Yêu Quái Nhỏ

Chương 6

Cho dù có cuộn tròn lại, cũng có thể thấy anh có vóc người thật cao, mặc dù có chút gầy gò, nhưng lại sạch sẽ như một chàng trai trẻ, so với việc nằm trên giường kiêu ngạo hời hợt, anh bây giờ khiến Tang Du cảm thấy…

Thần tiên trên trời cuối cùng cũng nguyện ý hạ phàm.

Không đúng, phải nói là yêu tinh mê người như trong tranh vẽ này sao mà trông thật thế.

Tang Du đập bộp cái vào trán mình, lại nghĩ đông nghĩ tây cái gì vậy!

Cô xoa xoa mắt, chắc chắn mình không nhận sai, giọng nói lại trở về như trước: “Tiên sinh, sao ngài lại ở…” Cô khua tay múa chân một cái, vẫn không thể tưởng tượng nổi: “Trong tủ?!”

Hỏi xong cô mới nhớ ra, mặc dù mới tiêm có hai lần, nhưng từ đầu tới cuối tiên sinh đều bịt mắt, đương nhiên sẽ không nhìn được cô rồi, vội vàng giới thiệu lại bản thân: “Tôi là Tang Du – y tá của trung tâm hồi phục, tôi đã đến nhà tiêm cho ngài đó.”

Lam Khâm nhìn cô chăm chú.

Từ khi cô mười lăm tuổi tới giờ, đây là lần đầu anh cách cô gần đến vậy.

Thì ra chóp mũi cô còn cao thẳng xinh xắn hơn lúc nhìn ở xa, đôi mắt thật to, vừa đen vừa mềm mại, gò má hơi đỏ ửng, hai tay giữ làm trụ trên nền đất như muốn chuyên chú nhìn anh, giống như… động vật nhỏ vừa tò mò vừa u mê cái đẹp.

“Tiên sinh?”

Mười ngón tay Lam Khâm căng thẳng, cưỡng ép anh tỉnh táo.

Anh nhận rõ tình cảnh lúc này, không khỏi nhắm chặt hai mắt, nhiều suy nghĩ ẩn giấu trong đầu, trốn đông trốn tây, cuối cùng kết quả vẫn trở thành sự thật, nhưng lại là lúc anh chật vật nhất.

Thật khó coi.

Anh nắm lấy cánh cửa, mượn lực đứng lên, bọc thuốc lớn trong ngực vô tình rơi xuống đất, túi giấy dai bị rách một đường, mấy chai thuốc liên tiếp lăn ra.

Tang Du trợn mắt: “Anh mang nhiều thuốc vậy làm gì?”

Nhất thời kích động, quên luôn cả kính ngữ, trực tiếp gọi “anh”.

Lam Khâm cắn răng, muốn đi nhặt, nhưng anh thực sự quá đói, trước mặt chợt có một trận choáng váng đánh úp xuống, bánh đậu phộng chưa kịp ăn cũng bị rơi.

Anh vội chịu đựng cơn choáng váng đau đầu, nhặt bánh đậu phộng lên cất vào túi, lại bị Tang Du lanh tay lẹ mắt ngăn lại, cô lại gần anh, nhìn chằm chằm miếng bánh quen thuộc bé xíu xìu xiu: “Là bánh tôi cho sao? Mới nãy… Anh ở trong tủ bóc nó ra phải không?”

Cô nghe được tiếng động ma sát của nhựa.

Môi Lam Khâm mím lại thành một đường, lông mi xoắn lại.

Tang Du cau mày.

Cô cũng hỏi bốn câu liền, vậy mà anh chẳng trả lời tí gì cả.

Cô cũng đâu có nói gì quá đáng đâu, đều hỏi rất hợp tình hợp lý, anh hẳn phải nói cho cô biết chứ.

