Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 35

Trong phòng làm việc của ông Trịnh, Mỹ Kỳ và Quang Huy ngồi đối diện Đình Triết, chiếc điện thoại cũ có vài vết nứt trên màn hình được đặt ở giữa bàn. Quang Huy nắm chặt tay vợ, vừa nhìn Đình Triết giải đáp những câu hỏi trong ánh mắt của anh.

- Chiếc điện thoại này ba thường dùng trước khi mất. Lúc thu gom đồ đạc của ba ở bệnh viện, tôi nhặt được nó dưới gầm giường và nó đã hư rồi. Nhưng bởi vì trong đây có lưu lại rất nhiều hình ảnh chụp chung của Ku Bi và ba, cho nên tôi đã nhờ người ta cố gắng sửa lại, ít nhất là để giữ lại số hình ảnh trong máy. Đến sáng nay khi tôi xem lại tất cả dữ liệu trong bộ nhớ thì phát hiện ra đoạn ghi âm này.

Mỹ Kỳ với tay mở đoạn ghi âm trong điện thoại, nước mắt chị rơi khi vừa nghe thấy giọng của ba mình.

- Ba, ba không khỏe cứ nằm nghỉ, không cần phải ngồi dậy đâu.

- Ba khỏe rồi. Triết à, gần đây thiệt thòi cho con, chỗ Ân Kỳ có phải rất khó khăn không? Con bé nhất định là rất khắc nghiệt với con rồi.

- Ba, không sao, sau này Ân Kỳ sẽ hiểu. Huống hồ gì, con thật sự là người có lỗi. Con hại Trịnh Gia là thật, cô ấy có hận con cũng là đáng tội.

- Chuyện qua rồi, con không cần giữ mãi trong lòng. Những gì con đã và đang làm cho Trịnh Gia, đã có thể xóa hết những lỗi lầm cũ. Hay để ba nói chuyện với con bé.

- Dạ đừng thưa ba. Chỉ cần một chút nữa thôi đợi con thu thập đủ chứng cứ của Hạo Minh, lúc đó phơi bày mọi chuyện cũng chưa muộn. Chúng ta không nên bức dây động rừng. Diệt cỏ phải diệt tận gốc ba à.

- Vậy ba nghe con. Ba chỉ sợ đến lúc đó, chuyện của hai đứa con đã không thể cứu vãn được. Ân Kỳ, con bé càng gần gũi Hạo Minh, ba càng không một chút yên lòng.

- Ba yên tâm tịnh dưỡng, con sẽ chú ý nhiều tới Ân Kỳ.

..

- Ba, con cảm ơn ba đã tha thứ và tin tưởng con.

- Ba không phải tin tưởng con, mà chính là tin vào tình cảm của con dành cho Ân Kỳ. Chuyện này chúng ta đã nói rõ trước đây rồi. Con đừng cảm thấy có lỗi nữa. Việc quan trọng là mau chóng xử lý vấn đề của Hạo Minh để còn lo hàn gắn chuyện của con với con bé. Vợ chồng không nên xa nhau quá lâu ngày, tình cảm sẽ dễ nguội lạnh.

- Dạ, con biết rồi thưa ba.

Đoạn ghi âm dừng lại một lúc sau đó, rồi có một giọng nói quen thuộc xen vào, Đình Triết nhận ra ngay.

- Lão già, ông cũng lớn mạng lắm, còn chưa chết sao?

- Vũ Hoàng..

- Gọi tôi là Hạo Thiên.. Trần Hạo Thiên, con trai của Trần Kiến Minh và Lê Bích Nhàn. Hai cái tên này ông thấy có quen không?

- Thì ra cậu chính là con của cô ấy.

- Ông còn dám nhắc đến mẹ tôi sau khi khiến gia đình tôi xảy ra bi kịch, khiến cho bà phát điên lên. Nửa đời còn lại của bà vì ông mà phải sống trong nhà thương điên.

- Chuyện của người lớn cậu không hiểu..

