Tang Du cho rằng cô thu lại cảm xúc cũng đủ tốt, sẽ không để Lam Khâm phát hiện bất thường.
Nhưng mà sau khi nghe thấy anh nói xong, hàng rào gian nan dựng nên không hề dự liệu mà sụp đổ, giọng nói trầm thấp của Trình Trì về bên tai, một mực quấn lấy cô: “Đại thiếu gia có thể chấp nhận… con gái của tội phạm bắt cóc không?”
Bố cô không phải tội phạm bắt cóc, cô đã thấy chứng cứ vô cùng xác thực, có thể chắc chắn không hề lầm.
Nhưng khi đó tin tức chấn động một thời, náo loạn đến mức mọi người đều biết, khiến một cô bé trong một gia đình bình thường thành nơi nghị luận bàn tán của mọi người trong một đêm.
Thân thích trở mặt, hàng xóm tránh né, các bạn học và giáo viên thì thầm to nhỏ, mẹ cũng bạc trắng tóc, nằm trên giường bệnh hai ba năm, cô bỏ học chăm sóc cho bà, tiền trong nhà dùng hết, cô cũng không còn cách nào khác, vì thế mỗi ngày rời giường từ rạng sáng, đến giao lộ bày quán, bán cháo và mì gõ.
Trước kia cô cảm thấy, thế giới của cô và Lam Khâm khác nhau một trời một vực, cô cũng không có ưu điểm gì, không hề nghĩ tới… Có thể được Lam Khâm yêu đậm sâu đến vậy.
Nhưng đã có được rồi thì không thể nào buông tay, cho dù về sau phát hiện cô không tốt bao nhiêu, Lam Khâm cũng không được ghét cô! Cô là của anh, không chấp nhận trả hàng!
Mũi Tang Du hơi chua xót, chép miệng không nói lời nào, Lam Khâm hôn lên mi mắt cô, xoay người ngồi xổm xuống trước mặt cô, quay lưng về cô, tay duỗi về phía sau.
“Anh làm gì vậy…”
Tang Du quá để ý đến khả năng Lam Khâm sẽ ngại hình ảnh của cô, khóe mắt ươn ướt, tự giận dỗi chính mình.
Khâm Khâm không được không yêu cô!
Ủy khuất muốn khóc.
Lam Khâm thấy cô không ngoan, nắm lấy cổ tay của cô kéo về phía trước, cô không phòng bị, thở nhẹ bổ nhào lên lưng anh, anh nâng đầu gối cô lên, khó khăn cố hết sức mà đứng lên.
Tang Du sợ anh không ổn, vội vàng thành thật phối hợp, nỗ lực ôm cổ anh, lí nhí ghé qua nhỏ giọng nói: “Anh buông ra, để tự em đi…”
Miệng cô nói rất cứng rắn, nhưng cơ thể lại ỷ lại vô cùng, sợ Lam Khâm buông cô xuống thật, chân kẹp vào eo anh, không có nửa điểm muốn tách ra.
Lam Khâm quay đầu lại dán lên mặt cô, không nhanh không chậm cõng cô về tòa nhà.
Trên đường không dài lắm, nhưng Lam Khâm đi chậm, hơn mười phút, Tang Du gác lên vai anh, lặng lẽ để nước mắt tích tụ từ lâu chảy ra, không biết thỏa mãn mà ngửi hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người anh.
Vào đến cửa nhà, Lam Khâm cẩn thận đặt cô lên sô pha, ngồi xổm bên cạnh, để giấy lót trên đầu gối cô viết chữ: “Tiểu Ngư, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Tang Du lắc đầu: “Vậy anh phải làm sao.”
Lam Khâm thương lượng với cô: “Tùy tiện nấu một chút, bỏ vào hộp giữ nhiệt mang theo.”
Tang Du suy nghĩ một chút, cười ra tiếng: “Cho nên là em ăn thịt cá, anh ở bên cạnh ăn đồ chay sao?”
