Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 23: Phẫn nộ (3)

Ba năm trước đây.

Khi Khương Kiến Minh nhận được tin từ Trần lão nguyên soái, cậu đang ở thư viện Aslan đọc sách.

Thời gian là sáng sớm, đang là giữa mùa hè. Vào thời điểm này, Học viện quân sự Kaios vẫn đang trong kỳ nghỉ hè, mà tiểu điện hạ đã đến Viễn Tinh Tế, cho nên ngày tháng qua của Khương Kiến Minh thật sự rất nhàn nhã.

Mãi đến khi từ phía quân đội truyền đến một tin tức.

Tin tức này đến từ Trần Hán Khắc.

Biểu tình của Đại thống soái chưa bao giờ mệt mỏi và ngưng trọng đến vậy, bây giờ ông không còn là ông lão nghịch ngợm, cũng không ngồi xuống buôn chuyện với cậu nữa.

Ông mở miệng nói thẳng vào vấn đề chính, nói Ryan điện hạ tự mình đơn độc thâm nhập vào "Tinh Sào".

Khương Kiến Minh ngẩn ra ước chừng ba giây mới nhận ra ý nghĩa của câu này.

Cậu lập tức liền vỗ bàn đứng lên: "—— Tinh Sào!?"

Trong thư viện không ít người bị kinh động, quay đầu gửi ánh mắt bất mãn tới.

Khương Kiến Minh hoàn hồn, vội vàng cúi đầu xin lỗi rồi bước nhanh ra ngoài.

...... Cái gọi là Tinh Sào, là chỉ chỗ xa hơn cả Viễn Tinh Tế, nằm phía ngoài của ba tinh cầu pháo đài, là nguồn gốc của hạt tinh thể.

Dưới môi trường hạt tinh thể quá dày đặc cùng với hình thái của sinh vật ngoài hành tinh quá kỳ lạ, khiến cho nơi này trở nhành một vùng đất cấm vô cùng bí ẩn.

Trên thực tế, kể từ khi thành lập đội quân Ngân Bắc Đẩu, đã từng vô số lần xâm nhập vào Tinh Sào, nhưng không có một lần thu hoạch được thành quả. Chỉ có anh linh một đi không trở lại, và các tài nguyên không ngừng mất đi sau mỗi lần thất bại.

Cho đến những năm gần đây, mỗi khi Ngân Bắc Đẩu phái người tiến quân tới Tinh Sào, đều sẽ gây tạo nên tranh chấp và dư luận vô cùng lớn trong lòng dân chúng ở đế quốc.

Dường như càng ngày càng có nhiều người cho rằng hành động này không khác nào là đi chịu chết, chẳng những vô nghĩa mà còn rất ngu xuẩn nực cười, nếu không phải hoàng đế bệ hạ vẫn luôn cường ngạnh tỏ thái độ duy trì, thì chuyện này căn bản đã không cách nào tiến hành nổi nữa.

Mà lần này, Ryan Hoàng Thái Tử điện hạ điện hạ đột nhiên đề nghị muốn tự mình lái cơ giáp thử tiến sâu vào Tinh Sào.

Sau khi nói những lời này, mọi người trong pháo đài Ngân Bắc Đẩu đều sợ tới mức hồn phi phách tán.

Rạng sáng ngày hôm sau, tin tức này cấp tốc chuyển đến Trần lão nguyên soái đang ở đế đô.

Lão nguyên soái tức giận đến thổi râu trừng mắt, mắng điện hạ tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu chuyện, lập tức vỗ bàn: Tới tới tới, nhanh chóng gọi điện tới cho điện hạ, tự ông già ta muốn nói chuyện với hắn.

Hơn hai giờ sau, lão nguyên soái mặt xám mày tro tàn chấm dứt cuộc gọi.

Nói không được.

Tiểu điện hạ cư nhiên quyết tâm muốn đi Tinh Sào.

Hoàng Thái Tử Ryan Kaios thân là người thừa kế của đế quốc, lại là người mang trong mình Tinh Cốt siêu S mạnh mẽ nhất của nhân loại, ngay từ khi còn nhỏ đã sờ đến cơ giáp, ngồi lên tinh hạm, không ít lần bước lên chiến trường Viễn Tinh Tế.

Cho đến hôm nay, điện hạ đã qua lại giữa ba pháo đài hơn mười mấy lần, lần nào không phải chiến công hiển hách, gần như là kỳ tích mang tin chiến thắng truyền quay lại Aslan, mỗi lần như thế là có thể khiến toàn bộ đế quốc điên cuồng ăn mừng tới mấy tháng.

Đó là người vô cùng cao quý, như vị thần không cách nào với tới.

Khương Kiến Minh nghe xong cảm thấy quả thực không thể nói lý, cậu cơ hồ dùng ngữ khí chất vấn: "Tiểu điện hạ sao có thể đột nhiên muốn đi Tinh Sào? Trước kia ngài ấy cũng chưa từng nhắc qua một lần, chuyện này không thích hợp...... Ngài ấy gặp phải chuyện gì sao?"

Cặp lông mày hoa râm của Trần lão nguyên soái nhíu chặt rồi buông ra, khàn khàn thở dài nói: "Đứa nhỏ, ta không biết."

Khương Kiến Minh càng cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường: "Hoàng đế bệ hạ cũng không nói gì sao!?"

Trần lão nguyên soái nói: "Ta đi tìm bệ hạ, bệ hạ nói nàng không thể can thiệp lựa chọn của điện hạ."

