Tiếng côn trùng vang lên bên tai, hương vị đất cát chân thực xoá tan hư ảo.
Trước khi mở mắt, Mạnh Như Ký đã cảm nhận được độ ấm của cơ thể người. Sau khi mở mắt, quả nhiên, nàng nhìn thấy Mục Tuỳ gần trong gang tấc. Cơ thể hắn vẫn duy trì tư thế như trước khi tiến vào huyễn cảnh, ôm nàng.
"Khụ..."
Mạnh Như Ký ho một tiếng, mới đánh thức được Mục Tuỳ vẫn đang mơ mơ hồ hồ.
Sự mơ màng lúc mới tỉnh rất nhanh biến mất trên mặt hắn, hắn lập tức buông Mạnh Như Ký ra, tựa vào tường, trực tiếp đứng dậy.
Vẫn đang là đêm, nương nhờ ánh trăng, Mạnh Như Ký nhìn thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt của Mục Tuỳ.
"Ngươi... không sao chứ?" Mạnh Như Ký hỏi, không đợi Mục Tuỳ trả lời, bên cạnh truyền tới một tiếng rêи ɾỉ, là Diệp Xuyên rơi từ không trung xuống bên cạnh bọn họ, như thể đã đổi thuật pháp.
Mạnh Như Ký bị doạ cho nhảy dựng, Mục Tuỳ cũng liếc Diệp Xuyên bên đó một cái.
Diệp Xuyên ho hai tiếng, trả lời: "Ta không sao."
Mạnh Như Ký: "..."
Nàng bĩu môi: "Không sao thì tốt..."
Mục Tuỳ âm thầm trợn trắng mắt, không thèm nói.
Nhiều thêm một người, đáy hố nhất thời có chút chật chội, bởi vì... trên đất còn có một con thỏ trắng lớn hôn mê bất tỉnh, cả người đầy lông, vô thức co giật trên đất.
Ba người đứng dậy, tạo thành ba góc, vây xung quanh con thỏ.
Trong bầu không khí vừa yên tĩnh vừa gượng gạo, âm thanh đất cát rơi xuống hố cũng trở nên rõ ràng.
"Thế nên..."
Mạnh Như Ký phá vỡ sự im lặng trước, hỏi Diệp Xuyên: "Thực ra ngươi có hình người."
"Đương nhiên là có, trước đây trong người có lệ khí, bị nó khống chế hoàn toàn cảm xúc nên mới hoá thành hình dáng lệ khí." Diệp Xuyên đứng thẳng dậy, lễ độ đáp lời Mạnh Như Ký, còn chắp tay hành lễ. Đây là lễ nghi ở môn phái y tiên bọn họ.
"Sinh... xin lỗi... Mạnh cô nương. Mấy năm nay, đắc tội rồi."
Mạnh Như Ký xua xua tay: "Mấy năm nay không có gì đắc tội cả, vừa rồi mới xem như đắc tội thôi."
Vẻ mặt Diệp Xuyên cứng ngắc, càng thêm hối hận, nhất thời áy náy đến mức không nói thành lời.
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ mặt dày ngươi qua ta lại đã quen, không ngờ Diệp Xuyên khôi phục bình thường lại không chịu được mất mặt như vậy. Nàng nhìn khuôn mặt ửng đỏ của hắn, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Mục Tuỳ ở bên cạnh lại lạnh mặt, giọng nói khàn khàn hỏi: "Lệ khí là chuyện gì? Thân là tiên nhân, ngươi không nên có."
Diệp Xuyên lại càng áy náy nhìn Mục Tuỳ: "Mục huynh, xin lỗi..."
"Đáp lời."
Mạnh Như Ký hiếm khi thấy hắn ra lệnh như vậy, có chút bất ngờ nhướng mày.
"Lệ khí... ở trên người tiên nhân, thực ra không hề kỳ lạ." Diệp Xuyên thở dài: "Có lẽ hai người tới vùng đất Vô Lưu quá sớm nên không biết tình hình nhân gian hiện giờ. Sau khi Mạnh cô nương tự phong ấn, trong tám trăm năm, lệ khí trong nhân gian ngày càng nhiều. Mấy năm nay, đặc biệt là hiện tại, ta vốn đã nhập chấp, khi còn ở nhân gian đã sớm bị lệ khí xâm nhập rồi."
Mục Tuỳ nghe vậy thì khẽ rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Mạnh Như Ký nhíu mày: "Lệ khí này, không phải là vật của thần linh sao? Thần linh đã không còn trên nhân thế, tại sao vẫn còn lệ khí?"