- Tôi không cần phải hiểu quá nhiều. Tôi chỉ cần biết chính ông là người phá nát gia đình tôi. Chính ông là người làm cho anh em tôi trở nên côi cút, chính ông là người tạo ra bi kịch. Ba tôi chết, mẹ tôi phát điên. Rồi bây giờ thì sao, con gái ông lại mê hoặc em trai tôi, làm cho nó u mê mà bán mạng cho Trịnh Gia các người. Mối hận này tôi không thể bỏ qua.

- Không.. Không.. phải..

..

Mau, mau lấy dùm tôi hủ thuốc..

..

Mau..

..

- Lão già, xem như tôi tiễn ông một đoạn cuối. Cả đời vất vả rồi, tới lúc nên nhường chiến trường lại cho con cháu. Ông yên tâm đi, Trịnh Gia và cả con gái cưng của ông, em trai tôi sẽ thay ông mà chăm sóc.

Mỹ Kỳ gục đầu vào lòng Quang Huy, những giây phút cuối đời của ba chị lại phải trải qua trong đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Cho đến lúc chết ông cũng không thể yên lòng, mỗi lần nghĩ đến, trái tim chị tan nát, đau đớn đến tột cùng. Quang Huy siết chặt vai vợ an ủi. Trịnh Gia liên tục xảy ra quá nhiều chuyện, cho dù có mạnh mẽ đến đâu, rồi cũng có lúc cả hai người con gái của Trịnh Gia phải gục ngã.

- Tôi biết những việc Hạo Minh đang làm ở công ty, người của tôi đã điều tra được đủ chứng cứ của hắn. Nhưng cái chết của ba thật sự ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cho đến lúc đó tôi vẫn không lường trước được Vũ Hoàng chính là Hạo Thiên, nếu điều tra được chuyện này sớm hơn thì có lẽ..

- Dượng út, dượng cũng đã cố hết sức rồi. Đã đến lúc kết thúc mọi ân oán hận thù, Trịnh Gia chúng ta đã mất mát quá nhiều, hy vọng sau mọi chuyện, gia đình chúng ta có thể đoàn tụ, đó cũng là ước nguyện của ba.

Đình Triết lắc đầu.

- Tổn thương tôi mang đến cho Ân Kỳ quá sâu sắc rồi. Tôi không dám mong đoàn tụ, chỉ cầu mong ba phù hộ cho Ân Kỳ sớm lấy lại tinh thần.

* * *

Cuốn hộ chiếu nằm ngay ngắn trên chiếc vali màu đen to đùng. Vũ Hoàng nhẹ nhàng cầm nó lên, lần lượt lật qua từng trang rồi cười cay đắng, hắn không khóc, nhưng sao bờ môi lại cảm nhận được vị mặn đắng của nước mắt. Trong cuốn hộ chiếu này có rất nhiều kỷ niệm của hắn và anh, cả hai đã cùng nhau đi qua nhiều nơi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, ít nhất là đối với riêng hắn. Cuộc đời hắn quá tăm tối rồi, anh chính là ánh sáng duy nhất mà hắn có được, mặc dù nó vô cùng mờ ảo. Buổi chiều, em trai hắn ghé qua, chất vấn hắn về cái chết của ông Trịnh, hắn biết, Hạo Minh đang vô cùng lo lắng cho hắn. Hắn đã hứa là sẽ bỏ đi một thời gian, cho đến khi mọi chuyện lắng xuống. Nhưng trong lòng hắn lại hoài lưu luyến chẳng muốn rời xa nơi đau buồn này. Đúng hơn là hắn vẫn còn muốn được nhìn thấy anh, cho dù là bây giờ anh chắc chắn đang vô cùng căm hận hắn đi nữa. Hắn lái xe ngang qua khu nhà anh, rồi vô thức dừng xe trước cổng, những hình ảnh ngày cũ tái hiện rõ mồn một trước mắt hắn, hắn cười, ánh mắt rực sáng hạnh phúc, nhưng nước mắt ở đâu lại ướt nơi khóe môi. Hắn nhìn thấy anh đứng trên ban công, dáng người cao gầy cô độc. Cả anh và hắn đều là những tâm hồn cô độc, chới với giữ cuộc đời, gặp được nhau như bắt được chiếc phao cứu sinh để không bị nhấn chìm xuống đáy cuộc đời. Có lẽ anh không còn nhớ những gì đã cùng hắn trải qua, nhưng hắn không hận, hắn không trách, hắn vẫn luôn yêu anh cho đến giờ phút này. Hình như anh nhận ra hắn, rất nhanh thôi anh đã từ trong nhà đi ra, tiến thắng về phía hắn. Anh mở cửa xe rồi ngồi bên cạnh hắn.

