Nàng Khóc, Tôi Tâm Động Đến Muốn Cưới Nàng

Chương 11: Chúng ta đi gặp cha mẹ (2)

Nếu Lục Nghi Thanh lại nói thêm câu nói động lòng người nào nữa, Kỳ Thư Tiên nghĩ rằng trái tim nàng có phải sẽ lại lần nữa kịch liệt nhảy lên hay không, giống lần đầu tiên nàng tâm động đến khắc cốt minh tâm......

Kỳ Thư Tiên bắt đầu tự mâu thuẫn, nàng mong muốn thời thời khắc khắc được thể nghiệm một khắc tâm động kia, nhưng nàng cũng vô cùng quý trọng không khí khi ở cùng với Lục Nghi Thanh như bạn bè.

Kỳ Thư Tiên xem trên TV thường thường thấy các nhân vật nói nếu đã thích người ta, thì sao có thể cam tâm làm bạn bè?

Nhưng với nàng, nàng tựa hồ vừa muốn thích Lục Nghi Thanh, vừa muốn làm bạn với Lục Nghi Thanh.

Có phải là nàng quá tham lam không, hay là... thật ra nàng không có thích Lục Nghi Thanh đến như vậy?

Kỳ Thư Tiên hoãn một hồi mới tìm về thanh âm: "Ân, mình hiểu rồi."

Nàng nghĩ nghĩ lại nói: "Căn hôn phòng khả năng phải mua bằng tài khoản của cậu."

Thượng Hàng gần đây vừa ban hành chính sách mới là cần có bảo hiểm xã hội ít nhất ba năm mới không cần nộp phí tổn linh tinh, Kỳ Thư Tiên tuy rằng là dân Thượng Hàng, nhưng công ty nàng trên thực tế là được đăng ký kinh doanh ở Kinh Ương, nên bảo hiểm xã hội của nàng cũng ở Kinh Ương.

"Ừm." Lục Nghi Thanh hiểu tình huống của Kỳ Thư Tiên, nhưng hai người muốn mua cụ thể căn nhà nào vẫn cần thảo luận thêm, còn bây giờ kế hoạch đó vẫn đang dừng ở một dự định.

Lục Nghi Thanh không tiếp tục rối rắm đề tài này, nàng nói với Kỳ Thư Tiên: "Ba mẹ mình đang làm sủi cảo nhân rau hẹ, có muốn ăn nhân thịt không để mình bảo họ làm cho cậu?"

Kỳ Thư Tiên sắc mặt phát khổ, nàng nói: "Đây là lần đầu tiên mình lấy thân phận mới đi nhà cậu, yêu cầu nhiều như vậy chả phải là rất kỳ quái a."

Nàng do dự mở miệng: "Ba mẹ cậu nhỡ đâu sẽ cảm thấy mình thật lắm chuyện a?"

Kỳ thật cũng không phải Kỳ Thư Tiên ghét sủi cảo nhân rau hẹ đến mức không thể ăn được, chỉ là nàng ghét cảm giác ăn xong sẽ có một cái mùi kỳ kỳ quái quái lưu lại trong miệng, đối với phương diện này, nàng có chút khiết phích, mấy món ăn kiểu như đậu hủ thúi, bún ốc gần như nàng sẽ không động vào.

Lục Nghi Thanh cũng hiểu tính nàng, nhưng thi thoảng Kỳ Thư Tiên vẫn có thèm, nàng nhớ lại lần trước Kỳ Thư Tiên muốn ăn sủi cảo rau hẹ hình như là vào đêm giao thừa năm ngoái.

Lục Nghi Thanh cầm lấy điện thoại di động, vẫn nhắn tin cho mẹ, bảo nàng làm sủi cảo nhân thịt cho Kỳ Thư Tiên, rồi nói với Kỳ Thư Tiên: "Sẽ không đâu."

Nàng nghĩ nghĩ: "Kỳ thật, mẹ mình còn rất thích cậu."

Bằng không sẽ không đồng ý hôn sự của hai nàng.

Kỳ Thư Tiên nghe vậy, khóe miệng cong lên.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, Kỳ Thư Tiên đã lái xe tới tiểu khu nhà Lục Phân, Kỳ Thư Tiên nhìn thấy chiếc Audi màu lam của Lục Nghi Thanh từ xa, vừa lúc bên cạnh đó có một vị trí đỗ xe bỏ trống liền đỗ ngay tại đó.

