Garcia xoay người, ở giữa ánh lửa bước từng bước về phía cậu.
Vì vậy, tại thời điểm này, tất cả các màu sắc của thế giới đều biến mất.
Khương Kiến Minh có chút ngơ ngẩn.
Ryan...... Lại sai rồi, Garcia điện hạ, tại sao y lại ở đây?
Cậu nghĩ không ra.
Tại sao người này luôn xuất hiện ở trước mặt cậu, y không phải là điện hạ vô cùng tôn quý sao, làm hoàng tử có thể rảnh đến vậy hả?
Nhất thời xuất thần, Garcia đã đứng ở trước mặt cậu, âm trầm mà mở miệng: "Tại sao lại dùng phương thức chiến đấu nguy hiểm đến vậy, cậu không muốn sống nữa sao?"
Gió mạnh thôi qua hai người họ.
"Như thế nào," Điện hạ nhíu mày, khom người vươn tay, "Đồng đội của cậu đều chết rồi sao?"
Ý thức của Khương Kiến Minh có chút mơ hồ, nghe không rõ Garcia nói gì, nhưng cậu rất tự nhiên mà cầm lấy bàn tay trước mắt, mượn lực đứng thẳng.
Nhưng mới đứng được một nửa, trước mắt bỗng nhiên "Ong" một cái biến thành màu đen.
Tựa như khối thân thể này cuối cùng đã báo hỏng, nháy mắt tay chân đã hoàn toàn tê rần, ý thức Khương Kiến Minh hoàn toàn sụp đổ, cả người thoát lực mà mềm mại ngã xuống.
"Cậu!" Thần sức Garcia biến đổi, theo bản năng giơ tay đỡ lấy người, trong lúc vô ý tháo cả bao tay của Khương Kiến Minh xuống.
May mắn y nhanh tay lẹ mắt, một tay khác nhanh chóng ôm lấy eo Khương Kiến Minh.
Người sau nhẹ đến mức trực tiếp nhào vào trong lòng hoàng tử, đầucùng cổ tựa ở trên vai điện hạ, phát ra tiếng thở dốc nhàn nhạt.
Garcia lập tức cứng đờ.
Ngọn lửa còn sót lại ở phía sau vẫn chưa được dập tắt, đốt cháy một góc màn đêm thành một màu đỏ tươi. Nương theo ánh sáng, bóng của hai người quyện vào nhau rất lâu.
Tầm mắt Garcia chậm rãi rũ xuống.
Đầu tiên y nhìn thoáng qua chiếc găng tay đang cầm trên tay, sau đó lại liếc nhìn người trẻ tuổi đang ngất trong l*иg ngực, nhíu nhíu mày.
Người này đột nhiên ngất xỉu, làm hắn...... Có chút không kịp phòng ngừa.
Khương Kiến Minh hoàn toàn mất đi ý thức, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt mỏng manh, trên vầng thái dương trắng bệch có vết máu, trên mặt lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cậu bị Garcia ôm lấy eo, cho nên cánh tay bên ngoài mềm nhũn buông xuống, ánh lửa chiếu tới đầu ngón tay trắng sáng như sứ.
Đột nhiên, Garcia không dám tin tưởng mà nhìn Khương Kiến Minh một cái!
Y bỗng nhiên nắm lấy cánh tay của Khương Kiến Minh, nâng lên.
Một mảnh làn da tái nhợt cứ như vậy bị cầm đưa tới nơi có ánh sáng, mơ hồ có thể nhìn gân xanh tinh tế.
Thật mảnh khảnh...... là đôi tay của Tàn tinh nhân.
"......!!" Lần đầu tiên, khuôn mặt tuấn tú của Garcia lộ ra vẻ kinh ngạc xen lẫn hoang mang.
Y thậm chí còn nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, lại không xác định mà nhìn lại Á Chủng bị nổ nát nhừ phía sau.
Như thế nào sẽ là......!?
Cũng chính lúc này, người trong lòng ngực như đang giãy giụa tỉnh lại.
"Ngô...... Khụ khụ...!" Khương Kiến Minh giữa mày đột nhiên lộ ra vẻ thống khổ, cậu co quắp người kho khan hai tiếng, từ khoé môi có dòng máu đỏ trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên mu bàn tay Garcia.
Garcia lại lần nữa biến sắc, lần này thì lại là kinh hoảng.
Quả thật là Tàn tinh nhân!?
Không phải nói chiến trường Viễn Tinh Tế sẽ không xuất hiện Tàn tinh nhân sao, không phải nói, cậu ta là lính mới tới để thích ứng của Ngân Bắc Đẩu sao?
