Chờ Em

Chương 1: Khởi đầu

Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn... Nỗi đau mà hắn mang đến cho tôi như một chất lỏng đen đặc, vấy bẩn tình yêu trong sáng mà tôi dành cho hắn ta...

Thứ tình cảm này lẽ ra không nên tồn tại giữa Sói Nhân và Ma Cà Rồng. Tình yêu ư? Có thể, nhưng kết quả sẽ không bao giờ là trái ngọt, mà là nỗi đau, là nước mắt. Nếu có thể trông thấy vẻ nhơ nhác của tôi lúc ấy, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, làm ra vẻ mặt gì đây. Tôi đã từng nói hay làm gì khiến hắn tổn thương hay chưa? Tại sao hắn lại tàn nhẫn mà dày vò tinh thần lẫn thể xác tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai? Hằng đêm tôi tự chất vấn chính mình với những câu hỏi ấy, với mong khát một câu trả lời từ hắn, chỉ một thôi cũng được. Nhưng đáp lại tôi chỉ là sự tĩnh lặng đến rợn người. Thật ngu muội khi tôi cứ nghĩ phần sai là ở tôi mà không nghi ngờ hắn lấy một lần. Khoảnh khắc mà tôi biết "phản bội" là câu trả lời thỏa đáng nhất, cũng là lúc sự thù hận được sinh ra, lớn dần, lớn dần trong tôi.

Ngày đầu tiên tôi gặp hắn, lúc ấy tôi chỉ là cô nhóc, đứng ngơ ngác nhìn cha đang bế thân thể đầy thương tích của một bé trai. Cha tôi là vậy, với tôi ông là Ma Cà Rồng đáng kính nhất. Ông tốt bụng không chỉ với người trong tộc, mà còn với Quỷ Lùn, với Tiên Cây và cả Người Sói - kẻ thù truyền kiếp của chúng tôi. Tôi vẫn nhớ những giọt mồ hôi, vẻ mặt gấp rút của cha khi cố gắng cứu lấy sinh mạng nhỏ bé kia. Một vết cắt khá sâu ở lưng, thật khó để tìm ra mảng da lành lạnh trên người của cậu ấy. Vết trầy, vết bầm,... mới hay cũ đều có. Tôi không thể mường tượng ra được thứ gì đã ra tay với một đứa trẻ như cậu.

Nhưng cha tôi, ông ấy, đã rất yếu, cả tôi còn biết rằng cái chết đang đến rất gần với ông. Những dòng huyết đỏ, cũng là thứ chứa đựng sức mạnh của loài Ma Cà Rồng, ông dùng một lượng lớn để cứu cậu bé. Khi cơn nguy kịch đã qua, tôi thấy ông áp trán của mình lên trán của cậu ấy, đó là một trong những cách giao tiếp của loài Ma Cà Rồng, giao tiếp nhưng không bằng lời nói, tạo ra một cuộc trò chuyện chỉ giữa hai người. Cha tôi nhắn nhủ điều gì với cậu, tôi không cách nào biết được, nhưng trong cơn hôn mê cậu có nghe thấy không nhỉ?

Không lâu sau đó, cha tôi mất đi, lời nhắn nhủ cuối cùng mà ông nói với tôi:

- Cha xin lỗi, đã để con phải chịu thiệt thòi rồi. Cậu bé ấy sẽ thay cha bảo vệ con. Mong ước cuối cùng của cha là chỉ cần con được hạnh phúc, con hãy tin tưởng cậu ấy như con tin tưởng cha vậy.

Nhưng cha ơi, con không làm được. Anh ấy đã tổn thương con, rất nhiều.

Dứt lời, hai mắt ông từ từ nhắm lại. Sắc đỏ tuyệt đẹp từ mắt ông ấy, vẻ điềm đạm, cao ngạo nhưng gần gũi, từ giờ tôi không thể nhìn ngắm nó.

Tôi khóc, khóc rất nhiều, mí mắt tôi đau rát. Ai nấy đều ngậm ngùi cho sự ra đi của ông, chỉ riêng duy nhất một người - mẹ kế. Ấn tượng của tôi về bà là vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị vào lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Ánh mắt mà cha tôi nhìn bà là ánh mắt dành cho người bạn hữu, tôi biết cha lấy bà không phải vì tình yêu. Tình yêu của cha, duy chỉ dành cho gia đình, cho mẹ và cho tôi. Tuy vậy Milan, tức mẹ kế tôi, vẫn hoàn thành trách nhiệm của bà, đối tốt với cha và tôi. Thế nên dù bà có vẻ khó gần, tôi chưa bao giờ nghĩ bà là một người thay thế và tôi luôn cố gắng để có thể đón nhận Milan.

Về phần cậu bé kia, sau khi cha mất, tôi thường đến bên cạnh giường của cậu, nhìn cơ thể hồng hào, phần ngực phập phồng thở đều, đang được bao bọc bởi dòng khí đỏ được tạo thành từ máu cha tôi.