Khương Kiến Minh im lặng.

Hiện tại cậu đang đứng trong phòng rửa mặt bên cạnh thư viện, đeo tai nghe xem tin tức. Một bên là vách tường màu trắng sạch sẽ, một bên là lối đi của thư viện, lúc này một người phụ nữ bưng ly cà phê nóng đi ngang qua.

Rõ ràng là cảnh tượng bình thường hàng ngày, nhưng cậu lại cảm thấy không gian dưới chân và trên đầu không ngừng vặn vẹo, thế giới nháy mắt liền trở nên vô cùng vớ vẩn.

"Cậu Khương," hình chiếu của lão nguyên soái dường như già đi vài thập niên, giọng khàn khàn, "Cậu là Hoàng Thái Tử phi tương lai của đế quốc, cũng là người trong lòng của tiểu điện hạ, mà ông già như ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể......"

Khương Kiến Minh hít một hơi thật sâu, Cậu trầm giọng đánh gãy lời của ông: "Thời gian rất gấp sao? Tôi nên làm thế nào để qua đó?"

Ngắn ngủn vài giây, cậu đã ý thức được chính mình nên làm cái gì.

Ryan cùng cơ giáp của ngài ấy đều ở Viễn Tinh Tế, nếu tiểu điện hạ đã quyết tâm muốn đi, cho dù có lấy cơ giáp đuổi theo cũng không kịp. Hiện tại quan trọng nhất chính là ổn định người trước, về phần xảy ra chuyện gì, chỉ cần người còn ở, liền dễ dàng nói.

Trần lão nguyên soái: "Xe quân dụng lập tức liền tới, sẽ ngừng cửa đông ngoài thư viện."

Khương Kiến Minh: "Tôi biết rồi."

Sau đó, Hoàng Thái Tử phi tương lai cứ như vậy bị mời lên xe quân dụng, xe đưa cậu tới trụ sở quân đội, văn phòng của Trần lão nguyên soái.

Nơi đó đã tụ tập không ít đại nhân vật, Khương Kiến Minh nhìn lướt qua, trên cơ bản đều là những quý tộc "Thường xuất hiện trên TV trên các kênh công chúng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy người sống" trong quan niệm của người thường.

Có người mặc âu phục, đi giày da, có người mặc áo bào quý tộc lộng lẫy, có người lại mặc quân phục nhưng kiểu cách khác nhau...... Điểm giống nhau duy nhất là sự lo lắng, hoang mang hiện rõ trên từng gương mặt.

Hiển nhiên, những người này đến khuyên can Thái tử điện hạ nhưng không thành công.

Đều do vào mùa hè thư viện Aslan bật điều hoà ở mức quá lạnh, khi Khương Kiến Minh đi vào trên cánh tay còn khoác một chiếc áo mỏng, trông cả người đều có chút yếu ớt và nhỏ bé của học sinh, so với không khí ở nơi này quả thực không quá hợp.

Không ít đại nhân vật nhíu mày trầm mặt nhìn qua, dùng những ánh mắt khác nhau tới nhìn cậu.

Kẽo kẹt một tiếng, Trần lão nguyên soái từ trong văn phòng đẩy cửa đi ra, làm động tác "mời vào" với Khương Kiến Minh.

Khương Kiến Minh không nhìn những người khác, tùy ý đặt áo khoác sang một bên, nhỏ giọng nói: "Xin hãy để hai chúng tôi nói chuyện riêng."

Trần lão nguyên soái nói: "Đây là đương nhiên."

Vì thế Khương Kiến Minh đẩy cửa đi vào.

Văn phòng của Lão nguyên soái được trang trí vô cùng trang nghiêm và rộng rãi. Bản đề ba tinh hệ của đế quốc vô cùng rộng lớn, lấy ba toà pháo đài làm điểm cố định vẽ nên bản đồ Viễn Tinh Tế, từng người lấy phương thức hình chiếu lập thể chiếu lơ lửng ở hai sườn trên vách tường.

Chỉ là tấm rèm dài sát đất cạnh của sổ vẫn chưa được kéo ra, làm cho trong phòng có vẻ hơi tối. Trên bàn làm việc ở nơi sâu nhất là chiếc máy liên lạc chuyên dùng cho quân đội.

Một đèn nhỏ màu xanh lá cây nhấp nháy trên máy liên lạc để cho biết rằng nó đã được bật, mà hình chiếu của Hoàng Thái Tử điện hạ Ryan đang lơ lửng không trung.

Hoàng Thái Tử mặc quần áo chỉnh tề ngồi trong phòng họp của pháo đài Ngân Bắc Đẩu.

Từ đường viền cổ áo, khuy tay áo cho đến thắt lưng đều gọn gàng và uy nghiêm, mái tóc quăn màu bạch kim rải rác trên vai, khí sắc cũng rất tốt —— tóm lại, nhìn ngoài mặt thì không có gì bất thường.

Chẳng qua, có lẽ là bởi vì sáng sớm hôm nay đã có quá nhiều người đến rồi đi.

Khi cánh cửa văn phòng được đẩy ra, lông mày của Ryan lộ rõ

vẻ cáu kỉnh, y quay mặt đi và nhấp một ngụm rượu từ chiếc cốc trên tay.

Nhưng khoảnh khắc y nhìn thấy người tiến vào, tất cả cảm xúc tiêu cực dường như tan thành mây khói. Điện hạ lập tức giãn mày ra, nhẹ giọng tiếp đón Khương Kiến Minh lại đây ngồi xuống.