Kỳ Thư Tiên xách rượu và lá trà, Lục Nghi Thanh cầm túi trái cây mới mua còn có mỹ phẩm dưỡng da, Kỳ Thư Tiên nhìn nhìn đồ vật trên tay, nàng nói: "Hay là mình lại mua thêm vài thứ, như vậy mình mới trông có vẻ hào phóng, trịnh trọng thêm một ít."

Lục Nghi Thanh lắc đầu, nhìn tay nàng, thanh âm thanh lãnh mang lên một chút lo lắng: "Đã đủ nhiều rồi."

Lục Nghi Thanh ấn chuông cửa, ra mở cửa là Quả Quả.

Quả Quả thấy hai người, thân thiết gọi: "Tiểu dì, tiểu dì."

Nghe thấy Quả Quả gọi mình là tiểu dì, thần sắc Kỳ Thư Tiên có chút xấu hổ, nàng muốn duỗi tay sờ sờ đầu Quả Quả, nhưng trên tay cầm quá nhiều thứ, thật sự không giơ nổi tay.

Giọng nói của Sở Thu vang lên: "Nghi Thanh, Thư Tiên các em tới rồi."

Kỳ Thư Tiên gọi theo Lục Nghi Thanh kêu: "Tỷ."

Sở Thu đáp tiếng, duỗi tay hỗ trợ Lục Nghi Thanh cầm bớt đồ, trên tay Lục Nghi Thanh vừa hết đồ, lại giơ tay cầm lấy túi quà trên tay Kỳ Thư Tiên, hỗ trợ nàng.

Sở Kế Sinh đang ở phòng khách xem TV, thấy hai người lại đây liền ấn nút tạm dừng TV, chào các nàng: "Tiểu Kỳ, Nghi Thanh, các con tới rồi."

Kỳ Thư Tiên đặt quà lên trên bàn: "Vâng ạ, chú à, đây là rượu ngon cùng lá trà mà bạn con cho con, chú nếm thử đi."

Nàng chớp mắt hai cái, tự nhiên cảm thấy mình như là đang cầm kịch bản của nam chủ.

Tuy rằng đối tượng nàng kết hôn là con gái, nhưng vẫn rất kỳ quái.

Lục Phân nghe được âm thanh ngoài phòng khách, nàng đi ra nhìn, cũng hướng các nàng chào hỏi, tuy rằng không phải quá thân thiện, nhưng tuyệt đối so với lần trước Kỳ Thư Tiên tới khá hơn nhiều.

Sở Thu ôm Quả Quả vào trong ngực, đối mấy người họ nói: "Nếu đều tới rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi."

Kỳ Thư Tiên đã ở Sở gia ăn hai, ba bữa cơm, đối với việc cả nhà bọn họ ít nói, tính tình nặng nề cũng coi như có điểm hiểu biết, hơn nữa thật ra khi nàng đối mặt với những người nàng không quá quen thuộc, nàng cũng rất ít nói, còn có vẻ có chút lạnh lùng.

Lục Nghi Thanh vội lấy nước chấm cho Kỳ Thư Tiên, bỏ thêm vào bát vài lát ớt cay, sau khi Kỳ Thư Tiên nhận lấy, nàng phát hiện ánh mắt của mấy thành viên trong gia đình Sở gia tựa hồ đều trộm dừng trên người mình, làm lưng nàng như bị dao đâm.

Lục Nghi Thanh hình như không phát hiện ra, từ trong mâm chọn ra mấy miếng sủi cảo, gắp hết tất cả vào bát Kỳ Thư Tiên: "Mấy miếng này đều là nhân thịt, cậu ăn nhiều một chút."

Kỳ Thư Tiên nhìn mấy miếng sủi cảo được xếp trong bát mình như một cái núi nhỏ, chỉ có thể nói một câu: "Ừm."

Rõ ràng sức ăn của nàng không lớn, không biết có thể ăn hết bát hay không, hơn nữa nếu ăn hết nhiều đồ ăn như vậy, vợ chồng Sở gia có cảm thấy nàng ăn quá nhiều hay không?