Ánh mắt Lam Khâm sâu sắc dịu dàng, ôm chân cô ngẩng mặt, như bé mèo trong tranh khao khát không tiếng động, chờ hai giây thấy cô không đồng ý, anh lại cọ cọ một chút, rũ đuôi mắt, toát ra vẻ đáng thương chọc tim người khác ngứa ngáy.
Không cần nói, không cần viết, tất cả ý tứ nằm trong một ánh mắt rực rỡ lung linh.
Làm ơn, Tiểu Ngư đồng ý đi ——
Quả thực Tang Du muốn chảy máu mũi, bóp mặt anh xoa nhẹ lung tung một hồi, lại gần sờ soạng từ trên xuống dưới roòi hôn anh một cái, nhếch khóe miệng, nhảy xuống sô pha: “Được rồi —— dắt Khâm Khâm của em đi ra ngoài ăn.”
Lam Khâm đã lên kế hoạch vài mục tiêu, tỷ như lần trước ở gần Nghi Gia nhìn thấy cá nướng, lại bị Tang Du một mực phản đối.
Khi xe lái ra cổng lớn nhà cũ Lam gia, Tang Du vỗ tay: “Khâm Khâm, chúng ta đi ăn quán ven đường, mùa này vẫn chưa lạnh, vừa lúc có thể nướng BBQ thịt xiên bên ngoài!”
Lam Khâm kinh ngạc đến ngây người, nhà dinh dưỡng đâu rồi? Không phải là cần nghiêm ngặt ăn thức ăn chất lượng sao? Tin tức thường xuyên nói rằng ăn BBQ nướng không tốt cho sức khỏe…
“Cánh gà nướng móng heo nướng!”
Lam Khâm dao động.
“Bỏ trong hộp giấy bạc, rưới đầy nước chấm ớt xanh cà tím nấm kim châm!”
Lam Khâm nuốt nước miếng.
“Còn có mì đậu thịt hun khói rải ớt cay nữa!”
Lam Khâm đói bụng…
Anh ôm chặt hộp giữ ấm của mình, bên trong là hai món chay Tiểu Ngư nấu cho anh, một tuần anh mới có thể ăn thịt một lần, cũng chỉ có thể ăn một ít thịt băm với chút gia vị, hơn nữa đời này, có lẽ cả đời này anh sẽ không được chạm vào đồ quá muối quá cay.
Lam Khâm tủi thân bắt lấy tay Tang Du, đừng nói nữa, anh rất thèm.
Tang Du chọn quán được cho điểm cao trên mạng gần đây, vừa cùng Lam Khâm xuống xe thì thấy, quả nhiên làm ăn phát đạt, bàn nhỏ bên ngoài còn thừa hai ba chỗ, lau rất sạch sẽ, hoàn cảnh không tồi.
Buổi tối đầu thu hơi lạnh không gió, được than lửa nóng của quán đồ nướng cùng những ly bia chạm vào nhau, càng thêm ấm áp.
Lam Khâm đi rất ít nơi, chỗ nào cũng đều mới lạ, đôi mắt sáng ngời đánh giá khắp nơi, Tang Du nhìn đến mềm lòng, lau ghế dựa ấn anh ngồi xuống trước, còn mình đến quầy tiếp tân gọi món.
Trên các bàn cũng có thực đơn dự phòng, Lam Khâm cảm thấy hứng thú lấy lại đây nhìn kỹ, nghiên cứu từng cái, móc sổ nhỏ ra nghiêm túc ghi chép.
Cánh gà, Tiểu Ngư có thể làm cho anh sốt mật ong hoặc là thịt kho tàu.
Thịt bò, hầm mềm nhừ, làm thành tương thịt bò, anh có thể ăn.
Gân, chưa ăn qua, không biết có khó cắn hay không.