Khương Kiến Minh hầu kết nhẹ động, đi về phía trước.

...... Sau này nghĩ lại, cậu khi đó quả thật gấp đến độ mất bình tĩnh, đối mặt với hình chiếu của Ryan thì có nói nhiều cũng vô dụng.

Hành động tuỳ tiện như vậy hoàn toàn là đi tự sát; lại nói đến đột nhiên mất đi vị hoàng tử duy nhất sở hữu Tinh Cốt cấp S có thể đếm được trên đầu ngón tay, thì đế quốc sẽ sinh ra bao nhiêu hỗn loạn cùng tai hoạ ngầm;

Những người lính trên chiến trường sẽ vì mất đi hoàng tử, mà hy sinh biết bao nhiêu tài nguyên và sinh mệnh; lại còn chưa nói đến nếu thái tử mất ở Viễn Tinh Tế, vậy thì Ngân Bắc Đẩu sẽ gặp phải bao nhiều lời ra tiếng vào, thậm chí đây sẽ là đả kích lớn của toàn bộ quân đội.

Ryan vẫn luôn kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu phụ họa, rồi ra vẻ trầm ngâm các thứ.

—— Đây quả thực là một lừa gạt vô cùng tinh vi, mỗi khi Khương Kiến Minh nhớ lại đều hận đến ngứa răng.

Năm đó cậu cứ như vậy bị lừa đến nói mãi không ngừng, mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô, giọng nói khàn khàn, nhịn không được che miệng ho một tiếng.

"Khương." Ryan rốt cuộc nhăn lại chân mày, đau lòng mà nói, "Đi uống nước."

Trong văn phòng trống trải yên lặng một giây.

Khương Kiến Minh đột nhiên ngẩng đầu, chậm rãi đem bàn tay đặt trên môi buông xuống.

Cậu không khỏi tức giận cười to: "Tiểu điện hạ? Ngài đang đùa em hả?"

Chính mình không ngừng nghỉ thuyết phục ngài ấy hơn 1 tiếng đồng hồ, mà Ryan trả lời cậu lại là kêu cậu đi uống nước —— bởi vì giọng nói của cậu bị khàn??

Cũng chính là lúc này, Khương Kiến Minh rốt cuộc thanh tỉnh, hơn nữa bỗng nhiên có loại trực giác kỳ dị:

Cậu cảm thấy hơn một giờ qua, người trước mặt mình căn bản là không có nghe, cũng không thèm để ý lời cậu nói.

Cậu hoài nghi, Ryan chỉ là muốn dựa vào hình chiếu để nhìn mặt cậu, nghe cậu nói chuyện mà thôi. Còn về nội dung cuộc nói chuyện chỉ là râu ria.

Dù sao, những lời mình vừa nói, là những lời mà đám Trần lão nguyên soái không có khả năng nói với Ryan.

Vì thế, biểu tình lo âu trên mặt Khương Kiến Minh lui đi từng chút một.

Cậu lạnh mặt, đi tới một bên uống hai ngụm nước sau đó mới trở lại.

Ryan vẫn như cũ nhìn cậu.

Lân này Khương Kiến Minh không nói nữa, cậu cũng nhìn lại Ryan.

Sau hơn một phút giằng co, cậu nhẹ giọng nói: "Ngài không thể như vậy, tiểu điện hạ. Ít nhất ngài cũng phải cho em biết lý do tại sao chứ."

"......"

Ryan từ từ nheo mắt lại.

Hoàng Thái Tử khẽ ngẩng đầu lên, chiếc cằm trắng như tuyết mày nhíu chặt thành một đường sắc bén. Giờ khắc này, ánh mắt của Điện hạ quá mức phức tạp, giống như ngọn lửa màu ngọc lục bảo ở chỗ sâu trong đám cháy hỗn loạn.

Y mím môi thành một đường mỏng, thanh âm khi nói có chút khàn khàn, nhưng lại rất vững vàng: "...... Khương."

"Ta yêu em."

"Nhưng nơi này có chuyện so với yêu em càng quan trọng hơn."

Đây là từ khi Khương Kiến Minh tiến vào văn phòng, Ryan nói câu đầu tiên có nghĩa với cậu.

Nếu như nghĩa như vậy, cũng có thể tính là lời nói có ý nghĩa.

Khương Kiến Minh hít sâu một hơi, cậu đau đầu mà nhắm mắt, lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Em biết, em biết......"

"Tiểu điện hạ, ngài là một Thái Tử, trên người ngài gánh vác trách nhiệm, mà trong lòng ngài có đế quốc cùng nhân dân, em biết điều đó. Nhưng ngài cũng nên biết, ý em muốn nói không phải cái này......"

Cậu bỗng dưng mở mắt ra, tiến lên một bước, tận lực khắc chế cảm xúc đang dâng trào: "Nếu hiện tại đế quốc cùng nhân dân gặp nạn, cần binh lính đổ máu, chỉ cần ngài nói một câu, em sẽ đi cùng ngài."

"Nhưng là! Hiện tại ngài đang làm gì, muốn một mình thâm nhập vào Tinh Sào mà chưa có bất kỳ người nào sống sót trở ra? Điện hạ, chẳng lẽ ngài tưởng nói với em rằng, tình cảnh hiện tại của đế quốc yêu cầu một trữ quân như ngài tự mình đi tìm chết sao!?"

