“Tôi cũng cần cô.”
Tang Du nhận được câu trả lời của Lam Khâm, tim đập rất nhanh, đưa lưng về phía anh lén lút nắm tay thành nắm đấm, sau đó quay lại với vẻ mặt ngây thơ, vô tội.
Cô cam đoan, cô chỉ giúp anh mà thôi.
Giải quyết khó khăn cho ông chủ, giúp ông chủ mặc quần áo sau khi bị thương là trách nhiệm của cô.
Không nên nhìn, không nên sờ vào, không nên nghĩ về nó, cô tuyệt đối sẽ không ——
Lòng Tang Du tràn đầy kiên định, ai ngờ vừa ngẩng đầu, đối diện với áo sơ mi mở toạc của Lam Khâm, tóc trên trán rối bời, mang tai trắng bệch lại có chút ửng hồng…
Áp sát vào, ngắm một chút đã cảm thấy say đắm!
Muốn không có tạp niệm với anh? Quá khó khăn rồi!
Tang Du hít một hơi, nắm tay đi trở lại trước mặt anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng lộn xộn, tôi giúp anh.”
Đứng đối diện thực sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô sợ bị chảy máu mũi, liền đi ra phía sau anh, hai tay chậm rãi kéo vai áo sơ mi xuống.
Vai Lam Khâm từ từ lộ ra, ánh sáng trên đỉnh đầu rõ ràng, chiếu xuống làn da mịn màng và trong suốt như ngọc thạch của anh.
Bả vai anh rộng lớn, đường cong cột sống hơi lõm xuống, nhiều năm thiếu thức ăn đã hành hạ cơ thể xinh đẹp chỉ còn một lớp cơ mỏng manh, đường viền ở bả vai lộ ra, lộ rõ vẻ yếu đuối.
Xuống chút nữa, vòng eo được gom lại, săn chắc và thon gọn.
Trong lòng Tang Du vốn tràn đầy bong bóng màu hồng, nhưng khi cô thực sự nhìn thấy toàn bộ thân thể, không biết vì sao mà khóe mắt đau xót, dâng lên sự đau thương không thể giải thích được.
Lam Khâm thực sự đã chịu khổ quá nhiều.
Có lẽ là dừng hơi lâu, Lam Khâm không nhịn được mà quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng và sự căm ghét bản thân sâu sắc.
Anh không chống cự nổi sự mê hoặc này, kéo Tang Du lại.
Nhưng thân hình này… xấu quá, cho cô xem, cô chỉ có thể nhíu mày mà thôi.
Tang Du nhanh chóng rời mắt đi, tập trung tinh thần định cởϊ áσ sơ mi ra, nhưng có một chiếc cúc áo quên chưa tháo, cô không phát hiện, giật một lần không được, theo bản năng giật lần hai với lực mạnh hơn.
Trên cổ tay Lam Khâm có hai sợi dây bị vướng ở cổ tay áo, bị kéo theo ống tay đồng thời rơi xuống.
“Lách tách” liên tiếp vang lên, lần lượt rơi xuống trên nền nhà.
Tang Du giật mình, vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt lên, phát hiện anh thường mang chuỗi hạt màu xanh đậm, tầm mắt cô không tự chủ được mà chuyển qua chỗ trống trên cổ tay hắn, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Cổ tay trắng nõn lộ rõ khớp xương, xung quanh có một vết bỏng vô cùng gớm ghiếc, rộng bằng hai ngón tay, sỉn màu và da thịt tàn tạ.
Tang Du ngây người.
Lam Khâm vội vàng xoay người đối mặt với cô, hơi thở có vẻ nặng nề hơn, nóng lòng nắm lấy chuỗi hạt trong tay cô, muốn nhanh chóng đeo lại.
Vết thương quá sâu khó có thể hồi phục, ai nhìn thấy cũng tránh né, vừa sợ vừa kinh tởm.
Tang Du cầm chặt chuỗi hạt, ý muốn không để anh lấy đi.
Cô chần chừ đưa tay chạm nhẹ vào vết sẹo, cảm thấy một mảnh da thô ráp và cứng như dự đoán, nhưng dù vậy ngay cả chất da này vẫn bị những hạt châu này cộm làm cho lõm sâu.
Anh đeo vòng là để che nó lại, và cố tình thắt chặt sợi chỉ bên trong để vết thương không dễ bị lộ.
Tang Du hiểu rõ, cô khó chịu đến mức không nói gì hồi lâu, hai mắt hoàn toàn ướŧ áŧ, cô cầm cổ tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: “… Hạt châu này, sau này ở nhà không đeo có được không?”
