Sáng Sớm Trầm Miên

Chương 1: Tốt nghiệp

Quyển 1: Tôi thấy linh hồn anh hùng

Chương 1: Tốt nghiệp

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nghe thấy tiếng gió giữa buổi trưa hè.

Vù......

Có hương thơm của cỏ và vị ẩm của gió.

Khương Kiến Minh ý thức mông lung, cậu nghĩ: Mình đang ở nơi nào.

Mặt trời xuyên qua những lá cây, tạo nên những hạt ánh sáng le lói, tiếng chim ríu rít hót véo von xa xa.

Chàng học viên quân sự trẻ tuổi ngủ gật trên bàn đọc sách cạnh cửa sổ trong Thư viện Quốc gia Aslan, tay phải đặt trên những trang sách đang mở, xung quanh là ánh sáng trắng yên bình.

Một bàn tay mảnh khảnh vươn ra vuốt mái tóc đen của cậu.

Khương Kiến Minh giật giật mí mắt, hồi lâu mới mở mắt ra. Có một thân hình mảnh khảnh đứng ngược ánh sáng xuất hiện trước mặt cậu, mái tóc quăn màu bạch kim mềm như lụa, tràn đầy ánh sáng.

Bóng người hơi cúi đầu, mái tóc xoăn tán loạn, một đôi mắt trong veo xinh đẹp ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, giống như hồ băng màu ngọc lục bảo vào mùa đông trong truyện cổ tích.

Ngón tay trượt xuống, bốn đầu ngón tay nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve gò má Khương Kiến Minh.

Khương Kiến Minh vẫn nằm trên bàn, nghiêng đầu nửa mở mắt, một lọn tóc rũ xuống mắt phải, "...... Ryan."

Sau khi cậu nói ra cái tên này, trầm mặc một lúc lâu.

Nhìn xuống, cậu thấy cuốn sách dưới tay phải của mình. Đó là một tập thơ mới được xuất bản, mở ra tờ đầu liền thấy viết:

〈 Chiến đao nằm trên lá cờ cháy đỏ.

Ngọn gió buồn hiu quạnh thổi từ Bắc vào Nam. 〉

Hoàng tử hơi cúi người xuống, giúp cậu vén tóc ra sau tai. Cánh môi nhẹ nhàng khép mở tựa như đang nói gì đó nhưng lại không có thanh âm phát ra.

Cái bóng của hoàng tử chuyển động, ánh sáng và bóng tối hòa quyện vào nhau trên trang giấy trắng như tuyết của tập thơ, như thể ngày và đêm xoay vần trên những nét chữ in đen.

〈 Tiếng chuông báo tang vang lên từ sáng sớm.

Bài ca phúng điếu được hát trong đêm tối.

Vào lúc hoàng hôn, bên cạnh vách đá cao nhất,

Một bông hồng vàng nổi loạn khô héo.〉

Tích tắc, Tích tắc... Trong thư viện Quốc gia Aslan rộng lớn, kim giây của chiếc đồng hồ treo tường kiểu trái đất cổ xưa khẽ vang lên.

Xung quanh là vô số dãy giá sách bằng gỗ sơn mài và trên đó là những cuốn sách giấy cổ xưa, ngoài cái này ra không còn một ai khác.

"Ryan."

Khương Kiến Minh thở dài một tiếng.

Rồi sau đó cậu ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Tiểu điện hạ, tôi đã nói rồi, ngài chết rồi thì tuyệt đối không nên xuất hiện trong giấc mộng của tôi nữa."

Rắc!

Giấc mơ êm đềm tươi sáng bỗng chốc vụt tắt, vết nứt vô tình xẻ đôi hoàng thái tử trẻ tuổi tuấn tú thành hai nửa.

Cách đó không xa là kệ sách, gần chỗ cửa kính cùng chạc cây, bàn đọc sách trước mặt là tập thơ đang mở, tất cả đều hoá thành mảnh nhỏ, biến mất ở cảnh trong mơ.

