Yêu Quái Nhỏ

Chương 12

Không biết chú Trần và dì Hà đã rời đi từ lúc nào, trong phòng khách chỉ còn hai người ngồi xếp hàng trên ghế salon.

Có giọt nước mắt của cô dính trên lông mi không chịu lăn xuống, khăn giấy ở sát bên cạnh, vừa hay lau khô đi.

Lam Khâm vuốt ve vòng tròn nước trên khăn giấy, hạ tay xuống, cúi đầu gấp khăn lại vô cùng ngăn nắp, lặng lẽ nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mới lau một chút thôi đã đủ rồi?

Lam Khâm cảm thấy thỏa mãn cực kỳ.

Nhưng Tang Du lại nghĩ, thật ra có thể lau hai cái cũng được, cô cũng không để ý đâu…

Trong phòng yên tĩnh không một ai nói chuyện, bất kỳ tiếng vang nào cũng sẽ bị phóng đại vô cùng, hô hấp của Tang Du có chút không thông, mang chút che giấu quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa số, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, trời đêm và mặt sông giống như một thảm nhung tăm tối, ánh sao lúc ẩn lúc hiện.

Đã muộn vậy rồi sao?

Cô lấy điện thoại ra xem thử, trợn tròn mắt, không phải chứ, đã bảy rưỡi rồi?

Lúc cô đến là bốn giờ, bất tri bất giác đã ba tiếng rưỡi trôi qua, đáng sợ nhất là, cô lại hoàn toàn không thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng.

Tang Du do dự không biết nên nói gì với Lam Khâm, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên ầm ĩ, y tá trưởng gọi tới.

Cô nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng hỗn loạn huyên náo, y tá trưởng khẩn cấp giao việc:”Có bệnh nhân đột nhiên bị sốc, không giúp được, tốc độ nhanh nhất trở lại tăng ca! Cúp!”

Tăng ca tạm thời là chuyện bình thường, Tang Du nghiêm chỉnh đứng lên, nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Tiên sinh, trung tâm hồi phục có chuyện gấp, tôi phải đi trước.”

Lam Khâm thuận tay nhét khăn giấy vừa gấp xong vào trong túi, đưa cô ra đến cửa, nghiêng đầu tìm được chú Trần đang đứng núp ở phía xa, nhanh chóng gõ mấy hàng chữ, phân phó công việc cho ông, ánh mắt hàm ý.

Chú Trần nghiêm túc bước nhanh ra ngoài, nắm được trăm phần trăm ý của tiên sinh: “Tang tiểu thư, để tôi đưa cô.”

Tang Du phất tay: “Không cần đâu ạ, cháu có xe điện.”

“Tôi lái xe nhanh hơn,” Chú Trần thuộc tất cả nội dung mà tiên sinh đã nói, thành khẩn bày tỏ: “Xe điện của cô cứ yên tâm để dưới lầu, lúc nào cần thì tới đây lấy, tôi sẽ đi đón cô.”

Tang Du thay giày, nhấc hộp y tế lên, cười nói: “Thật sự không cần đâu.”

Mi tâm Lam Khâm nhíu chặt, gõ chữ cho cô xem: “Để chú Trần đưa cô đi, nhanh một chút cũng tốt hơn, chuyện công việc không nên để trễ.”

Anh nhấn mạnh: “Có vẻ cô rất gấp.”

Chú Trần cũng phối hợp vô cùng hoàn mỹ, còn đi ra cửa nhanh hơn cả Tang Du, nhiệt tình bấm thang máy: “Đi thôi đi thôi, không phiền đâu.”

Đang lúc nói chuyện thì điện thoại của Tang Du lại vang lên một lần nữa, là y tá trưởng gọi tiếp, không bắt máy cũng đoán ra được là đang giục cô, cô không chần chừ nữa, gật đầu đồng ý.

Cửa thang máy từ từ khép lại, trong hành lang, bóng dáng cao gầy của Lam Khâm như bị đè ép thành một bóng ma tối tăm.

Tang Du nhìn chằm chằm màn hình hiển thị số tầng đang thay đổi, nghe thấy chú Trần đứng cạnh dò hỏi: “Tang tiểu thư, tiên sinh thật sự không phải là không thể, giờ cô hẳn đã tin rồi chứ? Sau này có thể tới chăm sóc ngài ấy được không?”