Khóe miệng Lam Khâm cứng đờ, anh mím môi, khẽ run lên.
Tang Du nhìn anh chằm chằm, lòng bàn tay dịu dàng che đi vết sẹo của anh: “Ở nhà không có ai, anh đừng sợ, anh đeo vòng nhiều sẽ rất khó chịu, anh nhìn đi, đều là vết cộm! Đừng đeo được không?”
Lam Khâm cúi đầu ho khan một tiếng, môi mấp máy không nói nên lời.
Nhưng Tang Du hiểu rõ, từng chữ từng chữ nói với anh: “Tôi không sợ, tôi không thấy xấu, anh không cần phải che nó, thật đấy.”
Thấy anh vẫn còn đang do dự, cô không thể làm gì khác, đành làm nũng, cúi mắt cầu xin, lay lay cánh tay anh nhẹ nhàng nói: “Khâm Khâm, tôi nghiêm túc đó.”
Lông mi của Lam Khâm hơi ướt.
Cô chỉ nói vài câu đơn giản nhưng lại khiến tim anh đau như thiêu đốt lúc nào không hay, anh không muốn Tang Du nhìn thấy sự bối rối của mình nên vội vàng xoay người quay lưng về phía cô.
Nhưng nào nghĩ đến, Tang Du lại túm lấy anh.
Anh vừa làm một động tác nhỏ, cô hoàn toàn không có chuẩn bị gì, cứ như vậy mà ngồi xổm trên mặt đất, thuận thế ngã về phía trước
Nhưng trong vòng một hoặc hai giây.
Hai người đã rất gần nhau rồi, Lam Khâm không còn chỗ nào để trốn, Tang Du cũng không có cách nào, cô “A” một tiếng rồi ngã thẳng lên người anh.
Đôi mắt của Tang Du mở to trong giây lát.
Này, chờ đã——
Cô xin thề! Xin thề! Lần này thực sự không phải cố ý——
Cô nhắm mắt theo phản xạ, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là vòng eo săn chắc trắng nõn của Lam Khâm sau khi cởi bỏ quần áo.
Giây tiếp theo.
Đôi môi của cô rất chính xác và không nghiêng lệch…
Dính ngay vào phần eo nông đang hơi hõm vào của anh.
Hơi mát và tinh tế, với một hơi thở sạch sẽ.
Thực sự rất ngọt ngào!
Tất cả dây thần kinh căng thẳng của Tang Du đều nổ tung, lập tức bùng nổ thành pháo hoa trên bầu trời.
Hôn… hôn… hôn thật rồi?!
Sau khi Lam Khâm nhận ra thứ gì đã chạm vào mình…
Anh sững sờ rồi trở thành một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích không thể cử động được.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng cơ thể này đã tràn đầy khao khát đối với Tang Du, không thể kiểm soát được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ nguyên thủy, sự tiếp xúc thân mật sau khi cởi bỏ quần áo, phản ứng xấu hổ và bất lực nhất lại ầm ầm bùng nổ.
Lam Khâm thở hổn hển, hơi cong lưng.
Người phía sau anh cuối cùng cũng giật mình thức tỉnh, rối rít nói vài câu xin lỗi rồi đứng dậy và chạy ra ngoài, nhưng không ngờ cô lại va vào cửa kêu cái “rầm”, cô oan ức “A” lên một tiếng
Tang Du ôm trán, ngừng thở hổn hển và nhịp tim bùng nổ lại, lặng lẽ nhìn Lam Khâm một cái.
Ngạc nhiên khi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh cũng đang nhìn cô.
Tang Du gần như muốn cắn vào lưỡi.
Chết tiệt, cô không cẩn thận lỡ ‘miệng’ bắt nạt làm Khâm Khâm khóc rồi ư?!
Mười lăm phút sau.
Hai người lại lần nữa ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha trong phòng khách, rất ngay thẳng và thành thật.
Tang Du ho khan hai tiếng, cúi đầu, cẩn thận bôi kem che khuyết điểm lên vết thương trên tay Lam Khâm.
“Cái đó…”
Cô nuốt nước bọt: “Tôi không cố ý.”
Lam Khâm gật đầu.
Tất nhiên, cô chắc chắn không phải cố tình.
Sao cô có thể muốn hôn anh được…
Đều tại anh…
Lam Khâm khịt mũi, đánh chữ cho cô: “Xin lỗi.”
Tang Du sững sờ, tại sao phải xin lỗi?