"Nếu thật sự là cái tình cảnh này, chính ngài tự mình xông lên đi chịu chết thì có ích lợi gì!? Có chuyện gì không thể nói cho quân đội, một hai phải làm tất cả mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra......"

Cậu vô thức đem xưng hô đổi thành kính xưng, ngữ khí cũng càng ngày càng dồn dập:

"Lui một vạn bước mà nói, cho dùi ngài thật sự muốn đi cũng không thể đi như vậy, cơ giáp của ngài còn đang để ở chỗ em đây này, còn có ngài......"

Nói tới đây, Khương Kiến Minh bỗng dưng im lặng.

Cậu ý thức được ý nghĩa của "Cái đồ vật kia" quá mức đặc thù, cho dù trong văn phòng này không có ai vả, nhưng cũng không thể nói ra ngoài miệng.

Ryan vẫn nhìn chằm chằm cậu thật sâu, vẻ mặt có vẻ nhu tình nhưng cũng rất vô tình: "Đừng nói nữa, đây là quyết định của ta, sẽ không thay đổi."

Khương Kiến Minh cắn răng trầm mặc hai giây, bỗng nhiên nói: "...... Vậy còn vị hôn phu của ngài."

Cậu nâng mắt lên, thẳng tắp mà nhìn phía đối diện: "Tiểu điện hạ, em nên làm cái gì bây giờ? Ngài có từng suy xét đến em không?"

"......!" Lần đầu tiên, khuôn mặt tuấn mỹ luôn điềm tĩnh của Hoàng Thái Tử Ryan lộ ra một tia cảm xúc gợn sóng rõ ràng.

Môi y khẽ run lên, rồi đột ngột mím lại. Một tia đau đớn xét qua đáy mắt, giống như một vết nứt hở ra trên một chiếc bình cổ bằng vàng được truyền từ đời này sang đời khác.

Khương Kiến Minh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Nếu như ngài anh dũng chết đi, em sẽ gặp phiền phức, tiểu điện hạ."

"Bởi vì em cùng ngài có hôn ước. Bởi vì trên ngón áp út của em còn mang chiếc nhẫn do ngài đưa."

...... Gọi là Hoàng Thái Tử phi cũng chỉ người trong nội bộ biết, vì cái gọi là hôn ước của bọn họ cũng chỉ là nói miệng.

Bởi vì thân phận của hai người khác biết quá lớn, cho nên quan hệ của hai người chạm chạp không cách nào công khai trong phạm vi toàn bộ đế quốc.

Kỳ thật Khương Kiến Minh cũng không để ý, nhưng cậu biết Ryan vì thế cực độ áy náy, thậm chí thành khúc mắc.

Tiểu điện hạ vô số lần hướng cậu hứa hẹn, chờ ba năm sau khi cậu tốt nghiệp, sẽ trực tiếp để cậu tiến vào Kim Nhật Luân, chờ quân hàm thăng cấp giáo sẽ công khai quan hệ.

Mỗi lúc như vậy, Khương Kiến Minh đều phải kiềm chế tính tình lạnh nhạt của mình, làm bộ mặt nghiêm túc và gật đầu.

Bởi vì nếu không nghiêm túc, tiểu điện hạ liền sẽ cho rằng cậu không tin, sẽ thực hoảng loạn, thấy khổ sở mà không ngừng hướng cậu xin lỗi và giải thích...... Làm cậu đau lòng muốn chết.

Mà giờ phút này, trong văn phòng trống trải này, Khương Kiến Minh thở dốc đến phát run...... Cậu nhắm mắt lại, đây là từ khi cậu chào đời đến giờ yếu thế trước một người nào đó.

"...... Em không có thế lực, không có gia tộc, không có tiền tài cùng quyền lực, không có bất kỳ hậu thuẫn gì. Em không biết về những tranh dấu chính trị, cũng không hiểu những cao tầng đế quốc đó biết gì và nghĩ gì."

"Tiểu điện hạ, em năm nay cũng chỉ mới 18 tuổi mà thôi."

"Em thậm chí chỉ là một Tàn tinh nhân yếu đuối."

"Là ngài đưa em tới hoàn cảnh như vậy. Ngài so bất kỳ ai đều hiểu rõ, nếu ngài không còn nữa, thì em sẽ bị bao nhiêu người theo dõi."

Khương Kiến Minh mở hai mắt, đáy mắt tựa hồ mang theo một chút mê mang cùng bi thương rất nhạt.

Cậu lẳng lặng hỏi: "Ryan, tiểu điện hạ...... Ngài mặc kệ em sao?"

Không khí trầm mặc lại lần nữa dâng lên. Hai người cách một hình chiếu giằng co, cũng cách một ngân hà xa xôi mà giằng co.

Như để trấn tĩnh lại, Ryan nhấp thêm một ngụm nữa từ ly rượu trên tay, đôi lông mày ủ rũ mà cau lại.

Nhưng mà khi y đưa chất lỏng cay nồng ấy nuốt xuống, biểu tình của vị trữ quân trẻ tuổi lại khôi phục thành bộ dạng lãnh khốc bình tĩnh.

Y hoãn thanh mở miệng.

"Em nói không sai, là ta hủy hoại nhân sinh của em."

"Vì mục đích của ta, ta không tiếc hy sinh đế quốc phồn vinh, tương lai của Ngân Bắc Đẩu, sinh mệnh của ta, còn có......"

Khi Hoàng Thái Tử đế quốc nói chuyện trong giọng nói luôn có một chút quý phái cổ điển sang trọng, cùng với sự sắc bén ẩn sâu trong tính cách.