Đậu hủ nghìn tấm là cái gì?Đậu hũ nghìn tấm
Khi lòng hiếu học của Lam Khâm giống như chết đói, ánh sáng trước mắt anh bị bóng dáng tới gần che đậy, thực đơn đang rõ ràng trở nên tối, không thấy rõ chữ nhỏ lắm.
Bóng đen trên đầu quá lớn, chắc chắn không chỉ có một người.
Càng không phải là Tiểu Ngư trở lại.
Lam Khâm nhíu mày ngẩng đầu, trước bàn có hai cô gái trẻ là bạn của nhau đang đứng, đều là tóc dài rũ vai, ngũ quan tinh xảo, mặc quần áo trang điểm cũng đủ hấp dẫn người qua đường ghé mắt.
Hai cô gái thấy gương mặt Lam Khâm, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, kích động liếc nhìn nhau một chút, bên trái nói trước: “Anh trai nhỏ, có thể giúp chúng em chút việc không?”
Sắc mặt Lam Khâm chuyển lạnh.
“Là thế này, chúng em đang quay một video, có thể nhờ anh hỗ trợ ống kính một chút không?” Bên phải ngọt ngào hát đệm theo: “Bảo đảm không lãng phí nhiều thời gian của anh, anh thật sự —— quá đẹp trai, đôi mắt siêu đẹp, nếu anh chịu quay, ít nhất lượt thích của chúng em cũng phá mười vạn!”
Hai cô gái chắp tay trước ngực làm nũng: “Xin anh đấy, chúng em mời anh ăn cơm.”
Lam Khâm hờ hững rũ mắt xuống.
Những lời ca ngợi, anh chỉ muốn nghe Tiểu Ngư thôi.
Anh lật sổ sang một trang mới, cầm bút rồng bay phượng múa, viết một hàng chữ rồi dựng thẳng lên tới cho các cô xem ——
“Ngại quá, bạn gái tôi không thích.”
Tang Du chọn món xong, đối với đơn rượu lại do dự, dù cô có vui như thế nào, đáy lòng vẫn có chút buồn bực, cứng rắn kẹt lại ở nơi đó, không khống chế được mà lo lắng Lam Khâm có thật sự bình tĩnh chấp nhận tình huống trong nhà cô hay không.
Đầu ngón tay cô nán lại trên nhiều nhãn hiệu bia khác nhau, có chút muốn uống, theo bản năng thở dài quay đầu lại nhìn xung quanh một cái, ánh mắt ảm đạm lập tức nổi lên.
Đêm nay ra ngoài, Lam Khâm mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen hơi rộng, khiến da anh như bạch ngọc, ôn nhuận lóa mắt trong đám người, vốn là cảnh đẹp của một mình cô, kết quả cô mới rời đi một lát thế mà có hai nữ sinh đứng trước bàn, còn đang làm làm nũng dễ thương các kiểu với anh?
Tang Du tức giận chọc ngón tay một cái: “Ông chủ, hai chai Thanh Đảo Thuần Sinh!”Bia Thanh Đảo Thuần Sinh
Nói xong cô vén tóc dài trước ngực lên, hùng hổ đi qua chỗ Lam Khâm, không chờ tới gần đã mơ hồ nghe được giọng điệu tinh tế mềm mại của hai cô gái: “Anh trai nhỏ, bạn gái anh keo kiệt như vậy sao? Một cái video thôi mà.”
Tang Du nổi trận lôi đình, còn anh trai nhỏ?!
“Xin lỗi, đúng là bạn gái anh ấy keo kiệt như vậy đấy,” Cô mỉm cười đến gần, ngồi xuống bên cạnh Lam Khâm, ngẩng đầu cong mi, ánh mắt như đao: “Hai vị còn có chuyện gì nữa không?”
Lam Khâm vừa thấy cô, sương tuyết trong mắt hòa tan, lập tức cầm lấy mười ngón tay cô đan vào nhau.