Nhớ lại hai buổi tiêm kia, anh cũng không nói một lời giống vậy, chỉ biết gật đầu lắc đầu, chẳng lẽ…

Đối mặt với biểu tình hồ nghi của Tang Du, Lam Khâm giống như bị lăng trì vậy, anh giữ vững đứng dậy, cố gắng đứng thẳng, móc ra một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước, tờ giấy được gấp gọn gàng ngay ngắn được anh đưa cho cô.

Dự cảm của Tang Du càng thêm chắc chắn, cô cầm lấy mở ra, phía trên là dòng chữ thanh thoát lại ẩn chứa sắc bén.

“Thật xin lỗi, tôi không thể nói được.”

“Tôi là bệnh nhân, tên Lam Khâm, biết tin cô bị bệnh nặng vì hôm dầm mưa đến nhà tiêm cho tôi, nên tới thăm.”

“Tôi mang một ít thuốc nữa, hy vọng cô có thể sử dụng chúng.”

Tang Du bừng tỉnh, ngực như bị cái gì đó đè nén khiến cô khó chịu.

Anh đâu phải không thích nói chuyện, căn bản là anh không thể nói.

Lam Khâm biết những lời giải thích này chẳng đủ được, anh đi đến bên cạnh bàn, tìm được hai tờ nháp của trung tâm hồi phục vẫn còn trống không, nhanh chóng viết: “Vốn dĩ tôi ngồi ở ngoài ghế dài chờ cô, nhưng có y tá đề nghị tôi vào đây, lúc nãy nghe được tiếng chân cô trở về, tôi sợ trạng thái kém sẽ dọa cô, hoảng quá nên mới…”

Thật ra thì cho dù có giải thích thế nào, thì cũng vô cùng không có đạo lý và mất mặt.

Mấy hành động này không phải dành cho người bình thường làm, Tang Du nổi giận cũng là chuyện đương nhiên.

Cổ họng Lam Khâm khổ sở giật giật, tiếp tục đặt bút.

Tang Du đã lại gần anh từ khi anh đặt bút viết chữ đầu, hơi cúi xuống khiến bả vai hai người gần nhau, sợi tóc như đan vào.

Thấy anh còn định viết tiếp, Tang Du áy náy quá, vội vàng nói: “Tôi hiểu mà, anh không cần phải viết nhiều như vậy.”

Viết nhiều rất mệt, cô đặc biệt không thích viết chữ.

“Anh hoảng loạn quá, mà phòng này không có chỗ nào trốn được,” Tang Du đã từng gặp rất nhiều bệnh nhân kỳ lạ, vô cùng thuận lợi đón nhận lý do của anh, cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng, dùng suy đoán của bản thân: “Chỉ có cái tủ kia, vừa đủ lớn, cho nên anh mới vào đó, chắc là anh muốn chờ tôi đi ra ngoài, sau đó anh chỉnh trang lại bản thân rồi mới xuất hiện phải không?”

Bút của Lam Khâm dừng lại, ngoài ý muốn nghiêng đầu nhìn cô.

Cô gái nhỏ vô cùng nhiệt tình, đôi mắt tỏa sáng, lấp la lấp lánh như cầu anh thừa nhận.

Lam Khâm theo bản năng định gật đầu, nhưng cô lại hơi thở dài nhẹ giọng nói thêm một câu: “Mặc dù gương mặt của anh rất đẹp, tôi chẳng thấy anh có gì để chỉnh trang lại cả.”

Đẹp?

Anh, đẹp?

Lam Khâm ngây ngốc.

Tang Du lải nhải xong, nhận ra Lam Khâm đã trả lời mọi câu hỏi của cô, chỉ còn…

Cô nhìn trộm miếng bánh đậu phộng.

Giấy bọc nilong in hình cánh hoa nhỏ màu sắc rực rỡ, cô đã đặt mua trên mạng, rất tiện.

Bình thường mọi người bóc ra ăn xong rồi sẽ vứt, màu cũng không bị phai như vậy, nhưng miếng bánh này cũng khá lâu rồi, rõ ràng hình cánh hoa đã phai đi ít nhiều, giống như bị ai đó thường xuyên cầm nó vậy, nhìn một cái đã thấy chất lượng không tốt, hoàn toàn không xứng với Lam Khâm.