Lam Khâm rũ mi xuống, đánh tiếp trên màn hình: “Hại cô…”
Từ “môi” cố gắng suy nghĩ thật lâu, đánh rồi lại xóa, xóa xong lại đánh, cuối cùng vẫn xóa, anh tiếp tục giải thích: “… Hại cô chạm phải tôi, tôi đi tắm đây!”
Tang Du nghẹt thở.
Không đúng, đợi đã——
“Anh đi tắm?! Gì chứ?! Không phải đã không được để nước dính vào vết thương ở tay hay sao!”
Cho đến khi Tống Chỉ Ngọc gọi điện và nói rằng chú hai của Lam gia đã gần đến dưới lầu, Tang Du còn đang lặng lẽ thì thầm, Lam Khâm nhìn thật thà vậy mà không nghe lời, lại còn dám lén lút đi tắm!
Không ngoan ngoãn, bị cô hôn đúng là đáng đời!
Ba phút sau, chú Trần bước lên lầu, vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ địch: “Tiên sinh, lần này Lam Đổng mang theo hai cổ đông lớn.”
Tai Lam Khâm vẫn nóng bừng, ánh mắt chìm xuống, khẽ gật đầu.
Chú Trần thuần thục đưa cho anh hai tài liệu tóm tắt: “Tên đầu trọc họ Triệu có nguồn gốc sâu xa, bắt đầu ủng hộ việc sử dụng các nhà thiết kế trang sức mới vào năm ngoái, luôn tạo áp lực cho Lam Đổng.”
Lam Khâm nhìn lướt qua, vẻ mặt không thay đổi.
“Còn tên họ Lương đeo kính này, trong tập đoàn tiếng nói cũng không coi là nhỏ, nhưng không quá uy hϊếp, chủ yếu là muốn tiến xa hơn, trong nhà có một đứa con gái nhỏ hơn ngài hai tuổi…”
Đột nhiên Lam Khâm giương mắt lên nhìn chằm chằm vào chú Trần.
Chú Trần rụt cổ lại, miễn cưỡng kẹp lại.
Tang Du thấy chuyện chính sự có vẻ sắp bắt đầu, cô nghĩ mình ở lại sẽ không thích hợp lắm, định chui vào phòng, nhưng nghe vậy không khỏi dừng lại.
Trong vô thức, ngón tay cô gãi gãi mép váy.
Con gái nhỏ hơn hai tuổi… cố ý nói như vậy, ý là…
Chú Trần vỗ miệng mình, nhanh chóng bỏ qua: “Người họ Lương này cũng thúc giục, nhưng e rằng mục đích không giống với họ Triệu, ông ta muốn gặp ngài nên mới đi cùng Lam Đổng đến đây.”
Đang nói chuyện, chuông video vang lên tiếng nhắc nhở.
Lam Khâm nhìn về phía Tang Du.
Tang Du có chút không thoải mái: “Vậy thì… tôi ở trong phòng. Tôi sẽ không đi lung tung cho đến khi anh xong việc.”
Lam Khâm cau mày, cầm điện thoại gửi cho cô: “Cô muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, cho dù có ai đến. “
Tang Du cắn môi dưới: “Tôi chỉ nghĩ, có rất nhiều người với lại cũng muộn như vậy, nếu họ không hiểu tình hình của anh, nhìn thấy trong nhà anh có một cô gái thì không hay cho lắm…”
“Không có gì.”
Lam Khâm không chút do dự: “Trong ngôi nhà này, cô có quyền.”
Sự khó chịu vừa mới dâng lên trong lòng Tang Du đột nhiên biến mất bằng cách nào đó.
“Tôi biết rồi,” Cô không nhịn được mà cười: “Vậy tôi cũng sẽ đi vào, dù sao tôi cũng không quen biết họ.”
Phòng ngủ của Tang Du ở phía đông lầu một, nếu như không đóng cửa, ngồi trước bàn làm việc vừa vặn có thể nhìn thấy ghế sô pha.
Vốn dĩ cô đã đóng chặt cửa phòng, nhưng mơ hồ nghe thấy bên ngoài có âm thanh nhỏ nhặt, trong lòng khó chịu, nghe lời chú Trần nói, tuy cô không hiểu nhưng cô cũng biết mấy người đó không có ý tốt, lo rằng Lam Khâm sẽ chịu thiệt, cô do dự một lúc rồi lặng lẽ mở ra một khe nhỏ.
Đúng lúc nhìn thấy Lam Khâm đang ngồi thẳng lưng trên sô pha, hai tay chống đầu gối, mặt hướng về phía cô.
Ánh mắt không kịp chuẩn bị đã va vào nhau.
Tang Du đỏ mặt.
Lam Khâm cũng ngây người, nhưng không quay chỗ khác, nhếch nhẹ môi nhìn cô.