Chỉ có những nét chữ in trên trang giấy biến thành những con bướm đen đuổi theo ánh sáng, hai dòng cuối của bài thơ tang tóc dần biến mất giữa không trung:

〈 Đừng khóc, khi mặt trời vĩnh hằng buông xuống—

Tôi thấy linh hồn anh hùng biến thành một con chim trắng và bay đến tổ của biển sao〉

"Nếu ngài thật sự muốn báo mộng," Khương Kiến Minh đẩy tập thơ ra, chậm rãi ngồi thẳng người trên, hai tay đan chéo vào nhau, ánh mắt lộ ra vẻ chân thành, "Ngài hẳn nên đi báo mộng cho lão nguyên soái Trần Hán Khắc, nhanh nói cho bọn họ và hoàng thất, hài cốt của Hoàng Thái Tử điện hạ ở nơi đâu ——"

Trong nháy mắt, thân ảnh Hoàng Thái Tử Ryan vỡ vụn thành nhiều mảnh. Khương Kiến Minh lại không vui không buồn nhìn sang, tự nói:

"Nhưng Ryan à, kỳ thật tôi rất hoài nghi liệu hài cốt của ngài vẫn còn sao? Ba năm rồi, hài cốt của ngài sẽ không phải đã bị kền kền ăn sạch rồi chứ?"

Phanh...... Tựa như không cách nào chịu nổi những lời lẽ này nữa, bóng người trước mắt hoàn toàn sụp đổ.

Khương Kiến Minh nhắm lại mắt. Ngay sau đó, cậu cảm thấy dưới chân mình cũng nứt ra, ý thức của cậu cũng dần ngã xuống.

Trong phút chốc, bóng tối biến mất ——

......

—— Cậu từ từ mở hai mắt ra.

Đập vào mắt là tòa nhà màu xanh đậm của Học viện Quân sự đệ nhất của Hoàng gia Kaios, những tấm kính phản chiếu ánh sáng mỹ lệ dưới ánh mặt trời.

"Xít......" Đầu Khương Kiến Minh đau muốn nứt ra, cậu giơ tay ấn xuống một bên huyệt Thái Dương, chậm rãi chống người ngồi thẳng trên ghế dài.

Cậu ngơ ngẩn mà đỡ trán lầm bầm lầu bầu: "Chiến trường Viễn tinh cũng có kền kền và linh cẩu sao?...... Hẳn là không có đâu, không có."

Sau khi thoát khỏi cảnh trong mơ, các giác quan cũng dường như quay trở lại, nhiệt độ đầu thu có chút oi bức, nhưng gió thổi qua liền rất mát mẻ, cách đó không xa đám học sinh trẻ tuổi hò hét cười đùa ầm ĩ, tiếng bước chân nhanh chóng xuyên qua bóng cây truyền đến.

Mùa tốt nghiệp trường quân sự luôn luôn rất thú vị, ít nhất là đối với hầu hết mọi người.

Khương Kiến Minh đứng lên, vỗ nhẹ vào bộ đồng phục sĩ quan màu xanh đã nhàu nát, đôi mắt cậu rơi vào phiếu điểm trong tay.

Khoảng một tiếng trước, cậu mới nhận được tờ giấy báo điểm các môn học cuối cùng, rồi tìm một chỗ để đánh một giấc... Sau đó, cậu có một giấc mơ chẳng mấy dễ chịu.

Khương Kiến Minh liếc nhìn trang đầu tiên, xé tên mình xuống, vò phiếu điểm thành một cục rồi tiện tay ném vào thùng rác.

...... Thứ này đối với cậu là vô dụng.

Cậu bước ra khỏi bóng cây, chuẩn bị quay về ký túc xá. Kết quả mới đi được hai bước, đã bị người bên cạnh hung hăng đυ.ng phải.

Một làn sóng kỳ lạ truyền đến, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tạo nên một trận đau đớn, Khương Kiến Minh lảo đảo hai bước.

"Má ơi!" kẻ đυ.ng phải sợ hãi kêu lên một tiếng, "Tàn...... Tàn tinh nhân!?"

