Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 27: Chúng ta đi đăng ký kết hôn (5)

《 Tiếu lâm quảng ký 》

Là một tập truyện cười.

Vị Lục lão sư luôn luôn nghiêm túc từ trong xương đọc truyện cười, Kỳ Thư Tiên đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng Lục Nghi Thanh ngồi đọc quyển sách này, vẻ mặt bình đạm không gợn sóng.

Khung cảnh đó quả thực so cuốn truyện cười này còn buồn cười hơn.

Nàng nhịn không được bật cười.

Lục Nghi Thanh tắt máy sấy, nghi hoặc nhìn nàng, nhưng Kỳ Thư Tiên nín lại tiếng cười quá nhanh, sắc mặt chỉ ửng đỏ một ít, Lục Nghi Thanh đơn giản cho rằng vì nàng mới tắm rửa xong, nên sắc mặt phiếm hồng cũng là bình thường.

Lục Nghi Thanh đi đến tủ đầu giường, từ trong ngăn kéo rút ra một bao lì xì thật dày.

Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, lập tức ngồi dậy, nhíu mày, tựa hồ rất là hối hận: "Hai bọn mình muốn sửa miệng cũng cần đưa bao lì xì hở? Có tập tục này sao?"

Sao nàng lại không biết?

Con ngươi thanh lãnh của Lục Nghi Thanh lộ ra vài phần ý cười: "Không phải là mình đưa, là ba mình."

Nàng đem bao lì xì nhét vào trong tay Kỳ Thư Tiên: "Ba mình vừa rồi có chút khẩn trương, quên mất chuyện này."

"Thì ra là thế."

Kỳ Thư Tiên tức khắc vui vẻ ra mặt, nàng đánh giá trọng lượng hẳn là không khác số mà Lục a di đưa lắm.

Nàng lập tức từ trên giường nhảy xuống, lấy cái túi đang treo ở trên giá áo ra, nàng cố nhét thêm cái bao lì xì vào chiếc túi đựng son môi nhỏ xinh kia, túi đựng son môi liền lớn hơn vài phần, phình phình trướng trướng, có dấu hiệu muốn bục.

Kỳ Thư Tiên mặc một thân áo ngủ màu trắng Lục Nghi Thanh hay mặc, nhưng ở trên người nàng lại toát ra một loại cảm giác khác, câu nhân, nhưng cử chỉ lại ấu trĩ như vậy, lại...... đáng yêu như vậy.

Lục Nghi Thanh dịch chuyển ánh mắt, như bất đắc dĩ lại như tránh né, nàng cầm từ tủ quần áo ra một chiếc túi: "Dùng cái này đựng đi."

Nàng có chút lo lắng cái túi đựng son môi giá 2, 3 vạn kia sẽ bị lì xì của Kỳ Thư Tiên làm hỏng.

Kỳ Thư Tiên không hiểu ý nàng, nhưng nếu Lục Nghi Thanh đã nói thì nàng sẽ nghe lời: "Được a."

Nàng lấy lì xì từ trong túi ra, ngồi hẳn xuống sàn, nhưng lúc rút ra, cạnh của lì xì có vẻ như bị mắc vào đâu đó, Kỳ Thư Tiên hơi sốt ruột, nàng dùng sức cố kéo bao lì xì ra.

"Roẹt......"

Lục Nghi Thanh tin rằng chính mình đã nghe thấy một thanh âm vang lên, và chiếc túi mấy vạn vẫn là bị nhét hỏng rồi.

Kỳ Thư Tiên vẻ mặt kinh hỉ: "Nghi...... Thanh, cậu đã sớm biết cái túi này sẽ hỏng a."

Nàng đáng tiếc nói: "Đáng tiếc a, bao lì xì bị gấp mép một ít mất rồi."

Nhìn Kỳ Thư Tiên như thế, đáy lòng Lục Nghi Thanh lại nổi lên một tia cảm giác kỳ dị.