Khóe môi cô giật giật, không biết phải trả lời thế nào.

Đêm hôm đó Tang Du ở trung tâm hồi phục bận bịu đến gần 12 giờ, lúc kết thúc thì xe buýt và tàu điện ngầm cũng đóng cửa từ lâu, cô đang tính gọi xe về, kết quả vừa đi ra đã bị làm cho chết khϊếp.

Chiếc xe màu xám tro vô cùng quen thuộc đã đậu sẵn bên ngoài, chú Trần cười híp mắt vẫy tay với cô: “Tang tiểu thư, tiên sinh nói chắc hẳn giờ này cô cũng xong rồi, không có xe điện cũng không có phương tiện công cộng, nên kêu tôi tới đón cô.”

“À đúng rồi, dì Hà cũng ở đây,” Ông chủ động hạ cửa kính xe của ghế bên cạnh xuống, thân thiết nói thêm: “Tiên sinh sợ chỉ có mình tôi tới, cô sẽ không được tự nhiên.”

Tang Du vội vã chạy tới: “Hai người chờ bao lâu rồi?”

“Không lâu không lâu,” Dì Hà ôm bình giữ nhiệt, đưa cho cô một chiếc cốc giấy nho nhỏ, hiền hậu nói: “Mau lên xe, buổi tối dì có nấu chút canh, tiên sinh không uống được nên bảo dì mang cho cháu.”

Tuổi của hai người cũng đã hơn năm mươi, ánh mắt nhìn cô thanh tịnh sáng ngời, lại có chút nhiệt tình đon đả, lời từ chối của Tang Du chẳng thể thoát khỏi miệng, chậm rãi lên xe.

Kỹ thuật lái xe của chú Trần rất tốt, một đường đi rất ổn định, canh dì Hà nấu vừa thơm vừa ngon, Tang Du vô cùng ấm áp vùi người ngồi trên ghế sau, hoài nghi có phải thế giới này đang loạn rồi không.

Cô chỉ là một cô y ta quèn nghèo hèn, để mà làm được nhà dinh dưỡng lâu dài cũng không ai dám nhận, là một người vô cùng bình thường phổ thông, không chịu được nổi cái kiểu tiếp đãi như tiểu thư thế này!

Cho nên trời chưa sáng cô đã bò dậy khỏi giường, định đi sớm đến khu Lâm Giang mang xe cừu nhỏ đi, thuận tiện mang thuốc nhập khẩu qua trả lại cho Lam Khâm.

Tang Du làm xong mọi thứ đang chuẩn bị ra cửa, lại đắn đo.

Mới sáu giờ, thân thể tiên sinh không tốt lắm, chắc vẫn chưa dậy đâu nhỉ?

Đúng vậy, chờ đến bảy giờ thì đi.

Cô chán nản nằm trên ghế salon, gãi má suy nghĩ nên làm gì trong một tiếng này, dù sao cũng đang nhàn rỗi, tay không đến cửa thì không ổn lắm, hẳn là nên làm ít bữa sáng cho tiên sinh, coi như đáp lễ vì tối hôm qua đã đưa đón cô.

Nấu cháo đi, nấu mềm một chút cũng giúp anh tiêu hóa tốt hơn.

Tang Du vén ống tay áo đi vào phòng bếp, còn chưa mở cửa ra đã nghe thấy thanh âm từ trong căn phòng của bạn cùng phòng đang đóng chặt, truyền ra tiếng rên mập mờ thân mật, cô cứng đờ, âm thanh vang lên không chút kiêng kị, tiếng va chạm vang lên kẽo kẹt như hận không thể hất bay cánh cửa.

Lại! Nữa! Rồi!

Mới sáng sớm, bị thừa tinh lực đến vậy à!

Cô không lãng phí một phút nào nữa, lấy ra một trái bí đỏ nhỏ, đi ra khỏi nhà thẳng tới trạm xe buýt.

Trạm xe buýt cách nhà Tang Du không xa, chuyến xe đầu tiên cũng được vận hành lúc 6 giờ, lúc Tang Du lên xe cũng mới sáu giờ hơn, cô ngồi ba trạm, vừa vặn đến một cửa hàng cháo nho nhỏ ngay gần trạm xe.