Khương Kiến Minh đỡ cây đứng vững, rồi liếc nhìn lại.

Trước mắt chính là hai quân giáo sinh, người đυ.ng phải cậu là kẻ có cái đầu màu nâu, đồng bạn bên cạnh có tóc màu vàng, cả hai người đều mang vẻ mặt hoảng hốt vì vừa mới gây họa.

Dưới ánh mặt trời, tay phải của hai người được bao phủ bởi một tinh thể trong suốt, giống như móng vuốt của mãnh thú khổng lồ, mà đây cũng chính là nguồn gốc khiến cậu khó chịu.

—— Đây là Tinh Cốt Cách được dẫn phát ra bên ngoài của nhân loại mới, được gọi là "Tinh Cốt".

Kể từ khi bức xạ sóng đen xuất hiện chính là lúc đặt dấu chấm hết của kỷ nguyên tinh cầu xanh, mà có Tinh Cốt hay không chính là cách để phân chia nhân loại thành 2 kiểu: Nhân loại mới được gọi là "Tân tinh nhân" và người sống sót còn lại của nhân loại cũ là "Tàn tinh nhân".

Tinh cốt nhanh chóng bị thu trở lại trong cơ thể, hai thanh niên vội vàng chạy tới, hoảng sợ duỗi tay đỡ cậu: "Bạn học, cậu không sao chứ!? Tại bọn tớ tưởng chỗ này không có ai —— chúng tớ thật không phải cố ý!"

Khương Kiến Minh không cần hắn đỡ, tự mình đứng thẳng rồi lắc đầu: "Không có việc gì."

"A, cậu chậm một chút," cậu bạn tóc nâu càng thêm lúng túng, "Sao có thể, vừa rồi tớ mới thả Tinh Cốt ra, bạn học cậu có khó chịu chỗ nào không, có choáng đầu hay buồn nôn không.... Hay là tớ đưa cậu đến phòng y tế nha?"

Khương Kiến Minh dừng một chút, nhướng mày quay đầu ——

Dáng người cậu thực mảnh khảnh, làn da phá lệ mà trắng sáng, gần tương đương với thiếu máu, làn da tái nhợt. Vì thế chỉ cần nhắm mắt và hơi cúi đầu liền càng thêm tinh xảo, diện mạo này trời sinh tạo cho người ta một loại cảm giác kinh diễm và thương tiếc.

Nhưng mà, loại cảm giác này chỉ dừng lại trước khi cậu ngước mắt lên.

Có lẽ là bởi vì đôi mắt đen kia quá mức bình tĩnh và khoan dung, phong thái quá tùy ý, khiến cho vẻ ngoài yếu ớt hầu như bị xóa bỏ, thay vào đó là một loại khí chất khiến người khác phải yên bình.

Khương Kiến Minh ấm áp nói: "Đừng sợ, tôi thật sự không có việc gì, trở về uống chút thuốc an thần thì tốt rồi."

Hai người thanh niên vẫn ngẩn người đứng ở nơi đó, mãi đến khi Khương Kiến Minh xoay người rời đi, hai người mới nhìn bóng dáng đơn bạc kia từ từ phục hồi tinh thần.

Thanh niên tóc nâu vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng, lầm bầm lầu bầu: "Mẹ nó hù chết lão tử, sao Tàn tinh nhân lại ở trong viện của chúng ta? Viện chúng ta đâu có Tàn tinh nhân nào đang học đâu nhỉ?"

Thanh niên tóc vàng cũng vò vò tóc: "Nói không chừng là tiểu mỹ nhân của Lục viện đến tìm bạn đời đó."

Thanh niên tóc nâu thở dài một hơi, vỗ vỗ ngực nói: "Người đẹp tốt bụng quá đi, cũng may người ta rộng lượng không so đo, bằng không...... Mẹ nó, ở trước mặt Tàn tinh nhân phóng Tinh Cốt, ấn định theo luật pháp Đế quốc, hai chúng ta liền bị phán ngồi tù. "

Vừa nói, hắn vừa nhấc chân đi về phía trước, không ngoài dự kiến mà rất nhanh liền thấy một chiếc ghế dài dưới bóng cây, bên cạnh còn có một thùng rác tái chế màu trắng.