Hai cô gái hiểu rõ, hoàn toàn không diễn nữa, lắc tay thở dài mất mát, mỗi bước đi đều như lưu luyến không rời.
Tang Du nhìn chằm chằm bóng dáng các cô biến mất, mới quay lại đầu trừng Lam Khâm, khi mở miệng, thế nhưng không tự giác mang theo vài giọng mũi: “Khâm Khâm!”
Gọi xong rồi, cô lại không biết nên nói gì nữa, không chịu nắm lấy tay anh, tự mình chà đầu ngón tay vào nhau, niết đến đỏ lên.
Lam Khâm nắm lấy tay cô một lần nữa, trân trọng xoa xoa, viết chữ cho cô: “Muốn tìm anh để quay video, anh từ chối.”
Tang Du rầu rĩ hỏi: “Từ chối như thế nào?”
Lam Khâm lật lại trang giấy đã viết cho cô xem —— “Bạn gái tôi không thích.”
Bạn gái người nào đó “hừ” một tiếng thật dài, trán dựa lên cánh tay anh, vừa ngọt vừa chua lẩm bẩm yếu ớt: “Xong đời rồi Lam Tiểu Khâm, em thấy mấy cô gái trẻ trêu anh liền tức giận, đúng là anh từ chối nhưng các cô ấy vẫn không đi, em càng tức giận, tức giận đến ăn không ngon, muốn uống rượu.”
Cô ngước mặt lên, ánh mắt long lanh nhìn anh: “Em uống một chút rượu được không?”
Lam Khâm phản đối: “Không tốt cho cơ thể.”
“Chỉ một chút,” Cô dính lấy anh không bỏ: “Muốn uống mà.”
Ánh đèn của quán đồ nướng trắng nhạt, ánh trăng cao cao, đôi mắt giận dữ ướŧ áŧ đỏ lên của Tang Du, cắn cánh môi trở nên đỏ thắm, yết hầu Lam Khâm khẽ động, kiềm chế suy nghĩ muốn hôn cô, kéo cô gần sát lại với ghế dựa, ôm chặt cô trấn an, nhanh chóng viết chữ: “Uống vào có khó chịu không?”
“Sẽ không!” Tang Du cam đoan: “Cùng lắm cũng chỉ ngủ hơi lâu một chút.”
Lam Khâm thỏa hiệp, chờ thịt nướng BBQ và bia đặt lên bàn, anh cũng mở hộp giữ ấm của mình, rót canh ra bát, cùng chạm vào chén rượu của Tang Du.
Anh uống nửa bát, Tang Du uống một ly, vẻ mặt và tốc độ nói hoàn toàn bình thường, cười cười nói nói ăn đến không dừng được.
Anh uống một chén, Tang Du uống ba ly, gương mặt dần ửng đỏ, mềm mại ăn vạ trên người anh.
Anh uống xong canh, Tang Du mở chai thứ hai, đang tính rót vào ly, bị Lam Khâm đè lại, hạ bút ghi chữ: “Không thể uống tiếp.”
Tang Du phồng má, mê man nhìn anh, cằm nhọn đỏ một vùng, mồm miệng rõ ràng nói: “Khâm Khâm anh đừng làm em đau, sau này anh…”
Sau này thế nào, cô lại gục đầu xuống không chịu nói.
Lam Khâm không yên tâm, ôm cô lên đùi, khi cơ thể cô cử động, đúng lúc một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống dưới ánh đèn, giống như sao băng hiện lên.
Người cô mềm nhũn, bò vào lòng anh, túm áo len của anh sợ hãi hỏi: “…Sau này anh, hiểu về em nhiều hơn, có thể đừng làm đau em không.”
Một khắc khi Lam Khâm nghe rõ, trong lòng đau như là đao chém rìu đυ.c, mở miệng muốn nói cho cô, dùng hết sức lực trong cổ họng, chỉ có cơn đau âm ỉ.