————"Giống như một con dao găm bạc lạnh lùng", đã từng có người ca ngợi nó như thế.

Ryan gằn từng chữ một mà nói: "Còn có em."

"Tình yêu của ta."

Khi bốn chữ này từ trong miệng điện hạ thốt ra, chúng nó giống cánh hoa mềm mại, giống ánh trăng thâm tình.

Nhưng Khương Kiến Minh lại chỉ cảm thấy con dao bạc kia đang vô cùng kiên định mà đâm vào trái tim đang nhảy của cậu từng chút từng chút một cho đến khi đâm xuyên qua máu thịt.

Ryan: "Mong em hãy hận ta đi."

Đồng tử Khương Kiến Minh co rụt lại, nén giận nói: "Kaios......!"

Cậu rất ít khi gọi điện hạ bằng họ, trừ phi cảm xúc mất khống chế.

Bên ngoài văn phòng, có gió thổi qua nhân công đang trồng trọt cây xanh ở lối đi nhỏ, cành lá phát ra tiếng xào xạc mát lạnh.

Bên kia cánh cửa, các quan chức đang lấy khăn tay lau mồ hôi, mà lão nguyên soái đứng thẳng, vẻ mặt nặng nề.

Kim phút của chiếc đồng hồ treo tường cổ kính ngoài hành lang đang chầm chầm nhích từng chút một.

Thì ra đã 10 giờ rồi.

......

Cuối cùng, Khương Kiến Minh lại một lần nữa điều chỉnh hô hấp.

"Em hiểu rồi."

Cả hai đã nói đền tình trạng này, vậy có nghĩa là đã không còn đường cứu vãn.

Cậu giơ tay phải lên và bình tĩnh liếc nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mảnh khảnh.

Nhẫn màu vàng ròng, quấn quanh trên ngón tay trắng trẻo của cậu, nhìn qua giống như một vòng lửa.

"Em sẽ không hận ngài, quan hệ cùng tình nghĩa của chúng ta dừng lại ở đây."

Khương Kiến Minh tháo chiếc nhẫn xuống.

Vẻ mặt của cậu trở nên rất bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng trong suốt, giống như Ryan phía đối diện.

Đó là đôi mắt chỉ có thể nhìn thấy bởi những người đã nhìn thấu kết cục nhưng vẫn chọn đi đến cuối cùng.

Ryan ngừng nói, y siết chặt chiếc cốc trong tay, những ngón tay tái nhợt của y rõ ràng đang run rẩy.

Nhưng ánh mắt của y vẫn không hề dao động, tựa hồ muốn vĩnh viễn khắc ghi Khương Kiến Minh vào trong đầu.

"Những lời vừa rồi là lời nói trong lúc tức giận thôi, ngài không cần lo lắng sinh hoạt sau này của em, em có thể xử lý tốt, sẽ có rất nhiều người bảo hộ em."

"Còn năm đó khi đáp ứng nắm lấy tay của ngài, đó là lựa chọn của chính em. Huống chi......"

Nói đến đây, Khương Kiến Minh nhướng mày cười khẽ một tiếng, "Điện hạ, ngài cũng không thể quá tự đại...... Trên đời này không có người nào, không có chuyện gì có thể hủy diệt em, trừ phi chính em lựa chọn hủy diệt."

Hắn rũ lông mi, đem chiếc nhẫn bỏ vào túi trước ngực mình.

Lúc cậu ngước mắt lên lần nữa, chút buồn bã cuối cùng trong mắt cậu đã biến mất.

"Cứ như vậy đi. Chờ đến khi linh cữu của ngài trở về, em sẽ đến gặp mặt ngài lần cuối cùng."

Sau đó, Khương Kiến Minh hướng hình chiếu chào theo kiểu quân lễ.

Ánh mắt cậu lãnh đạm mà cứng rắn, "Hoàng Thái Tử điện hạ, chúc ngài võ vận hưng thịnh, một đường đi thuận lợi."

Sau đó cậu duỗi tay, cắt đứt thông tin.

Nửa phút sau, cửa văn phòng bị đẩy ra, Khương Kiến Minh đi ra.

Các đại thần lần lượt đưa mắt nhìn hắn, Trần lão nguyên soái tiến lên đón, do dự không nói... Vẻ mặt của quân giáo sinh đã cho thấy kết quả..

Ánh mắt Khương Kiến Minh đạm mạc, trực tiếp lướt qua nguyên soái: "Không cần khuyên nữa đâu, cứ để Hoàng Thái Tử kính yêu của chúng ta ra đi an tường."

Có người tức giận quát cậu vô lễ. Khương Kiến Minh không thèm để ý, cậu kéo xuống áo ngoài đặt ở một bên, run run khoác lên vai, góc áo bay lên không trung tạo thành một hình cung.

"Ngày thi thể Điện hạ trở về Bạch Ngọc Cung, hay nhớ lưu lại cho tôi một vị trí đỡ quan tài."

Cậu lạnh lùng nói xong, eo lưng thẳng tắp bước nhanh ra ngoài, đem các đại nhân vật ném lại phía sau.

Những ký ức sau đó đã có chút mơ hồ.

Bây giờ sau ba năm, Khương Kiến Minh chỉ nhớ rõ trước khi cậu bước ra cánh cửa của quân đội, từng có những mảnh nắng bạc sáng chói chiếu xuống.

