Trịnh Gia có hai cô con gái, đều lần lượt được lên khắp các mặt báo vì chuyện hôn nhân với thiếu gia Hoàng Đình. Đối với ông Trịnh mà nói, liệu còn có phiền lòng nào hơn. Mặc dù đối với cậu con rể này, xưa nay ông luôn đề cao và xem trọng. Nhưng lần này thật là ngoài sức tưởng tượng của ông, lại thêm cô con gái út vốn dĩ đơn thuần, thiện lương. Ông làm sao có thể ngờ được những cử chỉ ngọt ngào tình cảm của cả hai trước mặt ông bấy lâu lại là một màn kịch, màn kịch này xuất sắc đến nỗi, nếu như không đọc được các bài báo kia, ông nghĩ mình đã có thể mãn nguyện, yên tâm rời xa cõi đời này nếu như lão diêm gia có ý gọi ông đi. Ông Trịnh cũng như Hoàng Đình, triệu tập ngay cô con gái cưng và chàng rể hờ về nhà ngay lập tức. Chỉ có điều, người ông muốn nói chuyện là Đình Triết, ban đầu Ân Kỳ không tránh khỏi lo lắng, đi đi lại lại trước cửa phòng ông, cô muốn biết giữa ba mình và Đình Triết đã nói những gì, liệu rồi ba cô có phản ứng gay gắt như mẹ chồng cô đã làm. Nhiều lần Ân Kỳ cố gắng áp sát tai vào cửa, nhưng cũng không thể nghe được gì, họ đã ở bên trong rất lâu. Ân Kỳ càng thêm nóng lòng. Mỹ Kỳ biết những lo lắng của em gái, cố ý mang hai ly nước đến trước phòng ông Trịnh, rồi nhìn em gái mỉm cười nói.
- Xem em kìa, lo lắng cho người ta đến vậy, ba không thể làm gì được dượng ấy đâu.
- Chị hai, chị không thấy lúc tụi em vừa vào nhà, sắc mặt ba đã rất giận dữ sao, thậm chí ba còn không muốn nói chuyện với em. Chị Hai, hai người đã ở trong đó một tiếng đồng hồ rồi, có nghiêm trọng thế nào cũng phải nói xong rồi chứ.
Mỹ Kỳ nhìn em gái rồi phì cười.
- Em đó, đúng là đã thành vợ người ta. Đi vào với chị, ở ngoài này đi đi lại lại không phải là cách.
Mỹ Kỳ gõ cửa ba cái, rồi đẩy nhẹ cửa vào, Ân Kỳ cũng vội đi theo chị gái, trong lòng hồi hộp không yên. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô trố mắt, đứng hình mất năm giây. Còn Mỹ Kỳ nhìn em gái thì không nhịn được cười, vừa đặt hai ly nước lên bàn, vừa nhìn xuống ván cờ đang còn dang dở rồi nói.
- Nhìn nước cờ này, xem ra ba chỉ có thể nương theo dượng út mà đi thôi.
Ông Trịnh nhìn con gái lớn rồi gật đầu hài lòng.
- Con cũng rất tinh ý.
- Chị hai xưa nay vẫn là một cao thủ, nếu chơi cờ với chị ấy, con và ba cũng phải dè chừng bảy tám phần. – Đình Triết nói.
Ân Kỳ nép sát người Đình Triết, tay lay nhẹ bờ vai anh.
- Hóa ra nãy giờ ba và anh ở trong này chơi cờ sao?
Ông Trịnh nhìn con gái út rồi nghiêm giọng.
- Vậy con nghĩ ngoài chơi cờ ra, ba còn có thể làm gì với con rể?
Ân Kỳ lấm lét đáp.
- Ba, không phải ba đang rất giận sao? Ba thật sự không làm gì anh ấy?
Ông Trịnh vừa đưa ly nước lên miệng, nghe con gái nói liền đặt xuống bàn.