Lục Phân thấy không khí thật sự quá nặng nề, liền bắt đầu hỏi cụ thể kế hoạch tổ chức hôn lễ của hai người: "Việc đăng ký kết hôn và hôn phòng các con đã quyết định được chưa?"

Kỳ Thư Tiên miệng nhai sủi cảo cùng Lục Nghi Thanh liếc nhau, các nàng hình như đã quên mất việc đi đăng ký kết hôn.

Luật hôn nhân đồng tính đã được thông qua hơn bốn năm nay, lúc ấy Kỳ Thư Tiên vì Lục Nghi Thanh nên đã để ý một tí, nhưng tình huống cụ thể thật đúng là không biết.

Nhưng nếu đã thông qua rồi, hẳn là sẽ không khác lắm với hôn nhân nam nữ.

Lục Nghi Thanh gắp sủi cảo kẹp vào trong chén: "Mấy ngày nữa, đợi thời gian rảnh con cùng Thư Tiên sẽ sắp xếp thời giờ đi đăng ký."

Lục Phân nghe liền biết hai nàng còn chưa có quyết định gì, nàng nghĩ nghĩ nói: "Kết hôn dù sao cũng là việc lớn, nếu các con có gặp vấn đề gì thì nên nói một chút với chúng ta."

Kỳ Thư Tiên nhai xong trong miệng nửa cái sủi cảo, nàng thực tán đồng ý kiến của Lục Phân: "Dì, dì nói rất đúng, chủ yếu là do còn đang trong ngày Quốc khánh, chờ qua đợt này, con sẽ cùng Nghi Thanh hoàn thiện các thủ tục liên quan, dì không cần lo lắng đâu."

Lục Phân gật gật đầu, Sở Thu nhưng thật ra thấy tò mò với nghề nghiệp của Kỳ Thư Tiên, nàng hỏi: "Thư Tiên, gần đây công việc của em thế nào?"

"Công việc của em khá tốt, năm nay giá thị trường tốt hơn so năm ngoái, đến cuối năm hẳn là có thể kiếm chút tiền." Kỳ Thư Tiên đúng sự thật nói.

Cửa hàng của nàng kiếm tiền chủ yếu vào mùa đông, người ta nói quần áo mùa hè và mùa thu dễ kiếm lời, kỳ thật kiếm không được nhiêu tiền.

Sở Thu gật gật đầu: "Trong lòng em hiểu rõ liền tốt."

Lục Nghi Thanh cũng gắp cho Quả Quả mấy cái sủi cảo, Quả Quả cắn một ngụm, nói: "Tiểu dì, con thích ăn nhân rau hẹ cơ."

Sở Thu nhìn nàng, an ủi nói: "Quả Quả, không được kén ăn, nói cảm ơn tiểu dì đi."

Quả Quả có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đối Lục Nghi Thanh nói: "Con cảm ơn tiểu dì."

Lục Nghi Thanh sờ sờ đầu Quả Quả: "Tiểu dì nhớ kỹ rồi, lần sau dì sẽ gắp cho con cái có nhân rau hẹ."

Một mâm cơm xung quanh đều là phụ nữ, ăn hết bữa cơm, Sở Kế Sinh chưa nói gì, chỉ dặn dò hai người đi về chú ý an toàn.

Sở Thu nhìn nhìn thời gian, nàng cũng nói với cha mẹ: "Ba mẹ, thời gian không còn sớm, bây giờ con phải chở Quả Quả về Kinh Ương, khi nào quyết định được ngày lễ thành hôn của Nghi Thanh, nhớ gọi điện báo cho con."

Sở Kế Sinh: "Bố biết rồi, con đi đường nhớ cẩn thận......"

Sở Thu kéo vali hành lý, đi được nửa đường lại quay lại nói với Lục Phân: "Mẹ, nếu chuyện của Nghi Thanh không có đủ tiền, bên này con còn có đủ, có thể cho nàng dùng để mua một căn nhà tốt một chút."

Lục Phân vội vàng xua tay: "Sở Thu, con với Quả Quả ở Kinh Ương làm việc vất vả đã thật không dễ dàng, việc Nghi Thanh kết hôn con không cần nhọc lòng đâu."