—— thế mà bỗng nhiên cảm thấy giống như bài thánh ca của nhân loại trái đất xưa, hát lên những lời ca của thiên đường.

=

Ngồi trong khoang điều khiển kích điện, Khương Kiến Minh không nhanh không chậm mà kể chuyện xưa, không biết từ khi nào, tuyết bên ngoài đã không còn rơi nữa.

Thay vào đó là bầu trời đêm trong vắt, nhưng vì sao nhưng vòng tay dịu dàng mà ôm lấy cơ giáp.

Đường Trấn đã nghe đến sửng sốt.

Nói thật, chân tướng như vậy so với tưởng tượng của hắn khác biệt quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa cách nào có thể tiếp thu.

Du sao hắn vẫn luôn cho rằng, Ryan điện hạ chỉ là trong một lần xuất chinh như bình thường mà bất hạnh gặp nạn...... Hiện tại nghĩ lại, lúc đó cơ hồ tất cả công dân của đế quốc đều cho là như vậy, cho dù là cao tầng của đế quốc vẫn luôn nói năng thận trọng khi nhắc tới chuyện này.

Nhưng nếu là như thế này...... Có một số việc coi như có thể hiểu thông.

Khó trách năm đó, khi Khương Kiến Minh biết được tin dữ lúc sau liền có thể nhanh chóng khôi phục trấn định, thậm chí còn sắp xếp ổn thỏa xử lý những đồ đạc mà Điện hạ.

Đường Trấn thấp giọng nói: "Thì ra điện hạ đi Tinh Sào."

Ngay cả hắn là một quân nhân mới đến để thích nghi tại Ngân Bắc Đẩu đều biết, nơi đó căn bản là tử địa.

"Không phải yêu."

Khương Kiến Minh nhẹ nhàng nói, "Là phẫn nộ."

Cậu nâng lên tay, vô thức sờ lên chiếc nhẫn được treo trên vòng cổ sau quân trang màu màu đen bạc.

Đường Trấn: "Cái gì?"

Khương Kiến Minh rũ lông mi xuống, trầm giọng nói: "Là phẫn nộ khiến cho tớ đi đến nơi này."

Đường Trấn tức khắc hoảng sợ đến thất sắc: "Không đến mức đó chứ tiểu thần tiên, cậu...... Cậu tức giận đến nỗi muốn đem xác của Ryan đào lên quất xác hả!?"

"......"

Khương Kiến Minh xanh cả mặt, ấn lên huyệt Thái Dương, "Không phải...... không phải ý này."

Cũng không đến mức phải quất xác đâu.

"Đường Trấn, cậu đã từng nghe qua câu thơ này chưa."

Khương Kiến Minh định thần lại, một lần nữa mở miệng: "Tôi nhìn thấy anh linh hoá thành cánh chim trắng ——"

Đường Trấn không tự chủ được mà tiếp lời: "...... Bay đến tổ của Tinh Hải."

Hắn nhớ rằng đây là một bài thơ tang rất phổ biến ở Đế Đô Tinh sau khi Ryan điện hạ gặp nạn.

"Tớ vốn dĩ...... Không định đích thân tới Viễn Tinh Tế. Giống như cậu từng nói, nơi này đối với tớ là quá miễn cưỡng."

"Sau khi Tiểu điện hạ hy sinh, tớ liền đợi đế quốc cho tớ một lời giải thích. Tớ không tin Ryan sẽ không nguyên do mà muốn tự mình đi Tinh Sào, càng không tin ngài ấy sẽ không hề đau khổ hướng tớ nói chuyện như vậy——"

Khương Kiến Minh bóp bóp giữa mày, thấp giọng nói, "Trời ạ, cậu không biết lúc ấy sắc mặt ngài ấy kém đến nỗi tớ đều sợ ngài ấy sẽ ngất xỉu."

"Tóm lại, tớ đang đợi một đáp án, nhưng cuối cùng lại chờ không được."

Ngay cả Trần lão nguyên soái vẫn luôn đối tốt với tớ, cũng chưa bao giờ hướng cậu lộ ra bất kỳ tin tức gì.

Cho dù Khương Kiến Minh tin tưởng vững chắc, ông ấy có thể ngồi lên ngôi vị cao quý này của quân đội tuyệt đối không thể thật sự hoàn toàn không biết gì cả.

"Mãi đến một ngày, tớ ở thư viện Aslan...... Nơi tớ và tiểu điện hạ lần đầu tiên ngẫu nhiên gặp mặt, thấy một tập thơ được xuất bản."

"Thơ viết rất dở, trừ một câu cuối cùng còn có chút ý tứ. Những câu trước chỉ là những lời tâng bốc khoe khoang và khen ngợi. Nó thực sự rất nhàm chán. Thơ ca không phải viết như vậy."

"Tớ......" Khương Kiến Minh cười khổ một tiếng, "Tớ thực tức giận, tức giận đến nỗi không cẩn thận xé mất tập thơ của người ta, còn phải bồi thường cho thư viện 500 tệ."

Đường Trấn lần thứ hai hoảng sợ đến thất sắc, ôm đầu nói: "Không đến mức đó chứ!? Rốt cuộc là thơ dở đến mức nào mà cậu xé nó vậy!?"

Khương Kiến Minh: "...... Thật ra cũng không phải vấn đề do thơ dở, nói chung kính nhờ Đường thiếu tạm thời ngậm miệng lại, có thể chứ."