Thùng rất sạch sẽ, phía trên là một tờ giấy tinh xảo bị vò nát.

Chàng trai tóc nâu vui mừng khôn xiết, nhịn không được đem tờ giấy kia cầm lên, hướng đồng bạn cười nói: "Ai da, thật là sao lại có người trong ngày tốt nghiệp liền ném phiếu điểm đi thế này, rốt cuộc điểm phải kém đến nỗi nào mới làm thế nhỉ."

Lòng hiếu kỳ của nhân loại luôn rất khó kiềm chế.

Hai thanh niên vô cùng thích thú lật xem học bạ của người bạn cùng lớp không quen biết này, đọc đến trang đầu tiên thì nhăn mũi, "Chậc chậc chậc chậc... Quả nhiên là vậy."

Điều khiển tinh thể đạt 57 điểm, thực chiến cơ bản 62 điểm, thực chiến cao cấp 50 điểm, điều khiển cơ giáp 76 điểm, bắn súng cơ bản 79 điểm......

Quả thật thảm không nỡ nhìn.

Thanh niên tóc nâu líu lưỡi, tùy tiện lật thêm một trang, chương trình học trên phiếu điểm ngày càng nhiều.

Bạn học tóc vàng bên cạnh nhịn không được "Hả" một tiếng, bởi vì những tờ sau thành tích dường như tốt hơn rất nhiều.

Vũ khí Tân tinh 87 điểm, tiến hoá nhân loại 89 điểm, Sinh vật ngoài hành tinh 91 điểm, Lịch sử triết học cổ đại 90 điểm......

Hai thanh niên kinh ngạc nhìn nhau.

Chàng trai tóc nâu lại đưa mắt trở lại đôi tay của mình, lẩm bẩm nói: "Những môn học của người này thật phức tạp, rốt cuộc là thuộc viện nào vậy...... Má ơi! Chiến trường tâm lý học 94 điểm? Môn này người cao điểm nhất lớp ta cũng mới chỉ có 90 điểm?"

Thanh niên tóc vàng hít hà một hơi, chỉ vào một cột điểm: "Phóng ý thức tinh thần 92 điểm!...... Đây là môn chính khó nhất của Tam viện, nhưng mà không phải bên Tam viện nói năm nay ngay cả 80 điểm cũng không có mấy người đạt được sao?"

Thanh niên tóc nâu nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy phiếu điểm này nhìn như bình thường kỳ thật cũng không bình thường lắm.

Hắn run rẩy ngón tay mở ra trang sau, đột nhiên trừng lớn mắt: "Từ từ...... Chiến thuật mô phỏng được 97 điểm!? Phân tích lịch sử chiến lược đế quốc 100 điểm —— điểm tối đa!?"

...... Đó đã là trang cuối cùng của học bạ, và bên cạnh đó là nhận xét của trưởng khoa.

Mấy cái thứ như lời nhận xét, kỳ thật bất kỳ viện của hệ nào, thậm chí bất kỳ trường học nào, đều có chung một dạng: Đạo đức thế nào, ưu nhược điểm ra sao, kèm theo đó là lời khích lệ cùng cổ vũ.

Nhưng mà tại phiếu điểm này, lời nhận xét chỉ có 2 hàng ngắn ngủi nhưng lại vô cùng chấn động:

"Trời đố kỵ thiên tài, ngọc đẹp tạo khuyết điểm."

"Tôi chân thành đề cử đến quý quân đội nên phá cách cho việc gia nhập vào chức vị trung tâm văn chức."

Hai thanh niên đứng sững sờ một lúc lâu, bỗng nhiên giật mình, nhớ ra nên kiểm tra tên trên học bạ này.

Tuy nhiên, khi lật lại trang đầu tiên, cột thông tin cơ bản đã bị xé bỏ, phía dưới chỉ có cột điểm trung bình các môn học nằm lẻ loi trên trang giấy.