Mục Tuỳ liếc Mạnh Như Ký một cái.
Diệp Xuyên lắc đầu: "Ta còn không biết tại sao ta lại bị lệ khí xâm nhập, ta vẫn luôn sống rất hỗn độn, đến tận hôm nay mới được giải thoát."
Nói cách khác, hắn cũng không biết lệ khí từ đâu đến.
Mạnh Như Ký thở dài, hỏi tiếp: "Vậy ngươi còn nhớ, sau khi đẩy ta và Mục Tuỳ đến vùng đất Vô Lưu, ngươi tới vùng đất Vô Lưu bằng cách nào không? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại nhập vào con thỏ này?"
"Ta... bị năm vị hộ pháp ở núi Hoành Hư, gϊếŧ chết."
Nghe vậy, Mạnh Như Ký lập tức tiến lên một bước: "Hộ pháp của ta, bọn họ vẫn còn!?" Trong lời nói không giấu được sự vui vẻ: "Bọn họ thế nào rồi?"
Diệp Xuyên cười khổ: "Bọn họ... xem như tốt đi... Lúc hợp lực gϊếŧ ta nhìn rất tốt, trận và pháp sử dụng cũng rất tinh xảo."
Khoé miệng Mạnh Như Ký khẽ nhếch: "Hơi có lỗi với ngươi, nhưng mấy đứa trẻ ta dạy, đương nhiên không kém."
"Mấy năm qua ta chấp niệm ngươi, còn oán hận sư môn trục xuất ta, cho rằng ông trời bất công với ta, nhưng hoàn toàn không ý thức được, là đạo tâm ta không vững... Lúc ta bị bọn họ gϊếŧ thì đã hoàn toàn mất đi thần chí, đáng gϊếŧ." Diệp Xuyên nhìn Mạnh Như Ký: "Trẻ do ngươi dạy, đều là những người giỏi nhất."
Lời này, sao nghe có vẻ đa nghĩa.
Đặc biệt là kết hợp với "bối cảnh" của Diệp Xuyên.
Mạnh Như Ký gần như vô thức liếc nhìn Mục Tuỳ bên cạnh một cái.
Nhưng Mục Tuỳ không nhìn hai người, hắn nhìn chằm chằm con thỏ đang co giật trên đất, rồi ngồi xổm xuống.
Mạnh Như Ký dời mắt, cảm thán: "Nếu có thể sớm ngày quay về nhân gian thì tốt rồi, thật muốn gặp bọn họ."
"Mấy năm nay bọn họ vẫn luôn đối đầu với những tiên nhân bị lệ khí ảnh hưởng. Có lẽ rất không dễ dàng."
Mạnh Như Ký nghe vậy thì có chút đau lòng. Dù mấy đứa trẻ đó đã trưởng thành, nhưng trong ký ức của nàng, bọn họ vẫn có bộ dạng của mấy cô nhi được nàng nhặt về lúc nhỏ, vừa đáng thương vừa không nơi nương tựa, giống nàng khi xưa...
"Bọn họ vẫn canh giữ núi Hoành Hư..."
"Bọn họ vẫn canh giữ."
Mạnh Như Ký hơi đau lòng.
Diệp Xuyên thấy vậy liền muốn an ủi, nhưng không ngờ Mục Tuỳ vẫn luôn yên tĩnh đột nhiên mở miệng: "Lệ khí ở nhân gian càng nhiều thì tình hình chỉ càng thêm mất khống chế, bọn họ không canh giữ được bao lâu."
Một câu nói, khiến nhiệt độ trong hố sâu đóng băng.
Mạnh Như Ký lạnh lùng liếc Mục Tuỳ một cái, Mục Tuỳ cũng không né tránh, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng: "Sự thật."
"Tạ Thiên Sơn Quân nhắc nhở. Vạn vật thế gian đều có liên quan, nhân gian bị lệ khí tấn công thì vùng đất Vô Lưu e rằng cũng không khá hơn bao nhiêu, núi Hoành Hư không trụ được thì vùng đất Vô Lưu cũng không trụ được. Thành Trục Lưu cũng chỉ là cát trên sa mạc, không ai thoát được. Ta như vậy, ngươi cũng như vậy."
Mục Tuỳ kéo tai con thỏ dưới đất: "Vậy thì, không thể tốt hơn."