Kỳ Thư Tiên nàng, luôn chăm sóc mình thực tốt. Tốt đến mức khiến nàng tin tưởng Kỳ Thư Tiên thật sự yêu mình.

Giống như một đôi vợ vợ mới cưới bình thường, vừa mới bước vào hôn nhân, tâm tâm niệm niệm đều là đối phương.

Bao lì xì kia còn không giá trị bằng chiếc túi của Kỳ Thư Tiên, nhưng Kỳ Thư Tiên coi nó như trân bảo, cũng chỉ bởi vì đó là lì xì ba mẹ mình cho.

Kỳ Thư Tiên đưa lưng về phía nàng, ngón tay từng chút từng chút một vuốt lại mép bao lì xì.

"Tiên Tiên ——" Lục Nghi Thanh gọi một câu.

"Ân?" Kỳ Thư Tiên kinh ngạc đáp lại một câu, nàng quay đầu tới nhìn Lục Nghi Thanh.

Lục Nghi Thanh cách Kỳ Thư Tiên rất gần, gần đến mức Kỳ Thư Tiên có thể rõ ràng nhìn thấy đuôi mắt đang đỏ lên của Lục Nghi Thanh.

Ngón tay Kỳ Thư Tiên dừng lại, trái tim kịch liệt nhảy lên, mắt sáng quắc nhìn Lục Nghi Thanh.

Chết rồi, nàng muốn hôn nàng, muốn làm nàng khóc thảm hơn một ít.

Kỳ Thư Tiên không nhịn lại, từng chút cắn cánh môi Lục Nghi Thanh, mang theo vài phần cường thế, vài phần bức thiết, nhưng còn may người nàng hôn tựa hồ thực thích cảm giác này, ẩn ẩn đáp lại.

Đáp lại một cách chậm rãi, nhợt nhạt, Kỳ Thư Tiên cảm nhận sự rụt rè của đối phương, nhưng nàng tựa hồ càng muốn hôn nàng, cho đến khi người kia mềm mại đẩy bả vai nàng hai cái.

Lục Nghi Thanh không thở nổi.

Kỳ Thư Tiên buông ra cánh môi hơi lạnh, mắt thấy thân mình Nghi Thanh lung lay một chút.

Chân nàng nhũn ra rồi.

Lục Nghi Thanh cũng chú ý tới, nàng tránh đi ánh mắt của Kỳ Thư Tiên, mặt phút chốc đỏ lên, hô hấp cũng nặng hơn rất nhiều.

"Nghi...... Thanh, xin lỗi."

Trong ánh mắt sáng ngời của Lục Nghi Thanh hình như có ba quang chớp động, nàng nghi hoặc nhìn qua Kỳ Thư Tiên.

Sau khi hôn nàng, vì sao phải...... Xin lỗi?

"Mình nhịn không được, chưa có kịp nói với cậu." Kỳ Thư Tiên ý cười doanh doanh: "Chưa kịp nói với cậu, mình muốn hôn cậu."

Chút nghi vấn trong lòng Lục Nghi Thanh, chút nếp gấp nháy mắt bị Kỳ Thư Tiên vuốt phẳng.

Trước nay nàng cũng không biết, Kỳ Thư Tiên cũng có thể nói lời âu yếm như thế.

Nàng bắt đầu ngụy trang lên.

Lục Nghi Thanh lãnh đạm "Ân" một tiếng, nàng cảm nhận được sức lực dần khôi phục, nhưng Kỳ Thư Tiên biết nàng lại bắt đầu giả bộ.

Lục Nghi Thanh không hề nhìn ánh mắt lưu luyến của Kỳ Thư Tiên, chuyển hướng đi về phía phòng tắm, nàng nghĩ rằng nàng cần bình tĩnh lại một chút.

Lục Nghi Thanh tắm rửa xong đi ra, Kỳ Thư Tiên đang nằm trên giường xem tạp chí, cuốn tạp chí kia Lục Nghi Thanh không nhớ rõ phát hành từ khi nào, nhưng Kỳ Thư Tiên đang đọc với vẻ mặt rất đứng đắn.

