Tang Du lập tức trợn tròn mắt, sau khi tiêu hóa hết dòng tin nhắn, mười ngón tay lại như múa: “Chẳng lẽ anh dựa vào mấy miếng bánh đó để duy trì suốt mười ngày?!”
Lần này thời gian trả lời lại lâu hơn lần trước, nửa phút sau mới có tin nhắn, ba chữ vô cùng đơn giản gọn gàng, không mang bất kì giấu giếm lại khiến Tang Du cảm nhận sâu sắc sự khó chịu tích tụ trong lòng anh.
“Sáu ngày thôi.”
Cho nên, một đĩa bánh bột mì hấp đó, tính ra nhiều lắm cũng chỉ sáu bảy cái, mỗi ngày anh ăn một cái, còn lại bốn ngày chịu đói sao?!
Đừng gạt người chứ!
Tang Du đờ đẫn, miễn cưỡng chấp nhận sự thật, vốn đang định hỏi anh, nhưng đột nhiên anh lại gửi tin nhắn trước ——
“Tôi không còn sức để đánh chữ nữa.”
Một câu như vậy, lại khiến trong đầu Tang Du tưởng tưởng hình bóng anh cúi thấp đầu, sắc mặt yếu ớt trắng nhợt, còn có sống lưng cố giữ cho thẳng tắp.
Nhìn rất ổn, nhưng cũng vô cùng yếu ớt.
Cô biết, anh nói thật.
Tang Du nắm chặt điện thoại, không có cách nào hít thở, xóa sạch những chữ cái vừa viết ra, lại hỏi tiếp: “Tiên sinh, trước đây anh tìm tôi, thật sự chỉ muốn tiêm dinh dưỡng thôi sao?”
Hồi lâu anh mới nhắn lại: “… Không phải.”
Trong lòng Tang Du hơi mềm mại: “Anh đói không?”
Lần này khoảng chừng mất hai phút.
Tin nhắn hiện lên trên màn hình, chỉ có một chữ lẻ loi —— “Có.”
Tang Du không biết nên có cảm xúc gì với anh.
Một người đàn ông ôn nhu dịu dàng, sạch sẽ kiên cường lại vô cùng xuất sắc, có bệnh trong người và cũng không thể biểu đạt ý của mình, chịu đói rất lâu nhưng vẫn chỉ muốn ăn cơm của cô.
Nhưng cũng lại cố chấp, tùy tiện bỏ ra mấy triệu đập lên người cô.
Tâm trạng Tang Du rất phức tạp, sức hấp dẫn của Lam Khâm là không thể nghi ngờ, cô cũng có hảo cảm, thương hại thì chưa nói làm gì… cũng không đến nỗi né tránh.
Anh chính là một sự mâu thuẫn to lớn.
Tang Du gãi đầu gãi tai, nhét điện thoại vào túi xách, ngồi dậy rồi tự phấn chấn tinh thần, đi giày trắng bước ra khỏi cửa.
Kệ đi, xoắn xuýt mãi cũng chẳng ích gì, dù sao cô vẫn phải nhận nhiệm vụ đi tiêm, nếu đã đến cửa thì cứ chờ gặp anh đã rồi nói sau.
Nhưng trước đó cô phải tính xem nên ăn gì, đứng khiến anh đói đến mức hôn mê.
Tang Du suy nghĩ một lúc, lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa quả lớn, cô dừng xe cừu nhỏ, đi vào tinh thiêu tế tuyển [1], mua hai củ cà rốt trông rất ngon.
[1] Nguyên văn convert như vậy đó, mình tra thì là tên một bài hát, ai biết giúp mình nha >