Từ khi nào mà Ngân Bắc Đẩu lại tuyển dụng tàn nhân loại?
Nghĩ đến những chuyện cậu đã làm trước đó...... Đây là chuyện mà Tàn tinh nhân có thể làm được sao!?
"......"
Garcia nghiến răng, mắt tối sầm lại. Y đưa tay nắm lấy ngón trỏ của Khương Kiến Minh, dùng vân tay mở cơ giáp Tuyết Cưu ra.
Hiện tại không phải là lúc để truy cứu, nếu thật sự là Tàn tinh nhân, nếu lại không cứu chỉ sợ......
Sau đó cơ giáp gấp được mở ra, hoàng tử liền đem người bế ngang lên, chui vào khoang điều khiển.
Có lẽ là do vừa ho ra máu, cho nên Khương Kiến Minh vừa hôn mê trong thời gian ngắn ngủi liền giật giật mí mắt, ý thức có hơi tỉnh táo lại.
Cậu cố hết sức mà mở mắt ra. Sau đó mới bàng hoàng phát hiện ra mình đang được Garcia ôm trọn vào lòng.
Garcia nhanh chóng cúi đầu nhìn cậu, trong giọng nói còn có chút lo lắng: "Đừng ngủ."
Mặc dù có vô số kiểu dáng cơ giáp, nhưng kết cấu của chúng đều tương tự nhau, Garcia một tay đỡ lấy Khương Kiến Minh, một tay sờ soạng trong bóng đêm, cuối cùng cũng tìm được nút mở khoang điều khiển.
Khương Kiến Minh nhất thời không đoán ra được tình huống, vội vàng khàn giọng nói: "Xin lỗi...... Điện hạ, cảm ơn ngài, tôi thật sự không sao."
Đồng thời, cậu cố gắng tự mình đứng lên, "Tiểu đội thứ ba đã rút lui...... Hẳn là không có ai bỏ mạng, tôi ở phía sau cản lại -- điện, điện hạ?"
Ai biết cánh tay bên hông không những không thả lỏng mà ngày càng siết chặt hơn.
"?"Khương Kiến Minh căn bản không có đứng thẳng, sau đó lại ngã về phía sau, lại kinh ngạc đυ.ng phải trong ngực hoàng tử.
Garcia lạnh mặt mở khoang điều trị ra, đẩy người trong vòng tay vào trong đó.
Các máy móc bên trong khoang trị liệu giống như dây thần kinh mềm mại bắt lấy khối cơ thể mảnh khảnh này, nhanh chóng bắt đầu trình tự khám và chữa bệnh.
Ánh mắt Khương Kiến Minh bắt đầu tan rã nhìn chằm chằm hoàng tử điện hạ...... Hiện tại cậu không có khí lực để tự hỏi, chỉ tràn ngập một câu: Lúc mình đang hôn mê rốt cuộc đã bỏ lỡ chuyện gì vậy??
Nhưng cậu quá mệt mỏi, ngay cả một chút mê mang này cũng không kéo dài được bao lâu, liền như bọt nước bay đi.
Ống thở oxi được đưa tới miệng và mũi, kim tiêm truyền dịch đâm vào làn da.
Bên trong khoang trị liệu vô cùng ấm áp và thoải mái, lúc nằm xuống toàn thân như mềm nhũn ra, chỉ trong chớp mắt đã an tâm ngủ say.
Garcia nhẹ nhàng vỗ gương mặt Khương Kiến Minh, trầm thấp nói: "Tỉnh tỉnh, không thể ngủ."
Trong bóng tối, giọng nói quyến rũ của hoàng tử ở ngay bên tai, nhẹ nhàng rơi vào trong lòng như bông tuyết mùa xuân, còn có chút ngứa ngáy.
Khương Kiến Minh vốn đã kiệt sức, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Garcia, cậu đột nhiên cảm thấy... càng buồn ngủ hơn.
Garcia bướng bỉnh đỡ khuôn mặt đang rũ xuống của cậu, lại nói: "Đừng ngủ."
...... Người này đang làm gì vậy?
Khương Kiến Minh không có khí lực để phản ứng lại. Garcia kêu vài tiếng, thấy cậu không muốn mở mắt ra, tựa hồ cũng chịu thua, không tiếp tục lăn lộn.
Một lát sau, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của Garcia.
"...... Tạ Dư Đoạt, ông......"
Điện hạ đang nói chuyện với ai vậy?