Thời gian này vẫn còn sớm, cửa hàng cháo cũng không có nhiều khách, lẻ tẻ ngồi khoảng ba bàn, nhân viên phục vụ vừa thấy cô, rối rít nhiệt tình chào hỏi: “Tiểu Ngư đến rồi à, ăn sáng phải không?”

Tang Du cười ngọt ngào: “Không phải, muốn dùng nhờ phòng bếp của mọi người.”

“Không thành vấn đề,” Đốc công ở phòng khách chỉ chỉ ra phía sau: “Đấu bếp trưởng ở trong đó, cô cứ nói trực tiếp với cậu ta.”

Thân hình của đầu bếp trưởng khá cao lớn, rất trẻ tuổi, hòa trong đám người trong bếp cũng vô cùng nổi bật, vừa nhìn thấy Tang Du liền vẫy tay: “Sớm thế à?”

Tang Du đặt đồ xuống như ngựa quen đường cũ, buộc tóc cao lên rồi rửa sạch tay: “Tôi muốn nấu chén cháo, nhưng mà ở nhà không tiện lắm, chỉ có thể mượn chỗ của mọi người thôi.”

Mẹ của ông chủ cửa hàng là bệnh nhân của trung tâm hồi phục, lúc ông chủ chăm sóc mẹ lại nhìn trúng tay nghề của Tang Du, tìm cô hợp tác để làm cháo dinh dưỡng, không ngờ lại có hiệu quả ngoài ý muốn, bán khá chạy.

Ông chủ tôn sùng Tang Du như khách quý, cô tới nhiều, lại càng rộng rãi vui vẻ, tự nhiên như trở thành một thành viên trong cửa hàng cháo luôn vậy.

“Chỉ nấu có bát thôi à?” Đấu bếp chính chuẩn bị nồi nhỏ giúp cô: “Cho bệnh nhân?”

Tang Du gật đầu một cái: “… Cứ cho là vậy đi.”

“Cần phải làm gì không, tôi giúp cô.”

“Sáu bảy giờ không phải là lúc anh bận rộn nhất à?” Cô không đồng ý: “Đi làm chuyện của anh đi, để tôi tự mình làm.”

Tang Du bưng nồi lên, đi tới trong góc bếp, vo gạo thật cẩn thận, cho gạo vào nồi rồi khuấy đều, cô vặn nhỏ lửa, kiên nhẫn nấu từ từ, rảnh tay lại bổ quả bí đỏ theo từng khối, bỏ vào trong nồi hấp, chờ lát nữa sẽ khuấy cùng với cháo.

Đầu bếp trưởng xách hũ lớn đi qua: “Cô không ngại phiền, bí đỏ có sẵn mà.”

Một hũ bí đỏ ướp sẵn, là từ tiền cháo dinh dưỡng của cô, vì vậy cô có thể dùng.

Tang Du cong mắt: “Tôi vẫn tự tay làm mới được.”

Lời của Lam Khâm… Cho dù đồ có sẵn, nhưng không phải cô tự làm nên phỏng chừng cũng không dùng được.

Đầu bếp trưởng có chút ngoài ý muốn, dựa vào kệ bếp hỏi cô: “Làm cho ai mà lại có lòng như vậy?”

Tang Du nói lấp lửng: “Cho bệnh nhân thôi” đấu bếp trưởng còn muốn hỏi thêm, nhưng lại có một người khác vội vàng chạy vào gọi cô: “Tiểu Ngư, túi bên kia là của cô à? Di động trong túi vang lên liên tục rồi.”

“Là của tôi!” Tang Du nhìn quanh một vòng, khẽ xoa tay, chắp hai tay với đầu bếp: “Nhờ anh để ý nồi cháo hộ tôi, chờ hấp xong bí đỏ thì bỏ vào trong nồi là được, tôi sẽ quay lại ngay.”

Cô siết chặt điện thoại, sau khi rời khỏi phòng bếp, cô lên lầu hai của cửa hàng tìm một chỗ không người, xong xuôi mới chuẩn bị tinh thần nghe máy, nhưng chớp mắt đầu dây bên kia truyền tới giọng nói bén nhọn của người phụ nữ, khiến cô khó chịu mím chặt môi.