Tang Du thầm hạ quyết tâm, sau này cô phải mua bánh đắt một xíu!

Cô quay người một cái, cảm thấy bánh đậu phộng và tiếng động quái đản này cũng là chuyện liên quan đến cô, cần phải hỏi rõ tận gốc mới được.

“Tiên sinh, anh…”

Câu nói vừa mới thốt ra, một lần nữa tiếng “Ục…” vang lên.

Tang Du kinh ngạc đến ngây người.

Lần này trăm phần trăm rõ ràng còn rất vang dội, tuyệt đối không phải nghe lầm, thật sự là tiếng phát ra từ vị thần tiên bên cạnh cô sao, là thanh âm đói bụng!

Cho nên, lúc anh trốn trong ngăn kéo, đói quá mà không có gì để ăn, tiện tay ăn bánh đậu phộng lót dạ.

Suy luận hợp lý!

Vậy thì đầu sỏ…

Tang Du kinh ngạc nghiêng đầu, Lam Khâm cũng không thể ngăn lại cơn sôi trào trong dạ dày, xoắn xuýt nhìn hộp cơm giữ ấm đang được mở ra giống cô.

Mùi cà tím nướng và khoai tây muối tiêu tràn ngập, câu hồn người.

Không cần hỏi lại, cô hiểu tất cả: “Thì ra là anh đói?!”

Ba phút sau.

Trước tiên Tang Du nhanh nhẹn nhặt hết mấy lọ thuốc, sau đó lấy ra đôi đũa duy nhất, chia thức ăn ra hai nữa, nhưng suy nghĩ một chút lại chia ra một phần tư.

Lam Khâm ngồi đối diện cô, không nhịn được nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Tang Du hỏi anh: “Tôi không biết anh bị bệnh gì, nhưng mấy ngày trước anh còn nằm liệt giường tiêm dinh dưỡng mà, bây giờ có thể ăn được không?”

Anh trịnh trọng gật đầu.

Đôi mắt của anh chuyển đi chuyện lại trên tay cầm đũa của cô, giờ nó ẩn dưới lớp kính đen mà đau đớn.

Tang Du suy nghĩ kĩ càng, ăn uống khó khăn hay quá trình nuốt hoặc là do tiêu hóa có vấn đề, hoặc là nhân tố trong lòng, vậy chỉ cần người bệnh chủ động muốn ăn cơm và có khả năng đó thì có thể ăn được, huống chi gia vị trong thức ăn của cô vô cùng sạch, không hề cay cũng không bị dầu mỡ.

Cô đẩy nắp hộp đựng đầy thức ăn, thuận tiện rót cho anh một ly nước nóng: “Ăn từ từ thôi, nếu không hợp khẩu vị cũng đừng miễn cưỡng.”

Hai tay Lam Khâm nhận lấy, ngẩng đầu nhìn cô rồi lại nhìn thức ăn.

Tang Du phát hiện đuôi mắt anh hơi ẩm ướt, giống như nước mắt chuẩn bị rơi xuống.

“Một bữa cơm thôi mà, có gì đâu,” Cô vội vàng: “Anh cứ nếm mùi trước đã.”

Lam Khâm rũ mắt, một tay nắm chặt ghế đầy lo nghĩ, một tay miễn cưỡng tự nhiên cầm đũa lên, vô cùng xem trọng mà gắp một miếng gia điều (*), dè dặt cho vào miệng.

(*) Gia điều: tên một loại thuốc bắc

Độ chua ngọt mặn vừa đủ, cảm giác rất mềm, dầu không nhiều không ít, thơm ngon mà không ngấy thật vô cùng vi diệu.

Lam Khâm cắn một miếng liền nhanh chóng cúi đầu xuống thấp hơn.