Anh bế Tang Du lên, để lại tiền rồi rời khỏi tiếng người ồn ào trong quán nướng, nơi này cách bờ sông không xa, đối diện cũng có bậc thang đi qua đê sông.
Gió đêm hơi nổi lên, mềm mại ẩm ướt, Tang Du ở trong ngực anh không thành thật, nháo không muốn về, câu lấy sau cổ anh liều mạng cọ xát, hàm hồ nói: “Khâm Khâm, anh dẫn em ra bờ sông nhìn được không…”
Lam Khâm chụp mũ áo khoác lên đầu cô, đi xuống dưới dọc theo bậc thang tối tăm.
Tang Du say đến mơ màng, tác dụng chậm của rượu ngày càng tăng lên mạnh mẽ, qua lại bất an lộn xộn, Lam Khâm căng thẳng che chở cho cô, nhất thời không chú ý tới chỗ hổng bậc thang dưới chân, mắt thấy muốn té ngã, anh sợ cô bị thương, theo bản năng ngã sang bên kia, khuỷu tay bên trái đập vào phiến đá cứng rắn.
Lam Khâm kêu rên, sức lực trên tay không thả lỏng chút nào, càng ôm chặt Tang Du hơn.
Anh nén cơn đau đứng vững, trên môi trắng bệch khô khốc, Tang Du giật mình mở mắt ra, duỗi tay sờ sờ: “Khâm Khâm, môi anh khô quá, có cần em không…”
Giọng nói rơi xuống, đôi môi đỏ của cô mang theo mùi rượu sát gần, mềm mại bao trùm dễ chịu, triền miên quấn lấy.
Bốn phía yên tĩnh, phía xa có tiếng xe chạy qua, ánh trăng như lụa, mặt sông bị gió nhấc lên gợn sóng.
Lam Khâm đã quên đau, xoay người đặt cô lên phiến đá vừa đυ.ng vào, tay đè lưng cô, đến khi cảm thấy cô không hô hấp, mới khẽ liếʍ khóe môi cô thoáng buông ra, l*иg ngực phập phồng kịch liệt.
Tang Du thoát lực dựa vào cổ anh, có hơi thiếu oxy, nửa ngủ nửa ngất xỉu đi, Lam Khâm nâng cô lên quay về, mới vừa đi được hai bước, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên trong đêm lặng.
Lam Khâm ngừng lại.
Không phải của anh, là của Tiểu Ngư.
Hồi thứ nhất anh không quan tâm, ngay sau đó vang lên lần thứ hai, lộ ra vẻ gấp không thể chờ, Lam Khâm nhíu mày, tìm được điện thoại theo tiếng chuông, là một dãy số lạ, thuộc sở hữu mà lại cực kỳ quen thuộc, là nhà Tiểu Ngư.
Nhà cô…
Lam Khâm nắm điện thoại, mẹ cô và những người nhà khác đều ở đó.
Anh biết được có thể có việc gấp, nhưng Tiểu Ngư ngủ rất sâu, chung quanh không ai có thể hỗ trợ.
Lam Khâm lập tức cởϊ áσ khoác lót trên mặt đất, cẩn thận đặt Tang Du dựa vào tường, vừa lấy điện thoại của mình, vừa nhận điện thoại.
Âm thanh bên trong ồn ào, truyền đến giọng phụ nữ dồn dập cao vυ't: “Tang Du, mẹ mày ngã bệnh ở bệnh viện! Mày có về một chuyến không?”
Yết hầu Lam Khâm sưng lên, thiên ngôn vạn ngữ đổ đến như muốn nôn khan, anh nhanh chóng mở phần mềm giọng nói, nhấn vào chữ Hán, chưa kịp thay đổi giọng nói, giọng nữ lại kêu lên: “Nói chuyện đi Tang Du! Nếu mày không về tao cũng mặc kệ đó!”