“Hai mẹ con các người có biết xấu hổ không? Muốn chiếm phòng của hai ông bà già này tới khi nào!”

“Tao lặp lại lần nữa, phòng này không phải của các người! Mẹ con chúng mày có tư cách gì mà mặt dày mày dạn mãi không chịu đi?!”

“Tang Du tao nói cho mày, hai lão già này vẫn chưa có đi, phòng này là của chị em chúng tao, trừ mẹ mày,” Nữ trung niên nghiến răng nghiến lợi: “Trừ mẹ mày ra hiểu không? Ba mày làm loại chuyện xấu không có tính người, mày với mẹ mày không phải người nhà bọn tao! Mày tranh thủ mà đưa mẹ mày đi đi, trả lại nhà cho bọn tao!”

Cổ tay Tang Du khẽ run rẩy, hít sâu một hơi, châm chọc kêu một tiếng “dì nhỏ”, sau đó nói từng câu từng chữ: “Tôi lặp lại lần nữa, đừng có nhắc tới ba tôi! Còn nữa, bất kể các người có biết hay không, căn nhà đó là ông ngoại bà ngoài cho mẹ tôi làm đồ cưới, chính là nhà của chúng tôi, không ai có tư cách đuổi bà ấy đi!”

“Ngoài ra, không cần dì thúc giục, tôi nhất định sẽ đưa mẹ tôi đi,” Giọng cô đầy sự cương quyết: “Đó là vì tôi không muốn mẹ tôi nhìn thấy lòng dạ xấu xa của các người!”

Người phụ nữ vẫn còn ầm ĩ, nhưng Tang Du đã dùng sức cúp điện thoại, dựa vào tường thở hổn hển, thấy có hai thông báo wechat gửi tới, là của môi giới bất động sản.

“Tang tiểu thư, căn nhà hai phòng kia cô có ý định gì không? Tháng này có vẻ giá phòng sẽ tăng, chủ nhà có ý muốn tăng giá lên.”

“Nếu trong ba ngày cô có thể trả tiền đặt cọc, đóng đủ tiền đặt cọc trong một tuần, tôi có thể liên hệ giúp cô, duy trì giá mua đó.”

Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy…

Tang Du vẫn chưa hồi phục, cô nhắm mắt cúi đầu xuống, tắt màn hình, mệt mỏi khom người chậm chạp, sau một lúc, thần sắc lại khôi phục vẻ bình thường.

Cô xoa xoa mặt, cô gắng kéo kéo khóe môi, chọc chọc má lúm đồng tiền của mình, sau khi quay lại bếp, nhìn thấy đầu bếp cầm bình bí đỏ lại, vội hỏi: “Tôi về trễ, cháo không sao chứ?”

Đầu bếp chính vỗ vai cô, trấn định nói: “Yên tâm đi, cháo bí đỏ vô cùng hoàn mỹ.”

Tang Du lén lén lau đi giọt nước bên khóe mắt, cười híp mặt nói cảm ơn với anh, nhìn giờ cũng sắp trễ rồi, vội vàng rót cháo vào bình giữ nhiệt, bỏ vào túi chào mọi người rồi rời đi.

Cô đi vội nên không hề để ý rằng, có mấy miếng bí đỏ bị hấp quá lâu mà nát ra, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa, bj nhét vào thùng rác dưới chân cô cách đó không xa.

Tang Du chạy tới khu Lâm Giang, thiếu chút nữa không nhận ra xe cừu nhỏ của mình.

Bên ngoài… có trùm lên bạt phòng mưa.

Tang Du vừa đứng bên quan sát, vừa nhấn nút gọi cửa, đợi hai ba phút sau mới có người nghe.

Cô hỏi tự nhiên: “Chú Trần, bạt của xe điện là chú trùm lên sao? Cảm ơn chú, cháu sẽ mang vào trả cho chú nhé.”

Không có tiếng trả lời, nhưng cửa đan nguyên lại mở ra, cô còn nghe được bên trong truyền tới tiếng bước chân huỳnh huỵch kinh hoảng chạy ra xa.

Chắc chắn không phải chú Trần.

Chẳng lẽ.. chỉ có mình tiên sinh ở nhà?