Từ sau trận hỏa hoạn đó, anh chẳng thể hưởng thụ thưởng thức chuyện nấu ăn hàng ngày, yêu cầu với thức ăn cũng chỉ cần không khiến anh nôn ra, duy trì giúp anh không chết đói là được.

Duy chỉ có mùi vị của Tang Du.

Anh ngày nhớ đêm mong, ngày đêm mơ tưởng, chỉ cần cô làm chút bánh ngọt cũng đủ để anh chống đỡ qua ngày, chưa từng hi vọng xa vời có một ngày được ngồi trước mặt cô, nhìn thức ăn được cô chia cho mà ăn vô cùng đàng hoàng.

Tang Du cũng đói bụng đến không chịu được, nhanh chóng ăn sạch chỗ thức ăn của mình, chưa thỏa mãn uống mấy ngụm nước, lại nhìn Lam Khâm ngồi bên đó, ung dung thong thả vẻ mặt vô cùng thành kính, giống như đang được thưởng thức sơn hào hải vị gì đó.

Cô cười hỏi: “Ăn ngon không?”

Anh nặng nề gật đầu.

Được người ta khen ngợi đương nhiên là vui vẻ rồi, nhất là người đó còn là Lam Khâm, lấy cuộc sống của anh, những đồ anh được ăn chắc chắn đếm không hết, thế mà vẫn thích cơm của cô, tương đương với việc vô tình nâng tầm đẳng cấp nấu ăn của cô đó.

Tang Du nâng cằm nhìn anh, hai mắt cong cong: “Tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa cho tôi thuốc, còn chờ tôi lâu như thế.”

“Nhưng chuyện tôi bị cảm không phải do anh đâu, anh đừng tự trách,” Cô chỉ chỉ vào gói thuốc: “Những thuốc kia hơn nửa là nhập khẩu, chắc chắn rất đắt, thân thể của tôi đã tốt lắm rồi, không cần dùng đâu, lát nữa anh ăn cơm xong, nhớ mang về nhé.”

Lam Khâm quyến luyến không thôi nuốt miếng khoai tây, khẽ lắc đầu.

Anh cầm bút viết chữ, nhưng chưa viết xong nửa câu, Tang Du liền nói: “Tôi đoán thử nhé… đạo lý của anh là, đã cho đi cũng sẽ không lấy về phải không?”

Lam Khâm lập tức rũ mắt xuống.

Tang Du nói tiếp: “Nhưng đây cũng được coi là lễ vật quý trọng, tôi tuyệt đối không nhận được.”

Lam Khâm vẫn lắc đầu như cũ, đáy mắt có chút mong đợi âm thầm.

Tang Du được khích lệ, ngón tay trắng nhỏ chỉ vào gương mặt mình, nghiêm túc đổi sang giọng của anh, biểu đạt thay anh: “Tang tiểu thư, đây không phải lễ vật, mà là…” Cô lựa chọn từ ngữ: “Bồi thường? Hỏi thăm?”

Nói xong lại cười haha, má lúm đồng tiền nho nhỏ nhàn nhạt: “Tôi nói đúng không?”

Lam Khâm nhìn chăm chú cô, không tự chủ được mà môi cũng cong lên.

Mới 20 phút trước thôi, anh còn chật vật không chốn dung thân, hận không thể tự làm bản thân biến mất đầy xấu hổ, cứ nghĩ là cô sẽ chán ghét anh, đuổi anh ra ngoài. Nhưng giờ đây, cô không chê anh, còn cười với anh, cho anh ăn cơm, tâm tư tinh tế lại trong sáng suy đoán ý nghĩ trong anh.

Rõ ràng là lần đầu đối mặt nói chuyện, lại không có chút chướng ngại nào.

Ngực và ngón tay Lam Khâm cùng bị đè chặt, vội viết dòng chữ: “Đúng được một nửa.”

“Còn thiếu gì thế?”