- Anh đoán là em đang muốn rời đi.

- Anh có muốn bắt em lại không?

Anh lặng im vài giây, rồi rút trong túi ra gói thuốc, châm một điếu, hít một hơi dài rồi chậm rãi nhả ra một làn khói mỏng.

- Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào?

- Vài ngày gần đây.

Hắn với qua lấy điếu thuốc ra khỏi miệng anh rồi tiện tay quẳng nó ra ngoài ô cửa kính.

- Sức khỏe anh không tốt, đừng hút nữa.

Anh nhìn ra bên ngoài ô cửa, thở dài một cái, hắn cảm nhận được sự mệt mỏi trong từng hơi thở của anh.

- Vũ Hoàng, anh xin lỗi.

- Vì cái gì?

- Tất cả.

- Anh không hận em sao?

- Anh ghét em. Em lừa dối anh, che đậy thân phận, em hại chết ba của Ân Kỳ, em hại Xuyến Chi, em hại Ân Kỳ. Tất cả những việc em đã làm.. - Anh dừng lại vài giây, rồi khó khăn nói tiếp – anh thật muốn đánh chết em. Nhưng mà Hạo Minh nói đúng, tất cả cũng đều vì anh mà ra. Anh chính là người tạo ra những bi kịch của hôm nay. Nếu như em không gặp anh, thì hôm nay em đã không đi đến bước đường này.

Hắn đặt tay lên vai anh, rồi khẽ cười.

- Anh đang thấy có lỗi với em, đang thấy tội nghiệp em? Triết à, Em không làm những việc này vì anh, em vì bản thân em. Em chưa từng hối hận về bất cứ việc gì mình đã làm, cho dù là hôm nay trông em thật sự thảm hại.

- Vũ Hoàng, em ra nhận tội đi, em vẫn có thể quay đầu.

Hắn cười.

- Cho em ôm anh một cái được không Triết?

Anh nhìn hắn, rồi gật đầu nhẹ. Hắn quàng tay ôm anh, rất nhanh, chỉ vài giây ngăn ngủi thôi, rồi chòm người qua mở cửa xe cho anh.

- Anh vào nhà đi, em phải đi rồi.

Anh do dự một lúc rồi cũng bước xuống xe, đi được vài bước thì nghe tiếng hắn hỏi với theo.

- Đình Triết, anh sẽ không quên em chứ?

Anh dừng chân, không quay lại nhìn hắn thêm lần nào nữa, nhưng lời anh nói, đủ khiến hắn mỉm cười mãn nguyện.

- Chúng ta không phải đã từng là tri kỉ sao?

Hắn đạp chân ga, qua gương chiếu hậu, hắn thấy anh có quay lại nhìn hắn một lần cuối. Hắn cười vào gương.

"Chào anh"

Chiếc xe từ từ đi qua những con đường lộng gió, đêm xuống, màn sương dần phủ mờ lối đi. Những con thiêu thân quấng lấy ngọn đèn đường, tìm chút ánh sáng cho cuộc đời để rồi bị thiêu rụi, thân xác theo gió cuốn đi. Hắn hạ kính xe, đưa mặt hứng từng đợt gió lạnh bên ngoài khung cửa, môi vẫn giữ nguyên nụ cười hạnh phúc, mắt từ từ nhắm lại, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao thẳng xuống dòng sông phía trước mặt, làn nước lạnh buốt ngấm dần vào da thịt.