"—— là vấn đề do tớ, Viễn Tinh Tế không phải là một nơi thơ mộng để làm thơ, mà tử vong cũng không nên mang tính thẩm mỹ."

Khương Kiến Minh nhắm mắt lại, thấp giọng từng câu từng chữ mà nói: "Trữ quân đế quốc hy sinh ở trên chiến trường, không có người biết vì sao ngài ấy tùy tiện xuất chinh, cũng không có người biết tại sao ngài ấy hy sinh...... Ngài ấy cứ như vậy mà chết đi, ngay cả di thể cũng không thể quay về, chính là từ cao tầng, cho tới quốc dân, tớ không nhìn thấy bất kỳ một tia phẫn nộ nào."

"Bọn họ rơi lệ, bọn họ bi thương, bọn họ thương tiếc; bọn họ phổ nhạc, làm thơ, tặng hoa, đánh chuông...... Nhưng là không có bất người nào đi tìm kiếm nguyên nhân, không có ai theo đuổi, không có ai la lên nghi ngờ... không có ai tức giận"

Khương Kiến Minh đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cậu thấp giọng nói, "—— cho nên tớ phẫn nộ."

Đường Trấn sững sờ bỏ tay xuống, nhìn bạn tốt ở bên cạnh.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân liên tục sốt nhẹ, khuôn mặt luôn luôn tái nhợt của Khương Kiến Minh hiện lên chút đỏ ửng, nhưng nó lại khiến cả người cậu trông càng thêm mỏng manh.

Vì thế trong đầu Đường Trấn mơ hồ xẹt qua một ý niệm: Ba năm trước đây...... Người này tuyệt đối không có gầy yếu như vậy.

Là cổ phẫn nộ kia giống như một cây đèn bấc đang thiêu đốt sinh mệnh cậu, khiến nó ngày càng ngắn lại, đồng thời cũng bừng lên ánh sáng ngày càng chói lọi và sắc bén.

"Tớ dường như có thể thấy được một bàn tay khổng lồ vô hình...... Nó mang tiểu điện hạ của tớ đi, nó bóp méo thế giới, đồng thời ấn chặt tớ ở trên mặt đất, động cũng không thể động."

Khương Kiến Minh bình tĩnh nói. Cậu cách cửa kính của khoang điều khiển, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ——

Đó là bầu trời của Viễn Tinh Tế xa lạ, nó giống như một khối biển sâu đen nhánh đang di chuyển, bên trong chất chứa những vì sao không tên.

Ở trước mặt vũ trụ mênh mông, những vui buồn hợp tan của nhân loại khi lướt qua sinh mệnh thật sự quá nhỏ bé, quá nhỏ bé.

"Tớ không biết bàn tay khổng lồ vô hình này là gì...... Có phải nhóm cao tầng đang giấu tớ điều gì đó, hay thế giới này tuyên bố rằng người bình thường chú định phải ngu muội, Tàn tinh nhân chú định phải nhỏ yếu, chân tướng vẫn ẩn sau trong vũ trụ giữa các vì sao...... Hay là thứ khác nữa."

"—— nhưng tớ biết, tớ thực sự rất phẫn nộ."

Ánh mắt Khương Kiến Minh tối tăm lại, giống như cậu không phải đang nói chuyện với Đường Trấn, mà là đang nói cho chính mình nghe.

"Tớ không thể để người này cứ như vậy biến mất. Tớ muốn đi tìm ngài ấy."

"Chẳng sợ ngài ấy đã hư thối đến bốc mùi, cả người hoàn toàn thay đổi; chẳng sợ cả người đều là giòi bò lổm nhổm khắp người; chẳng sợ ngay cả một khối xương cuối cùng cũng không còn, cuối cùng chỉ là một nắm tro cốt...... Tớ đều không để bụng, tớ muốn chân tướng."

Có lẽ là không duy mĩ, cũng chẳng nên thơ...... Thậm chí có thể là tàn khốc, máu chảy đầm đìa, nhưng cũng là chân tướng chân thật nhất.

"Chính là," Hầu kết Đường Trấn khẽ lay động, gian nan hỏi, "Cậu...... Cậu có manh mối sao?"

Khương Kiến Minh nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Không có. Tớ không có cái gì cả."

Xuất thân bình dân, không cha không mẹ, không quyền không thế...... Cậu ngoại trừ cổ thân thể gầy yếu vô lực này, cùng một chấp niệm không cách nào tiêu tan ra thì không có cái gì cả.

Mọi chuyện đều đã qua, chỉ còn lại vài món di vật của Ryan, vẫn đang cố gắng bảo vệ cậu.

Đường Trấn thống khổ mà rêи ɾỉ một tiếng: "Cái này...... Cậu......! Vậy không phải cậu đang mò kim đáy biển sao? Huống chi......"

"Khương Kiến Minh, huống chi cậu có hay không đã từng nghĩ tới, nếu cuối cùng tra được ra chân tướng, liên lụy đến cao tầng đế quốc hoặc là ——"

"Đương nhiên nghĩ tới."

Khương Kiến Minh cười khẽ, trong mắt có ánh sáng: "Bằng không tại sao tớ phải ở chỗ này? Ngân Bắc Đẩu ở tại Viễn Tinh Tế, là nơi cách xa thế lực của đế đô Aslan, cũng là nơi cách chân tướng gần nhất. Chẳng sợ mỗi ngày tớ đều hộc máu và nghĩ cách để lưu lại, nhưng đây chính là nơi duy nhất để tìm thấy lối ra."