- Ba đương nhiên rất giận, nhưng không phải giận Đình Triết, mà là con, nếu ba muốn xử phạt chắc chắn người chịu phạt phải là con. Sao con có thể liều lĩnh như vậy, chuyện của Trịnh Gia, không phải là chuyện mà chỉ một đứa con gái bé nhỏ như con có thể giải quyết được. May mắn cho con, người con kết hôn là Đình Triết, nếu là người khác, cuộc đời con sau này đi về đâu, ta thực sự không dám nghĩ đến.
Ân Kỳ phụng phịu bước đến ôm vai Ông Trịnh.
- Ba, con xin lỗi, con đã làm cho ba lo lắng.. Nhưng mà ba nói vậy có phải ba sẽ không phạt con không?
Mặt Ân Kỳ hí hứng như vừa thoát nạn, ông Trịnh xưa nay thương yêu cưng chiều hai chị em cô. Nhưng cũng không kém phần nghiêm khắc, nếu có lỗi chắc chắn ông sẽ phạt. Chuyện của Mỹ Kỳ trước đây, ông cũng không cho qua dễ dàng, Mỹ Kỳ đã bị ông đuổi ra khỏi nhà một khoảng thời gian rất lâu, cho đến khi Ku Bi ra đời, Mỹ Kỳ và chồng mới được ông cho trở về nhà. Ân Kỳ đã nghĩ mình không thể nào qua ải một cách dễ dàng như vậy được.
Ông Trịnh cười nửa miệng, vừa nhìn con rể vừa đáp lời con gái.
- Chị hai con nói đúng, nước cờ này ba chỉ có còn có thể nương theo con rể mà đi thôi. Nhưng hai con nên nhớ, hôn nhân này mặc dù ban đầu không phải là mục đích cuối cùng của các con, nhưng bây giờ nếu đã là lựa chọn của chính các con, thì phải biết trân trọng. Hợp đồng có thể nói lập là lập, nói xé là xé nhưng hôn nhân thì không đơn giản như vậy. Để duy trì được nó, nếu chỉ có tình yêu là không đủ. Bao dung và tin tưởng, các con nhất định phải nhớ.
- Dạ, tụi con sẽ ghi nhớ thưa ba. – Đình Triết đáp lời ông Trịnh.
Vậy là cửa ải Trịnh Gia cũng đã vượt qua một cách dễ dàng. Ân Kỳ vẫn luôn theo hỏi Đình Triết đã nói gì với ba cô, để ba cô có thể yên tâm mà cho qua mọi chuyện. Đáp lại cô, Đình Triết chỉ cười một cách bí hiểm, anh nói câu chuyện của những người đàn ông trưởng thành, một cô nhóc như cô sẽ không thể nào hiểu được. Ân kỳ bĩu môi, cô làm sao chỉ có thể là một cô nhóc được chứ. Những ngày tiếp theo thật không mấy dễ dàng với Đình Triết khi phải đứng ra giải quyết những rắc rối đến từ các cổ đông của tập đoàn cũng như trả lời với báo chí để làm yên dư luận. Nhưng chuyện làm phiền lòng anh nhất không phải những chuyện đó, mà chính là việc Vũ Hoàng phải rời khỏi Hoàng Đình. Chính vì mối quan hệ của anh và Vũ Hoàng, mà ba anh nhất định không muốn con trai mình tiếp tục gần gũi Vũ Hoàng, vừa để tránh dư luận, vừa để gìn giữ hạnh phúc gia đình của con trai mình. Đình Triết vốn dĩ không bao giờ muốn để người khác đứng ra gánh trách nhiệm cho những việc mà anh làm, anh đã cương quyết muốn giữ Vũ Hoàng lại. Bởi anh biết, nếu Vũ Hoàng bước ra khỏi Hoàng Đình vì chuyện ồn ào trên báo chí với anh, tương lai của Vũ Hoàng sẽ khó tìm được một công việc khác tốt hơn. Nhưng cuối cùng chính Vũ Hoàng là người chủ động xin từ chức, điều này ít nhiều làm cho Đình Triết thấy nặng lòng. Chi Chi ngồi bên cạnh anh, cô im lặng nghe tâm sự của anh, anh uống hai ly, cô sẽ uống cùng anh một ly, cô nói với anh, trong hai người, phải có một người tỉnh táo để đưa người kia về, và người đó luôn luôn là cô. Trời đã về khuya, Đình Triết loạng choạng đứng dậy, Chi Chi đỡ lấy anh, dìu anh đi từng bước nặng nhọc, miệng không quên hỏi anh.
