanh vươn tay đón lấy, nàng đút gương vào cái túi trước ngực áo, xoay người đi về phía đội ngũ.

Kỳ Thư Tiên nhìn chằm chằm bóng người Lục Nghi Thanh, cách nàng đi đường cũng cực kỳ ngay ngay ngắn ngắn, cực kỳ giống các giáo viên thời cấp 3 của Kỳ Thư Tiên, Kỳ Thư Tiên nghĩ: "Chả trách Lục Nghi Thanh muốn làm giáo viên."

Từ đó về sau, Kỳ Thư Tiên liền đem Lục Nghi Thanh người này đặt ở trong lòng.

Lúc học quân sự, sinh viên được chia ra thành nam nữ để huấn luyện, Kỳ Thư Tiên vốn đứng cách ba người rồi mới đến Lục Nghi Thanh, nàng tiêu tiền hối lộ mấy người kia, lúc này mới đổi được vị trí đứng cạnh Lục Nghi Thanh.

Nhưng đến lúc nàng được đứng cạnh Lục Nghi Thanh, Lục Nghi Thanh cũng chỉ kinh ngạc nhìn nàng một cái, giống như ngoại trừ thấy tò mò có phải nàng đang sai chỗ hay không, còn lại thì không bận tâm lắm.

Kỳ Thư Tiên cầm lon Coca lạnh nhất, bày ra nụ cười đã luyện tập ở nhà mấy trăm lần với Lục Nghi Thanh, cười nói: "Lục Nghi...... Thanh, cho cậu lon Coca nè."

Kỳ Thư Tiên hồi hộp mà siết chặt lon Coca trong tay, làm nó bị bẹp mất một ít.

Lục Nghi Thanh nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, một lát sau mới vươn tay nhận: "Cảm ơn."

Nhưng nàng không có uống.

Kỳ Thư Tiên cảm thấy có chút thất bại, ngày hôm sau nàng đổi thành Sprite, lại thấy Lục Nghi Thanh giơ một lon Coca trước mặt nàng, trên mặt lon còn ít đá tuyết vương lại, thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ.

Khi đó tuy Lục Nghi Thanh không nói lời nào, Kỳ Thư Tiên lại cảm nhận được được ý hữu hảo của nàng đối với mình, nàng ngơ ngốc nhận lấy Coca, Coca lạnh băng làm ngón tay nàng có chút phát run, nhịn không được "Phù" một tiếng.

Chỉ thoáng qua, nhưng nàng thấy được ánh mắt của Lục Nghi Thanh, nàng phát hiện đôi mắt Lục Nghi Thanh giống như đang cười, nhẹ nhàng, nhàn nhạt, Kỳ Thư Tiên kinh ngạc nghiêng đầu.

Lục Nghi Thanh đã xoay người nhìn về phía huấn luyện viên.

Ngày đó Kỳ Thư Tiên không có uống hết Coca.

Nàng luyến tiếc.

Sau này, Kỳ Thư Tiên có hỏi Lục Nghi Thanh vì sao không uống lon Coca mình đưa, Lục Nghi Thanh nói: "Coca bị bẹp rồi, chắc chắn sẽ nổ."

Sắc mặt Kỳ Thư Tiên đỏ lên, lon Coca thành ra như vậy là do nàng đã quá hồi hộp.

Con ngươi thanh lãnh của Lục Nghi Thanh mang theo vài phần hoài niệm, nàng nói: "Lần đó hẳn là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện nhỉ, hồi cậu còn mềm mại đáng yêu."

Kỳ Thư Tiên sửng sốt, rồi bật cười.

Thì ra nàng không có nhớ rõ bạn nữ ngồi dưới tàng cây xịt kem chống nắng.

Thôi cũng được, ấn tượng đầu tiên trong mắt nàng là mềm mại cũng không tồi.

Con ngươi Lục Nghi Thanh chỉ một thoáng đã lạnh đi: "Những người đó thật đáng ghét."

Toàn bịa đặt người khác.

Sau khi mối quan hệ của nàng và Lục Nghi Thanh dần tốt lên, những lời đồn đãi vớ vẩn đó đã tự động sụp đổ.

Kỳ Thư Tiên đem việc đó quy công cho hình tượng sinh viên tốt của Lục Nghi Thanh, những người xung quanh nàng tự nhiên sẽ không ai có phẩm hạnh tệ, bởi vậy nhân duyên trong trường học của Kỳ Thư Tiên cũng dần cải thiện.

Kỳ Thư Tiên tạm gác lại hồi ức, nàng đơn giản sơ lược kể lại cho Lưu Mộc Hàm chút chuyện quá khứ, nàng nghe tiếng Lưu Mộc Hàm kinh hô: "Vậy là, em đã dùng Coca để kết bạn với Lục Nghi Thanh?"

______________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ Thư Tiên: " Em lấy Coca dụ Lục Nghi Thanh thành bạn bè đó."

Lưu Mộc Hàm: "Chị thực sự không thể sa mạc lời hơn."

___________________________________

Editor có chuyện muốn nói:

Chap trước mình edit nhầm một chỗ????

Sở Thu với Thanh Thanh không có đi sang cửa hàng khác đâu, chỉ là đi sang khu trang phục cao cấp thôi.

Để mình sửa lại luôn????