Đường Trấn lẩm bẩm nói: "Cậu không muốn sống nữa."

Khương Kiến Minh nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, tớ không muốn sống nữa."

"Nếu đế quốc ngăn cản tớ, tớ có thể phản đế quốc; nếu thế đạo ngăn trở tớ, tớ có thể rời bỏ thế đạo."

Khương Kiến Minh chớp chớp mi, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Nếu chân tướng cuối cùng nằm sâu trong vũ trụ, thế thì tớ sẽ theo chân tiểu điện hạ đi Tinh Sào."

Trong đầu Đường Trấn ầm vang một tiếng.

Hắn thất hồn lạc phách, rốt cuộc nói không nên lời.

"Tớ chính là muốn tìm được ngài ấy, tớ còn muốn biết đến tột cùng là vì cái gì mà ngài ấy lựa chọn rời bỏ tớ lao vào nơi tử địa, tớ càng muốn dẫn ngài ấy trở về, trở lại Aslan, tổ chức một tang lễ long trọng mà ngài ấy đáng lẽ phải có được."

"Bởi vì...... Tớ đã đáp ứng ngài ấy."

Nói đến đây Tàn tinh nhân tóc đen trẻ tuổi cười khẽ một tiếng, nhẹ giọng tiếp tục nói như đang tuyên thệ: "Sẽ ở trước linh cữu của ngài ấy, nhìn mặt ngài ấy lần cuối cùng."

Cậu vươn tay ấn vào bàn điều khiển, thả tấm giáp chắn của cơ giáp xuống.

Đã không còn bầu trời đầy sao và mặt đất đầy tuyết, bên trong khoang điều khiển tối sầm lại.

Nếu đang trong trận chiến, phía trước, phía sau, bên trái và bên phải đều được camera ghi hình lại và hiển thị trên màn hình điều khiển. Nhưng hiển nhiên, hiện tại người điều khiển chỉ là muốn đi ngủ mà thôi.

Ba năm trước đây, tia nắng thiên đường rực rõ đó dường như lại hiện lên ở trước mắt.

Đó mới là nơi mà tiểu điện hạ của hắn nên ở, mà không phải trong vũ trụ lạnh băng...... Khương Kiến Minh nghĩ thầm.

Chính là, người tôi yêu, hiện tại ngài đang ở nơi đâu??

Trong đầu hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Garcia, chính miệng vị hoàng tử điện hạ này thừa nhận tử vong không có ý nghĩa, nhưng lại ở trong đôi mắt y tìm được một tia mơ hồ.

Đó là ngài sao, người tôi yêu?

Là thế lực nào đã khiến ngài phải làm vậy, là thứ gì khiến ngài tự mình lựa chọn huỷ hoại bản thân?

Cậu sẽ tìm được người.

Cũng không phải thân thể, càng không phải linh hồn.

Khương Kiến Minh nhắm mắt lại. Cùng Đường Trấn hàn huyên lâu như vậy, hiện tại thuốc ngấm vào người khiến cho cậu thoải mái hơn rất nhiều, con buồn ngủ cũng nhẹ nhàng ập đến.

Bên trong cơ giáp đen tối rất ấm áp, ngăn cách hết thảy gió lạnh bên ngoài.

Khương Kiến Minh hô hấp dần dần trở nên nhẹ nhàng, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Trong mơ, cậu thấy anh linh hóa thành cánh chim trắng, vỗ cánh bay xa vạn dặm, bay tới nơi sâu thẳm của bầu trời đêm.

Mà dưới chân cậu đang bước lên vùng đất vô tận, sống lưng cậu thẳng tắp, bước từng bước một, thong thả mà gian nan đi vào nơi hắc ám kia...... Hắc ám, Tinh sào của biển sao.

Tác giả có lời muốn nói: Không tra, không ngược luyến, đây là hai mũi tên luôn hướng về nhau, sủng ái lẫn nhau.

Khương của ba năm trước: Chúng ta (hôn ước) quan hệ đến đây là kết thúc.

Khương của ba năm sau: Bởi vì tôi đã quyết định cả đời làm tiểu goá phụ cho tiểu điện hạ.

Khương của ba năm trước: Nhìn thấy chiếc nhẫn này không? Tôi sẽ không bao giờ mang lên ngón áp út nữa.

Khương của ba năm sau: Hiện tại nó là vòng cổ của tôi.

Khương của ba năm trước: Không có ai hay bất cứ điều gì trên thế giới có thể hủy hoại tôi, trừ khi tôi chọn cách hủy hoại chính mình.

Khương của ba năm sau: Đi thôi, đi Tinh Sào, đi Tinh Sào.

Khương của ba năm trước: Sẽ không hận, nhưng cũng không yêu, chúc chết sớm.

Khương của ba năm sau: Chào buổi chiều, hôm nay cơ thể của ngài đã bị kền kền và chó rừng ăn thịt chưa,... tình yêu của tôi. (cười).

Giống như là một câu mẫu quen thuộc. Đoạn cuối cùng là một kết quả của nghệ thuật xử lý, nếu dựa theo tính tình của Khương Kiến Minh, hiện thực hẳn là như này:

Trong mơ, cậu thấy anh linh hóa thành cánh chim trắng......

Mà cậu một tay cầm dây thừng, tay kia cầm lưới chim, lại làm như không có chuyện gì dấu một bao đồ ăn vặt cho chim, thong thả mà gian nan mà đi vào Tinh Sào của biển sao đen tối. (?)