Đầu ngón tay anh run lên, vội vàng nhấn nút thay đổi, giọng điện tử ngang ngang nói ra nửa câu, giọng nữ hoàn toàn không kiên nhẫn: “Mày nói cái gì cơ? Nghe không rõ lắm, tao gửi số phòng bệnh rồi, mày xem làm sao thì làm đi! Bà ta sống chết tao cũng mặc kệ!”
Đối phương thẳng thừng cúp máy.
Yên tĩnh, chỉ còn lại phần mềm giọng nói máy móc tiếp tụcphát ra.
Hai mắt Lam Khâm đỏ lên, dùng sức nhéo vài cái lên vết sẹo hãy còn ở trên yết hầu, mạnh mẽ chế ngự lòng bàn tay, anh dùng tốc độ nhanh nhất gửi tin nhắn thông báo cho chú Trần đợi gần đấy tới đón, bế Tang Du lên.
Khi cánh tay trái dùng sức, khuỷu tay bị đυ.ng vào tê mỏi đau nhức, anh cắn răng cố nén lại, ôm người vững vàng đi nhanh đến bậc thang, năm phút sau, xe hơi màu xám quen thuộc chờ bên đường, lặng lẽ dừng lại.
Chú Trần chạy xuống xe mở cửa cho Lam Khâm: “Tiên sinh, lập tức lái xe đi?”
Lam Khâm vội vàng gật đầu, máy bay phải đợi thì không nói, lấy trạng thái hiện tại của Tiểu Ngư cũng không thể làm được, lái xe là nhanh nhất, rạng sáng là có thể đến.
“Được, tôi lái rất nhanh, ngài đừng vội,” Chú Trần trong lúc vội lại thấy cánh tay anh mất tự nhiên: “Ngài sao vậy?”
Lam Khâm lắc đầu, toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Tang Du.
Cô say ngủ, rõ ràng không thoải mái, gương mặt ửng đỏ, hô hấp nặng nề.
Lam Khâm đỡ cô nằm xuống, lấy chính chân mình làm gối đầu, bàn tay ủ ấm trên trán cô, cô cong người, túm lấy góc áo anh, vô cùng yên tâm nên hơi thở ổn định dần.
Đêm khuya.
Chú Trần chạy một đường như bay, tới thị trấn cách mấy trăm km sớm hơn dự tính, theo hướng dẫn tìm được địa chỉ bệnh viện, trước cửa lạnh lẽo trang nghiêm, đèn đóm đại sảnh sáng trưng.
“Tiên sinh, trước tiên đã liên hệ bệnh viện hỏi thăm,” Sắc mặt chú Trần nặng nề: “Quan hệ trong gia đình Tang tiểu thư càng thêm kém mấy năm gần đây, bây giờ sợ là trong phòng bệnh trên lầu không thể nào yên ổn.”
Lam Khâm không rảnh đáp lại, vội vàng lấy áo khoác dự phòng trong xe khoác lên người Tang Du.
Cô thiêm thϊếp nhưng vẫn không tỉnh.
Chú Trần khó xử: “Nếu không thì để Tang tiểu thư ở trong xe trước? Hay là tìm khách sạn?”
Lam Khâm dứt khoát lắc đầu.
Anh không thể để Tiểu Ngư một mình.
Lam Khâm mở cửa xe, đi xuống trước một bước, cúi người đỡ Tang Du ngồi ở ghế sau, để cô ngả vào trong lòng của anh.
Mặc kệ tình huống bên trong như thế nào.
Anh là bạn trai Tang Du, anh có thể giải quyết hết.
Khuỷu tay Lam Khâm đau đến không có tri giác, nhưng mấy năm nay gần đây, anh chỉ có tính nhẫn nại là giỏi nhất, anh cắn khớp hàm, ôm chặt cô trong lòng giống như ôm một đứa bé, sửa soạn quần áo hỗn loạn giúp cô, đi lên bậc thang loang lổ của bệnh viện.