“Thiếu một nửa nữa là,” Chữ viết của anh vô cùng lưu loát đẹp mắt: “Cô không nhận khiến tôi áy náy, huống chi tôi còn ăn thức ăn khuya của cô.”

Tang Du rất nhiệt tình muốn tiếp tục phản bác, phát hiện Lam Khâm còn chưa viết xong.

Dù sao cũng là nét phẩy (**), nước chảy mây trôi, từng chữ rơi xuống…

(**) Nét phẩy: 8 nét cơ bản trong tiếng Trung.

“Quan trọng nhất chính là, tôi muốn ở cạnh cô.”

Muốn ở cạnh cô?

Tang Du không hiểu, định hỏi thêm, nào ngờ di động lại rung lên, màn hình hiện tên của một đồng nghiệp, mà ở ngay phía trên, rõ ràng hiện thời gian, mười một giờ năm lăm phút khuya.

Phải đổi ca rồi.

Tang Du kêu lên một tiếng, nghe điện thoại với đồng nghiệp nói vài câu đơn giản, vội vàng thu dọn hộp cơm: “Tiên sinh, không thể nói chuyện nữa rồi, tôi phải đổi ca.”

Cảm xúc của Lam Khâm cũng ổn định lại, ăn cơm xong cũng khôi phục lại thể lực chút ít, giúp cô thu dọn đồ.

“Anh về thế nào đây? Tôi thấy tình trạng cơ thể anh không ổn lắm, chắc anh có lái xe nhỉ?” Tang Du vừa làm vừa hỏi: “Chú Trần có đón anh không? Có muốn tôi gọi điện thoại cho chú ấy tới đón anh không?”

Chú Trần đúng là đang đợi tin nhắn của anh, tùy thời chuẩn bị đón anh.

Nhưng…

Trong mắt Lam Khâm đầy ảm đạm, anh còn chưa kịp nói gì với cô, nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã kết thúc.

Anh không muốn, chẳng bao giờ là đủ cả.

Nếu cứ bị cắt đứt như vậy, lần tiếp theo nói chuyện mà không bị quấy rầy không biết phải đợi tới khi nào, bà nội ra tối hậu thư mặc dù có chút phô trương, nhưng cũng chẳng khinh thường được.

Dù sao công việc của Tang Du, bà nội có quyền quyết định, anh không thể mạo hiểm.

Tối nay, phải nói.

Lam Khâm vội viết: “Chú Trần không có ở đây, tôi…”

Anh định viết “tôi có chuyện muốn nói với cô”, nhưng Tang Du đã “ồ” một tiếng: “Không sao, tôi bắt xe giúp anh.”

Cô còn thân thiết nhấn mạnh: “Anh là bệnh nhân, buổi tối đừng ở ngoài quá lâu, cho dù có chuyện gì thì sức khỏe cũng là quan trọng nhất, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”

Nghe giọng nói cô cứng rắn như sắt thép, Lam Khâm không dám nói thẳng là không thể, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể lạnh nhạt nói dối: “Lúc ra ngoài tôi quên mang chìa khóa…”

Tang Du cướp lời: “Tôi nhớ nhà anh còn có dì giúp việc.”

“Dì xin nghỉ về quê rồi.”

“Vậy đến nhà cha mẹ anh?” Tang Du chân thành giúp anh nghĩ cách: “Hoặc là nhà bạn anh cũng được, nếu như cách xa quá mà thân thể anh không chịu được, tôi có thể đưa anh sang, anh là bệnh nhân của tôi mà.”

Lam Khâm mơ hồ nghe được tiếng bước chân vang lên trong hành lanh, chỉ sợ đồng nghiệp thay ca cho cô đã đến.

Anh cắn răng, cố gắng tranh thủ từng phút từng giây viết xuống hai hàng chữ, từ trước đến giờ nét chữ của anh nghiêm chỉnh thanh thoát thế nào thì giờ phút này lại ẩu không thể tả.

“Tôi không có chỗ để đi.”

“Tang tiểu thư, phiền cô có thể giúp tôi được không?”