Lục Nghi Thanh xốc chăn chui vào, Kỳ Thư Tiên lập tức đem tạp chí đặt lên trên tủ đầu giường, cũng theo sau nằm xuống.

Mắt nàng sáng quắc nhìn Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, cậu có buồn ngủ không?"

Đôi mắt thanh lãnh của Lục Nghi Thanh nhiễm vài phần thủy quang, nghĩ tới nụ hôn dài vừa rồi, nàng không được tự nhiên "Ân" một tiếng.

Nàng nghiêng đầu thấy vẻ mặt Kỳ Thư Tiên vẫn đang vui sướиɠ, giống như có phần mong đợi, nàng như chợt nghĩ tới điều gì đó, Lục Nghi Thanh dịch lên phía trước, tại sườn mặt Kỳ Thư Tiên hôn một cái.

Đây là nụ hôn ngủ ngon mà nàng đã hứa.

Hôn xong Lục Nghi Thanh lại quay người đi, như muốn nói sang chuyện khác lại như đang có lệ, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

Kỳ Thư Tiên vừa lòng, nàng tắt đèn đi, toàn bộ phòng ngủ trở nên tối tăm, chỉ có ở cạnh cửa có vài ánh đèn yếu ớt lọt qua, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng TV ở phòng khách.

Cả người Kỳ Thư Tiên vẫn đang rào rạt hưng phấn, nàng có chút khó ngủ.

Hôm nay là ngày đầu tiên nàng và Lục Nghi Thanh lãnh chứng, theo một cách nào đó, có thể nói đêm nay chính là đêm hai nàng động phòng hoa chúc.

Kỳ Thư Tiên đỏ mặt, nàng khẽ khàng di chuyển trong chăn, Lục Nghi Thanh mở to đôi mắt cũng chưa kịp động tác của nàng, thế nhưng Kỳ Thư Tiên đã đem cả người nàng vòng ở trong ngực.

Lục Nghi Thanh tránh cũng không thể tránh.

Nàng giữ nguyên tư thế đang nằm, hướng mắt về Kỳ Thư Tiên phía trên, mặt mày thanh lãnh mang theo vài phần nghi hoặc: "Sao vậy, Thư Tiên?"

Tại loại thời điểm này Lục Nghi Thanh vẫn quá mức bình tĩnh, như cũ.

Nhưng Kỳ Thư Tiên biết là nàng đang giả bộ, nàng đang chịu đựng.

Ngón tay Kỳ Thư Tiên sờ sờ đuôi mắt Lục Nghi Thanh, thanh âm trầm thấp quyến rũ quá mức: "Nghi Thanh, đêm nay hình như là đêm chúng ta cần động phòng hoa chúc a."

Lục Nghi Thanh bị động tác của nàng làm sửng sốt, xúc cảm rõ mồn một ở đuôi mắt làm đáy lòng nàng nhảy dựng, con ngươi thanh lãnh của nàng rốt cuộc không còn bình đạm không gợn sóng.

Nàng không nói gì.

Kỳ Thư Tiên cúi đầu, hơi thở ấm áp đánh vào vành tai Lục Nghi Thanh, nàng nói: "Lục Nghi...... Thanh, chúng ta thử xem đi."

Nàng dùng tay sờ sờ đầu tóc mềm mại của Lục Nghi Thanh, ánh mắt lại chứa đựng chút chờ mong nhìn về phía Lục Nghi Thanh.

Lục Nghi Thanh nhìn Kỳ Thư Tiên, tình ý trong con ngươi Kỳ Thư Tiên cũng không nặng, có chỉ là mang chút chờ mong nhợt nhạt, đầu nàng quay ra hướng bên kia: "Đây là nhà cha mẹ mình."

Kỳ Thư Tiên ngơ ngẩn, Lục Nghi Thanh nói như vậy, âm thanh từ phòng khách tựa hồ chợt lớn rất nhiều, nhưng...... Nàng hình như lại càng thêm mong đợi.