Mạnh Như Ký trợn trắng mắt, Diệp Xuyên ở bên cạnh hơi gấp gáp: "Trách ta trách ta, các ngươi đừng cãi nhau nữa, nếu ta không đẩy các ngươi đến vùng đất Vô Lưu thì tình hình ở nhân gian nhất định sẽ tốt hơn nhiều. Mục huynh cũng là người có bản lĩnh, mọi người hợp sức nhất định có thể nghĩ ra cách giải quyết..."
Mục Tuỳ cười lạnh một tiếng, ý tứ trong lời nói khó đoán: "Vậy sao?"
Diệp Xuyên sững người tại chỗ, Mạnh Như Ký khó chịu nói: "Đừng quan tâm đến gắn, cả ngày âm dương quái khí. Đẩy ta đến đây là lỗi của ngươi, còn đẩy hắn thì là do hắn đáng. Còn đẩy hơi ít."
"Mạnh cô nương, đừng nói mấy lời tức giận như vậy, tốt xấu gì hắn cũng là phu quân của ngươi."
"Nực cười, ta có phu quân như vậy?"
"Nhưng... tên của các ngươi đã được khắc lên cây Nhân Duyên rồi."
"Sột soạt sột soạt", là âm thanh đất cát rơi xuống.
Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đều nhìn về phía Diệp Xuyên.
"Các ngươi... không... biết sao?"
Bọn họ, thực sự, không biết!
Nhưng khác biệt là! Ánh mắt Mục Tuỳ lạnh lẽo, Mạnh Như Ký nhếch khoé môi, nói: "Ngươi nói rõ xem!?"
"Sau khi ta bị năm vị hộ pháp hợp lực gϊếŧ chết thì tới vùng đất Vô Lưu... Ta rơi xuống dưới cây Nhân Duyên, tâm ta vốn như tro tàn, chỉ chờ đợi ngày vãng sinh dưới gốc cây, nào ngờ một ngày, ta thấy một tia sáng từ xa lao tới, bay đến gần rồi biến mất. Ta vốn không để ý, nhưng một lúc sau lại mơ hồ nhìn thấy trên thân cây Nhân Duyên xuất hiện tên của các ngươi..."
Mạnh Như Ký càng nghe càng nhướng mày, có chút không giấu nổi vẻ sung sướиɠ.
Mà Mục Tuỳ càng nghe càng nhíu chặt mày, tựa như bị ngàn ngọn núi đè xuống...
"Sau đó..." Diệp Xuyên thấy vẻ mặt hai người hoàn toàn khác biệt thì không hiểu, giọng nói càng lúc càng nhỏ: "Thỏ huynh bị một người đuổi theo, chạy đến, lòng ta vốn sinh oán hận nên hoá thành lệ khí..."
"Nhập vào con thỏ?"
Mạnh Như Ký cũng bắt đầu cao giọng.
Mục Tuỳ lật con thỏ trên đất lên, xách tai nó giơ lên giữa không trung, tát cho hai cái: "Mở mắt. Còn giả vờ ngủ ta sẽ dìm xuống Nại Hà." Giọng điệu trầm thấp, như có sát khí biến thành đao chém cho con thỏ ngàn nhát.
Mục Tuỳ vừa nói dứt lời, con thỏ vẫn luôn nhắm chặt mắt co giật chầm chậm mở mắt ra, mắt thỏ màu đỏ đã mất sự tàn ác ban đầu, chỉ còn vẻ vô tội.
Con thỏ nhìn Mục Tuỳ, lộ răng thỏ, nhe răng, như muốn khóc nhưng cố nặn nụ cười.
"Lời hắn nói, là thật?" Mục Tuỳ hỏi từng câu từng chữ.
Con thỏ nhe răng: "Thành chủ ca ca." Lúc làm thỏ, giọng nói của nó vẫn khá mềm mại như một đứa bé: "Không trách ta được, chỉ trách một vàng không đủ để dùng..."
Mạnh Như Ký nhìn thấy, gân xanh trên mu bàn tay Mục Tuỳ đã nổi cả lên.
Con thỏ bị đau hét lên:
"Không phải ta, thật sự không phải ta phá hỏng chuyện của Thần Sa ca ca! Thật sự không phải vì chạy trốn mà lúc huynh ấy thi pháp, ta đã đánh rơi vàng trên tay huynh ấy, cũng không phải ta chạy loạn nên làm lỡ thời gian của huynh ấy, chỉ vì nhân duyên của hai người quá bền chặt! Một vàng thật sự không đủ cắt đứt nhân duyên!"