Sở Thu không tiếp tục nói, trong lòng nghĩ phải tìm cơ hội nói chuyện đơn độc với Lục Nghi Thanh mới được.

Tuy rằng Kỳ Thư Tiên là bạn tốt nhiều năm của Lục Nghi Thanh, nhưng dù sao việc kết hôn cũng là đại sự, có một vài đồ vật vẫn cần hiểu rõ trong lòng, nói đi nói lại, nàng và Lục Nghi Thanh ở trên giấy tờ cũng là thân nhân, tóm lại là muốn gần hơn Kỳ Thư Tiên một ít.

Kỳ Thư Tiên cũng không biết ý nghĩ của Sở Thu, điều nàng biết về Sở Thu cũng không phải rất nhiều, chỉ biết nàng làm việc ở Kinh Ương, hai năm trước đã ly hôn, Lục Nghi Thanh lúc ấy còn đi Kinh Ương chăm sóc nàng một thời gian.

Kỳ Thư Tiên châm chước một chút, nàng nghi hoặc mở miệng: "Nghi Thanh, Sở Thu tỷ chị ấy có địch ý với mình sao?"

Những từ ngữ ít ỏi mà Sở Thu nói ở trên bàn cơm làm Kỳ Thư Tiên cảm thấy rất quen thuộc, giống như là ở trên bàn đàm phán vì lợi nhuận mà đánh Thái Cực vậy.

Lục Nghi Thanh nhìn nhìn chiếc xe của mình, nghĩ nghĩ vẫn là lại để lúc khác tới lấy xe, nàng chui vào xe Kỳ Thư Tiên: "Không phải đối với cậu có địch ý."

"Ân?"

Lục Nghi Thanh im lặng trong chốc lát rồi nói: "Thu tỷ không thích mình."

Thanh âm nàng mang theo vài phần xin lỗi: "Có khả năng sẽ liên lụy đến cậu."

Nghe vậy, Kỳ Thư Tiên cân nhắc một chút vẫn thấy không thể nào: "Nhưng vừa rồi nàng ở trên bàn cơm nơi chốn giữ gìn cậu a."

Nàng nghĩ nghĩ nghiêm túc gật đầu nói: "Lúc cậu giúp mình gắp sủi cảo thời điểm, ánh mắt Thu tỷ sắp phải làm mình chết rét, làm mình bắt đầu tự kiểm điểm xem có phải mình vẫn chưa đối xử tốt với cậu hay không. Nhưng mà chỉ là gắp mấy cái sủi cảo thôi mà, cũng không đến mức đó đi."

Kỳ Thư Tiên run bần bật, nàng đã định vị chính mình thực rõ ràng, nàng quảng cáo rùm beng chính mình vẫn luôn là một khuê mật tốt nhất thế giới, nhưng nếu để làm vợ thì hẳn là phải săn sóc Lục Nghi Thanh ân cần hơn nữa?

Kỳ Thư Tiên nổ máy: "Lại nói, cái gì mà liên lụy với không liên lụy, thật đúng là kỳ quái......"

(đoạn này mình chịu khum hiểu????)

Lục Nghi Thanh vén tóc mai lên sau tai, cắn cắn môi dưới, lúc này mới gian nan mở miệng: "Việc Sở Thu tỷ ly hôn cậu biết đúng không?"

Kỳ Thư Tiên gật đầu, việc này nàng có biết, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ.

Thần sắc Lục Nghi Thanh đen tối, gian nan nói ra: "Là...... bởi vì mình."

"A?" Kỳ Thư Tiên kinh ngạc bật tiếng, Lục Nghi Thanh nhìn nàng một cái, Kỳ Thư Tiên biết suy nghĩ của mình hình như có chút kỳ quặc, nhưng vẫn nhỏ giọng mở miệng: "Sở Thu tỷ, chị ấy...... thích cậu?"

"Kỳ Thư Tiên!" Lục Nghi Thanh mắng nàng, sắc mặt đều đỏ lên vài phần: "Mình với chị ấy là tỷ muội."

- --------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện nói:

Lục Nghi Thanh: "Cậu mỗi ngày đều xem thứ gì?"

Kỳ Thư Tiên: "Thực xin lỗi sao." Lần sau vẫn còn dám.