Kỳ Thư Tiên mấy phen tự hỏi, vẫn thật cẩn thận hôn hôn khóe môi Lục Nghi Thanh, phơn phớt, ngọt ngào.

Lục Nghi Thanh nhìn thẳng nàng, ánh mắt Kỳ Thư Tiên thật cẩn thận, bên trong hàm chứa ý tứ chờ mong lại gia tăng một chút.

Trong khoảnh khắc, Lục Nghi Thanh tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua Kỳ Thư Tiên.

Kỳ Thư Tiên nàng còn có loại yêu thích này......

Con mắt Lục Nghi Thanh buông xuống, nàng vươn tay vòng trên cổ Kỳ Thư Tiên, băng tuyết trên mặt mày tựa hồ phần lớn đã tan chảy.

Nháy mắt ánh mắt Kỳ Thư Tiên bừng sáng lên, nàng một lần nữa lại gần khóe môi Lục Nghi Thanh, hôn từng chút từng chút, cho đến khi dừng lại ở điểm anh đào hồng hào kia.

Nàng mời gọi đối phương cùng nhảy múa, cũng cường thế hơn nhiều, tay bắt đầu lộn xộn, sờ lên thứ mềm mại nhất thế giới, nàng có thể cảm nhận được hô hấp không ổn của người dưới thân.

Lục Nghi Thanh duỗi tay đẩy đẩy cánh tay Kỳ Thư Tiên, tỏ vẻ không thở nổi.

Kỳ Thư Tiên thuận theo dừng lại, sáng quắc nhìn về phía Lục Nghi Thanh, con ngươi Lục Nghi Thanh không còn thanh lãnh sạch sẽ, tựa hồ đã có gợn sóng nổi lên, cực kì câu nhân, hô hấp Kỳ Thư Tiên cứng lại, như có dòng điện xẹt qua toàn thân.

Nhưng đuôi mắt nàng còn chưa đủ hồng......

Kỳ Thư Tiên tràn đầy chờ mong, giọng nói thấp thấp: "Lục Nghi...... Thanh, cậu có thể khóc sao?"

Lục Nghi Thanh không có nghe rõ, thanh âm cũng thiếu đi từ tính của ngày thường, có chút mất tiếng: "Gì cơ?"

Kỳ Thư Tiên lắc lắc đầu, nàng hôn hôn khóe miệng Lục Nghi Thanh lần nữa, thành kính, tinh tế, từng chút một dời xuống, cho đến khi chuyển qua cái cổ trắng dài mảnh khảnh của Lục Nghi Thanh, nhẹ nhàng hôn vài cái, rồi nhịn không được mà hung hăng mυ'ŧ một chút.

Nàng trở mình về chỗ nằm, bất chợt nàng giống như nghe thấy thanh âm của Lục Nghi Thanh, mềm nhẹ, hư ảo......

"Có phải là không được hay không?"

Thật ra, nàng càng muốn hỏi.

Có phải là ghê tởm hay không?

Kỳ Thư Tiên tiến gần Lục Nghi Thanh hơn, tay nàng ôm eo nhỏ của Lục Nghi Thanh: "Lục Nghi Thanh...... Mình muốn dành cho cậu điều càng tốt hơn nữa."

Nàng biết chính mình khi có du͙© vọиɠ với Lục Nghi Thanh dáng vẻ ra sao, điên cuồng, kịch liệt......

Kỳ Thư Tiên muốn chính mình ở thời điểm có cảm giác nhất đối với nàng mà làm việc vui sướиɠ, đưa nàng tới sờ đám mây, mang đến cho nàng trải nghiệm tốt nhất, chứ không phải mơ màng hồ đồ như bây giờ mà muốn nàng.

Kỳ Thư Tiên tiến đến lỗ tai Lục Nghi Thanh, một tay bắt lấy tay Lục Nghi Thanh: "Mình có cảm giác, cậu muốn sờ một cái không?"