Tang Du bị đánh trúng không khỏi chửi thầm, chết tiệt, anh quá đẹp trai rồi.
Dù sao cũng bị phát hiện, cô dứt khoát mở cửa ra, thoải mái kề sát cạnh cửa để nhìn lén.
Tầm mắt cô không nhìn thấy hết, cô thấy chú Trần mở cửa chào hỏi, lại nghe thấy giọng nói của ba người đàn ông trung niên xa lạ, nhưng cô không thấy người, chỉ là Lam Khâm vẫn giữ nguyên tư thế, nâng mắt lên cười nhạt, một chút động đậy cũng không có.
Lạnh lùng, bình tĩnh và ổn định.
Áo len xanh nước biển khiến anh trắng nõn như ngọc, cả người tựa như tranh vẽ, chỉ vài cái liếc mắt đơn giản đã khiến đối phương bất giác nhẹ giọng, không dám gây sự.
Tang Du cắn cắn ngón tay, hóa ra Khâm Khâm ở trước mặt người khác đều như thế này…
Khi cô đang âm thầm kinh ngạc, sau khi nghe thấy câu chào hỏi đơn giản của người đàn ông ngồi đối diện Lam Khâm, cô bắt đầu lần lượt đặt câu hỏi, nhưng Lam Khâm hoàn toàn không trả lời.
Sau vài phút, quả nhiên bầu không khí chuyển sang căng thẳng, mùi thuốc súng bắt đầu bốc lên, cuối cùng Lam Khâm cũng cầm điện thoại.
Tay Tang Du nắm lấy khung cửa, phập phồng lo sợ, Lam Khâm thật sự có thể giải quyết bằng cách gõ chữ?
Khi Tang Du đang thấp thỏm không yên, nhìn thấy Lam Khâm nhanh chóng gõ vài chữ liền dừng lại, ngay sau đó, giọng nói của người thanh niên vang lên từ trong loa di động rất rõ ràng!
Tang Du che miệng lại.
Cô sững sờ hai giây mới phản ứng lại được, phần mềm giọng nói?!
Giọng nói này rõ ràng là một âm thanh điện tử tạo nên, nhưng nó có giọng điệu và trọng âm hơn so với điều hướng thông thường hay những thứ tương tự. Lúc này, theo tốc độ tay của Lam Khâm, một loạt giọng nói chuyên môn được phát ra một cách trôi chảy, mặc dù nó không giống giọng thật như người bình thường, nhưng nó tốt hơn nhiều so với đánh máy, đủ để giao tiếp với mọi người mà không bị cản trở.
Tang Du ló đầu ra cố gắng nghe, cố gắng nghe…
Cô thật sự không hiểu.
Những gì Lam Khâm nói quá chuyên nghiệp, không liên quan gì đến sự hiểu biết hàng ngày của cô, nghe xong hồi lâu, cô vẫn không khỏi mơ hồ.
Nhưng những người đàn ông ở phía đối diện hiển nhiên là bị trấn áp, không ai lên tiếng.
Tang Du cảm thấy trán có chút ngứa. Sau khi chà nhẹ lên trán, cô chợt nhận ra cô lo lắng đến nỗi đổ mồ hôi. Cô thở một cái, điện thoại di động cô đang cầm chặt trong lòng bàn tay đột nhiên rung lên, cô nhận được một lời mời kết bạn mới ——
“Thiếu nữ theo đuổi Tống.”
Ai nhỉ?
Tang Du tiện tay lướt qua, tin nhắn mới hiện lên: “Tiểu Ngư, tình hình thế nào rồi?”
Ai vậy? Đây là ai?
Tang Du sửng sốt, vừa định hỏi, “Thiếu nữ theo đuổi Tống” lại gửi đến, “Bà là bà của cháu.”
Lão sư Tống?!
Tang Du nâng trán liếc nhìn ra ngoài, lông mi Lam Khâm rũ xuống một nửa, tầm mắt không nhìn về đối phương, cơ thể duỗi ra, ngón tay giống như bay, phát ra những câu rõ ràng, lần lượt đánh bật lại các vấn đề nhắm vào anh.
Khi trong phòng không có một tiếng động nào, anh tranh thủ quay đầu lại nhìn Tang Du, ánh mắt dịu đi.
Tang Du ép ngực, đáp lại bà nội: “Một lời thôi, đẹp trai!”
Thiếu nữ theo đuổi Tống: “Mau quay video.”