Mục Tuỳ không nói lời nào, sắc trầm âm trầm, tay còn lại động đậy, có vẻ lại định bóp cổ con thỏ.
Mạnh Như Ký nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy con thỏ từ tay hắn, sau đó ôm vào trong lòng vuốt ve: "Ai da thỏ ngoan của ta." Mạnh Như Ký vui như mở cờ trong bụng: "Hay là ngươi làm phúc tinh của ta đi."
"Buông ta ra! Nữ nhân xấu xa! Buông ta ra! Đều do ngươi! Là ngươi tính kế thành chủ ca ca!"
"Đúng vậy." Mạnh Như Ký ôm con thỏ, hài lòng nhìn Mục Tuỳ đang ngồi xổm trên đất, trong mắt tràn ngập vẻ vui mừng khi giành thắng lợi: "Ta tính kế thành chủ ca ca của ngươi đó, làm sao. Bây giờ ngươi, phải gọi ta là thành chủ phu nhân."
"Nữ nhân xấu xa! Nghĩ đẹp lắm!"
Mạnh Như Ký ôm con thỏ đang vùng vẫy, không hề tức giận. Nàng vừa vuốt lông trên lưng con thỏ vừa nói: "Ta quả thực nghĩ rất đẹp, nhưng người làm tốt là ngươi đó, thỏ của ta."
Con thỏ không dám nói nữa, nó nhìn chằm chằm Mục Tuỳ, hai môi run run: "Thành chủ ca ca..." Nó nói: "Hay là tha cho ta đi. Trước khi ta đi, Thần Sa ca ca nhìn thấy tên người được khắc lên cây Nhân Duyên, huynh ấy nói huynh ấy hiểu rồi, huynh ấy muốn tự vẫn. Chuyện này, chết một người, là được rồi, được không?"
"Được thôi." Mạnh Như Ký cười lớn, đáp: "Thành Trục Lưu các ngươi tương thân tương ái, ta thấy rất tốt!"
Trong hố sâu, tiếng cười quá mức chói tai của Mạnh Như Ký khiến đất cát loạt soạt rơi xuống.
Diệp Xuyên cũng không nhịn được mà xoa hai tai bị tiếng cười của nàng làm cho tê dại: "Các ngươi... Chuyện thành hôn này thành, vậy mà còn có ẩn tình..."
"Ta rất chân thành." Mạnh Như Ký cười, nhìn Mục Tuỳ: "Chỉ là không biết phu quân chàng nghĩ thế nào?"
Mục Tuỳ cúi đầu, tóc mái trên trán che đi khuôn mặt, khiến Mạnh Như Ký nhất thời không nhìn thấy vẻ mặt hắn.
Không bao lâu sau, Mục Tuỳ đứng dậy, phủi đất cát trên đầu gối đi. Trên mặt, lại khôi phục vẻ lãnh đạm như thường ngày, không rõ vui buồn.
Hắn vươn tay với Mạnh Như Ký, móc ngón tay, ra hiệu cho con thỏ qua.
Vừa rồi con thỏ vẫn còn vùng vẫy, nhưng lúc này lại không dám động đậy nữa. Hai chân trước của nó bám lên vai Mạnh Như Ký, nghiêng đầu nhìn Mục Tuỳ: "Ca ca... Ta một lòng trung thành với người mà..."
Mạnh Như Ký cũng không buông tay: "Ta không để ngươi gϊếŧ đại công thần của ta đâu."
"Không gϊếŧ nó." Mục Tuỳ nói với con thỏ: "Qua đây, không nói lần hai."
Nói đến như vậy, con thỏ cũng không dám phát ngốc bên chỗ Mạnh Như Ký nữa, chỉ đành run run rẩy rẩy leo lên tay Mục Tuỳ.
Mục Tuỳ không bóp chết nó, vì thế nó lại giống trước kia, leo lên vai Mục Tuỳ, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thấy Mục Tuỳ thực sự không sát sinh, cảm xúc cũng khống chế tốt, bộ dạng khó đoán này ngược lại khiến Mạnh Như Ký có chút bất ngờ.
"Nàng đã chân thành..." Mục Tuỳ sửa lại tay áo của mình, sau đó vươn tay về phía tóc mai của Mạnh Như Ký: "Vậy nhân duyên này sẽ không bao giờ chấm dứt. Sinh Sinh, phu nhân..." Mục Tuỳ vén tóc mai ra sau tai cho nàng, trong ánh mắt hắn, ánh trăng như khói.
"Tương lai còn dài."