Khương Kiến Minh nửa tỉnh nửa mơ, mơ màng hồ đồ mà ép mình mở mắt ra, Tạ Dư Đoạt...... là quan chỉ huy cao nhất của pháo đài số 1 Ngân Bắc Đẩu, Tạ Dư Đoạt Tạ thiếu tướng?
"...... Gặp qua Tàn tinh nhân sao."
"Xác nhận là Tàn nhân loại......"
"Tôi gặp được......"
Garcia thấp giọng nói chuyện, nhanh chóng quay đầu lại nhìn cậu một cái, môi mím chặt vô cùng khẩn trương.
Khôngbiết trong lúc mê man có phải ảo giác hay không, Khương Kiến Minh mơhồ cảm nhận được khuôn mặt lạnh lùng kia...... có chút hoang mang và lo lắng.
"Cậu ta......"
Garcia lại mím môi, thanh âm khẩn trương, "Cậu ta sắp chết."
Khương Kiến Minh: "......"
Khương Kiến Minh: "......!?"
Phanh mà một tiếng!
"Khụ khụ khụ khụ!!!" Khương Kiến Minh đẩy cửa mở khoang trị liệu ra, hai tay chống lên mép vì hoảng sợ mà ho khan...... Nhờ có câu nói của hoàng tử điện hạ, cuối cùng cậu đã tỉnh táo lại.
Bây giờ trong đầu cậu chỉ có một câu: Cái gì, rốt cuộc có ai sắp chết vậy!?
Cậu, sắp, chết,??
Vui đùa cái gì vậy, vết thương nghiêm trọng nhất cũng chỉ là bị cơ giáp cứa vào với chảy chút máu mà thôi, nếu nói mất máu thì còn chẳng bằng số lẻ mà Bối Mạn Nhi chảy ra nữa.
Cho dù là nguyên nhân thân thể cậu, mới có chút mệt mỏi và thoát lực, lúc ho ra máu có vẻ dọa người chút thôi --
Nhưng "Sắp chết" là sao?
Lại còn cái giọng điệu nghiêm túc và vô cùng tin tưởng kia nữa!?
Tiểu điện hạ của tôi ơi, cái bộ dạng nghiêm trang nói hưu nói vượn này của ngài, người khác sẽ thật sự --
Khương Kiến Minh lập tức muốn nói chuyện, thậm chí còn muốn tiến lên đoạt lấy điện thaoij của Garcia hướng đối diện "Làm sáng tỏ" một chút.
Nhưng trước khi cậu có thể thực hiện động tác này, cậu đã bị sợi dây lý trí kéo lại.
Cậu nghĩ: Không đúng, nếu thật sự là Tạ thiếu tướng, hẳn sẽ nhận ra mặt và thanh âm của mình.
Garcia nhanhchóng nhìn lại, Khương Kiến Minh vội vàng nhanh chóng lắc đầu, ánh mắt cầu khẩn.
- - như ngài chứng kiến, tôi không có sắp chết, không có.
Garcia thần sắc phức tạp mà nhìn chằm chằm cậu, gỡ tai nghe xuống, giơ tay cắt đứt thông tin liên lạc.
Khương Kiến Minh: "......"
Một giây trước là có người sắp chết, một giây sau liền trực tiếp bị điện hạ cắt đứt thông tin......
Khương Kiến Minh thựcsự muốn biết bóng tối tâm lý của Tạ thiếu tướng lớn từng nào rồi.
Garcia điện hạ đi tới, duỗitay đem Khương Kiến Minh quay lại khoang trị liệu, do dự một chút lúc lâu, bắtđầu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Y có chút khẩn trương, nghiêm khắc mà thấp giọng nói: "Đừng lộn xộn, nằm xuống."
"Điện hạ?" Khương Kiến Minh thật sự sửng sốt.
Cậu bỗng nhiên phát hiện, đối phương hình như không phải cố ý khoa trương, cũng không phải nói giỡn.
Tựa hồ, Garcia thật sự nghiêm túc, thực nghiêm túc mà cho rằng...... Chính mình sắp chết.
- - vì cái gì??
Khương Kiến Minh vội vàng bắt lấy tay Garcia, nói: "Điện hạ, ngài bình tĩnh chút. Tôi không có bị thương nặng, chỉ là có chút thoát...... Lực."
Lúc này cậu mới nhận ra rằng một chiếc găng tay của mình đã bị mất, cổ tay bị lộ ra không trung.
vẻ mặt Khương Kiến Minh vô hình biến đổi.
Không xong, thì ra là cổ tay!