Tang Du phóng to ống kính về phía Lam Khâm, phạm vi nhìn đột nhiên rút ngắn, từng cử động của anh, lông mi dài nhướng lên rồi hạ xuống, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lãnh đạm, đối phó với rắc rối một cách bình tĩnh… Tất cả dáng vẻ của anh, đã thu hết vào mắt cô.
Chuyện này… thực sự là Khâm Khâm chỉ cần lại gần đã đỏ mặt?
Tang Du luyến tiếc quay xong liền gửi cho bà: “Hai chữ, đẹp trai!”
Thiếu nữ theo đuổi Tống: “Chết tiệt, hai lão già kia đi theo chú hai đến nhà gây sự, xem ra Khâm Khâm không chỉnh đốn bọn họ.”
Thiếu nữ theo đuổi Tống: “Tiểu Ngư, cháu không vội chứ? Đi pha nước cho Khâm Khâm, người ngoài đều nghĩ cơ thể của nó tốt, Khâm Khâm không dám động trà trên bàn, sợ khiến cho người ta nghi ngờ.”
Tang Du ưỡn thẳng lưng: “Cháu đi ngay!”
Là do cô sơ suất!
Không khí trong phòng khách rất căng thẳng.
Tang Du vuốt gấu váy, hít thở sâu hai hơi rồi ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước ra khỏi phòng ngủ.
Không hoảng sợ, không căng thẳng, Lam Khâm nói muốn làm gì thì làm, không bị giới hạn, dù sao cô cũng không biết những người khác nên coi như không nhìn thấy.
Sau khi Tang Du dựng tinh thần, cô bước bước đầu tiên, Lam Khâm nhạy cảm liền nhận ra, ngay lập tức quay mặt về phía cô, chú Trần cũng thận trọng nhìn qua.
Cô bình tĩnh gật đầu chào ba người đàn ông xa lạ mặc vest ngồi trên sô pha, nhìn Lam Khâm nói: “Anh không quen uống mấy loại này, tôi đi pha trà hoa quả.”
Lam Khâm cong môi gật đầu.
Ở phía đối diện, chú hai nhà họ Lam, người từng trải trên thương trường cũng ngẩn người, hai vị cổ đông tóc hoa râm bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn nhau.
Lam Khâm gõ hai chữ, thay đổi giọng nói: “Tiếp tục.”
Mười phút sau trà hoa quả đã nấu xong, trong phòng thơm ngào ngạt, Tang Du bưng bộ trà đến sô pha.
Chú Trần thuận tay lấy nó.
Tang Du không muốn ở lâu nên định giao cho chú Trần, trở về phòng nói chuyện với bà nội.
Đúng lúc này, cổ đông họ Lương đẩy gọng kính liếc nhìn Tang Du, ánh mắt ông ta đảo qua hai lần giữa cô và Lam Khâm.
Cô gái này ăn mặc bình thường, xuất hiện đã trực tiếp đi pha trà, dù có trẻ đẹp đến mấy cũng chỉ là một người hầu.
Một cô hầu gái, sao cô có thể so sánh với con gái của ông ta?
Nhưng biết rõ, ông ta cũng rất cảnh giác, sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Ông ta cau mày chỉ vào chiếc cốc trước mặt, ra hiệu cho Tang Du: “Cô rót cho tôi cốc trà.”
Ngay khi giọng nói cất lên, mọi sự chú ý đều tập trung vào ông ta.
Cổ đông họ Lương đã quen với việc ăn sung mặc sướиɠ, nên ông ta cảm thấy việc sai người hầu thì không có gì sai, cũng không nghĩ Lam Khâm sẽ chỉ trích ông ta vì điều này.
“Bảo cô rót trà cho tôi,” ông nhìn Tang Du chằm chằm, giọng điệu cứng hơn một chút: “Cô không nghe thấy sao?”
Tang Du siết chặt ngón tay.
Chú Trần muốn giải vây.
Lam Khâm đứng dậy, trước mặt những người ở đây, nhẹ nhàng nắm cổ tay Tang Du, kéo cô ngồi sang bên cạnh, cầm khay đựng đồ trong tay chú Trần, đặt lên bàn.
Sau đó anh cúi xuống, tiện tay rót một tách trà trái cây, thận trọng đưa vào tay Tang Du.
Tang Du nhìn anh không chớp mắt, tim cô đập như trống.
Vẻ mặt của cổ đông họ Lương tái đi trong giây lát.
Lam Khâm vẫn không hài lòng, cầm điện thoại gõ vài chữ, hơi nhẫn, giọng nói vang dội trong phòng khách, lời nói nghe rõ ràng đinh tai nhức óc——
“Tiểu Ngư, còn muốn uống gì nữa, tôi nấu cho cô.”