Thân mình đang căng thẳng của Lục Nghi Thanh thả lỏng một ít, nhẹ nhàng túm túm cái tay đang bị siết chặt tay mình, Kỳ Thư Tiên cảm nhận được thân mình mềm mại của nàng, ngón tay ở eo nàng vẽ vòng tròn, lại bắt đầu đùa giỡn Lục Nghi Thanh: "Mình hình như lại muốn đi tắm lần nữa, cậu thì sao?"

Lục Nghi Thanh: "......"

Kỳ Thư Tiên đi vào phòng tắm, nàng mở vòi hoa sen, bọt nước lạnh lẽo dừng trên người, dập tắt du͙© vọиɠ.

Làn nước lạnh băng cũng làm nàng thanh tỉnh hơn.

Sắc mặt Kỳ Thư Tiên đen tối, nàng nhìn hình ảnh bản thân trong chiếc gương cách đó không xa, đuôi mắt đỏ au, thần sắc có chút thống khổ.

Nàng đóng vòi hoa sen.

Thân thể nàng cuộn tròn lại, đôi tay ôm đầu gối, ẩn nhẫn, cố nén khóc.

Kỳ Thư Tiên bi ai nghĩ, mình có phải thật sự là không được hay không a?

Lục Nghi Thanh đáng yêu như vậy, tốt như vậy, nàng vì cái gì lại...... không thể cho nàng hạnh phúc?

Rõ ràng đoạn thời gian ngắn trước kia, mỗi ngày nàng đều mơ thấy khiến nàng khóc, khiến nàng nghèn nghẹn gọi Tiên Tiên...... Sao bây giờ lại làm không được?

Lục Nghi Thanh đã buồn thành như vậy, nàng vì cái gì lại không thể tiếp tục, giúp nàng trải nghiệm cảm giác tốt nhất thiên hạ?

Chẳng lẽ thật sự chỉ khi thấy hốc mắt nàng hồng, ủy khuất bảo nàng dừng, nàng mới có thể có cảm giác với nàng sao?

Nàng đúng thật là một đứa biếи ŧɦái a.

__________________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tóm lại chính là bạn học Tiểu Kỳ cảm thấy hiện tại không phải là thời điểm có cảm tình nồng cháy nhất với Lục lão sư,

Nàng không muốn làm việc đó, nhưng lại muốn thử xem, kết quả là dù có cảm giác nhưng lại không phải là kịch liệt nhất.

Bởi vì thời điểm bạn học Tiểu Kỳ lần đầu tiên cảm thấy chính mình thích Lục lão sư, chính bởi vì Lục lão sư đang khóc,

Kiểu mà bạn học Tiểu Kỳ thích chính là loại cảm giác thanh lãnh bị tàn phá, nhưng lại loáng thoáng cảm thấy hình như có gì đó quái quái, cũng cảm thấy thực xin lỗi với Lục lão sư, nàng lo lắng về sau vẫn sẽ như vậy, có thể khiến Lục lão sư vui vẻ, nhưng không phải là vui vẻ nhất.

Đây cũng là lí do, bạn học Tiểu Kỳ được thiết lập thân phận thẳng nữ thân phận, thẳng nữ tới nỗi, đến loại thời điểm này rồi, vẫn có điểm không quen thuộc.

Cho nên bạn học Tiểu Kỳ lựa chọn đánh thuốc chính mình. (Cũng có thể hiểu là có những người nếu không có yếu tố SM thì sẽ không hưng phấn, bạn học Tiểu Kỳ thuộc kiểu không thấy Lục lão sư khóc liền không hưng phấn, hơn nữa nàng biết rõ khi chính mình có cảm giác nhất với Lục lão sư, muốn phát điên lên vì Lục lão sư sẽ ra sao)

———————————————————

Editor có chuyện muốn nói:

Mn có thấy hơi giống Marie and Alex khum:)))) Thanh Thanh càng khóc thì bạn nhỏ Tiểu Kỳ càng nắng:))))