Trên cổ tay có vô số hạt tinh thể ngưng kết thành thể rắn, đây cơ hồ là cách trực tiếp nhất để phân biệt Tàn tinh nhân và Tân tinh nhân. Lúc trước cậu vì để tránh gặp phiền toái không cần thiết, mới đeo một bộ bao tay tới che giấu một chút.
Nhưng hiện tại...... Cậu giương mắt, hậu tri hậu giác mà nhìn đến bao tay màu đen mà Garcia đang cầm.
Garcia nhíu mày: "Nói ít một chút, bảo tồn thể lực. Đưa thông tin liên lạc của cậu cho tôi, cậu cần phải liên hệ cứu viện."
"......"
Khương Kiến Minh tăng thêm ngữ khí, đồng thời duỗi tay lấy lại bao tay của mình, "Điện hạ, tôi quả thực không sao mà."
Garcia nhíu mày, chủ động đem bao tay nhét vào lòng bàn tay cậu, nhưng đồng thời cũng tăng thêm ngữ khí: "Tôi không thể ở lâu, cũng không có khả năng mang theo cậu đi...... Đem điện thoại cho tôi."
Khương Kiến Minh lậptức trở nên nghiêm túc hỏi: "Còncó đội nào tình huống không tốt sao?"
- - hiển nhiên, câu nói trọng điểm của hoàng tử điện hạ là câu sau "Cậu cần cứu viện", mà trọng điểm của Khương Kiến Minh lại là câu trước "Tôi không thể ở lâu".
"Ngài kế tiếp là muốn tiếp tục đi cứu hộ sao? Vậy không cần ở trì hoãn ở chỗ tôi, tôi sẽ tự mình đi tìm đồng đội...... Tôi là nói, tôi có thể tự mình liên hệ cứu viện."
Khương Kiến Minh vừa nói vừa ngồi dậy, nhìn về phía cơ giáp đen nhánh của Garcia, nhận ra mẫu cơ giáp.
Là cơ giáp cấp A, "M- phá quân".
Là cơ giáp lấy bạo lực làm chủ, được xưng là đội trưởng cảm tử, cũng là cơ giáp cấp A duy nhất của đế quốc không trang bị khoang điều khiển.
Khương Kiến Minh nhíu mày, thầm nghĩ: Người này sao có thể dùng cơ giáp nguy hiểm như vậy.
Thật là xằng bậy, Ngân Bắc Đẩu cũng là, cả một pháo đài to như vậy mà không ai có thể quản y sao?
Đang nghĩ ngợi vậy, hoàng tử đứng lên.
"......"
Garcia mặt mày âm trầm, thật lâu không nói.
Y không cách nào hiểu được, một Tàn tinh nhân đang nằm trong khoang điều khiển "Mệnh cũng sắp tàn ", lại cứ sống chết không muốn để y trợ giúp liên hệ cứu viện.
Bất quá...... Thôi, người trước mắt cả người đều vô cùng thần bí, hiện tại không phải thời điểm truy cứu.
Garcia đi về phía cơ giáp Phá quân.
Khương Kiến Minh thở phào nhẹ nhõm, lại thấy y rất nhanh lại vòng trở về, ở nơi nguồn năng lượng của Tuyết Cưu ngồi xổm xuống, cách một tiếng mở ra.
"Điện hạ?"
Khương Kiến Minh thò người ra nhìn, trong lòng tức khắc giật mình: Garcia cư nhiên đem nguồn năng lượng dự phòng của y đổi sang Tuyết Cưu!
"Ngài làm gì vậy, không được, nguồn năng lượng dự phòng --"
Garcia đột nhiên nâng mi, ngắt lời nói: "-- là dùng trong trường hợp khẩn cấp. Cậu chính là."
Anh mím môi, sau đó cố chấp đẩy Khương Kiến Minh vào khoang trị liệu, lại thuận tay đóng nắp lại.
Khương Kiến Minh: "?"
Năm ngón tay Hoàng tử điện hạ dùng sức đóng nắp cabin, lạnh lùng nói: "Vấn đề của cậu trở về tôi sẽ tra rõ...... Hiện tại, phải đi cứu viện trước, cậu không được bước ra khỏi khoang trị liệu."
Tác giả có lời muốn nói: Garcia điện hạ lạnh lùng bá đạo, bởi vì ở Viễn Tinh Tế quá lâu, chưa từng gặp Tàn tinh nhân trong truyền thuyết.
Garcia: ( khẩn trương) đừng ngủ.
Garcia: ( hoảng loạn) cậu ta sắp chết.
Garcia: ( cố gắng trấn định) không biết nên làm cái gì bây giờ...... Trước, trước vào nằm đi.