- Bây giờ anh về đâu? Em có lẽ không tiện đưa anh về nhà, ngộ nhỡ Ân Kỳ nhìn thấy em..
Đình Triết ngước lên nhìn Chi Chi, đưa tay xoa xoa đầu cô rồi cười một cái, giọng anh lè nhè, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
- Được rồi, anh tự bắt taxi về nhà.
- Anh có ổn không đấy?
Anh nựng má Chi Chi.
- Anh dược mà, không thấy anh về, cô ấy sẽ nằm ở phòng khách đợi anh cả đêm.
Chi Chi gật đầu, cô phẩy tay bắt chiếc taxi đang chạy đến hướng họ, dìu anh ngồi vào xe, rồi dặn dò tài xế vài ba câu. Đình Triết thả lỏng người tựa ra sau băng ghế, còn kịp nắm lấy bàn tay Chi Chi, vỗ nhẹ.
- Em lên xe, anh đưa em về trước rồi anh mới về nhà.
Chi Chi lắc đầu.
- Không cần đâu, em tự lái xe về được.
Họ chia tay nhau ở đó, nhưng không ai ngờ rằng, từ phía đằng xa, Ân Kỳ đã luôn dõi theo họ.
Trước lúc đó, Đình Triết trở về nhà, và vội rời đi ngay sau đó, anh bảo anh có một cuộc hẹn quan trọng, Ân Kỳ chẳng mải mai nghi ngờ, cũng không quan tâm quá nhiều về việc đi đứng của anh, vốn dĩ công việc của anh thường xuyên phải ra ngoài đi với khách hàng bất kể ngày đêm cô đã quá quen thuộc. Ngay bản thân cô cũng vậy, từ ngày trở về nước và cùng chị gái tiếp quản công ty, Ân Kỳ cũng không tránh khỏi những buổi gặp khách ngoài giờ. Nhưng may mắn là bên cạnh cô có Hạo Minh và Xuyến Chi, hai người họ luôn hỗ trợ cô hết mình trong khoản tiếp khách. Nếu không thì với tửu lượng của cô, chắc là không làm được gì rồi. Ân Kỳ thu dọn bộ đồ Đình Triết vừa thay ra còn vứt bừa trên giường, chiếc điện thoại của anh từ trong túi quần âu rơi xuống sàn nhà, cô cúi người xuống nhặt nó lên, phủi phủi. Trên hình nền là ảnh của cô trong hôn lễ của hai người, cô mỉm cười, cô thật sự không biết hôm đó anh đã chụp lén mình. Chợt có một tin nhắn gởi đến, tên người gởi là Chi Chi, cái tên này thì cô không lấy gì làm lạ, Chi Chi nhắn cho anh một địa chỉ, và nói sẽ đợi anh ở đó. Ân Kỳ thầm nghĩ sao anh lại bất cẩn không tắt chế độ xem trước của tin nhắn. Dù sao thì Chi Chi và anh qua lại, người nhà Hoàng Đình vẫn đang phản đối quyết liệt mà. Ân Kỳ chạy vội xuống cửa, không biết anh đã ra khỏi cổng chưa, vừa may cũng là lúc Đình Triết quay lại, anh lấy chiếc điện thoại trên tay Ân Kỳ, tranh thủ hôn lên trán cô một cái, rồi quay đi. Cả buổi tối trong đầu Ân Kỳ cứ luôn lẩng quẩng cái tên Chi Chi, cái tên đẹp, nhưng sao cô lại có cảm giác quen quen, lại thêm cô luôn tò mò về Chi Chi, người mà anh đã không chút do dự thừa nhận trước mặt Ân Kỳ rằng anh rất thương cô ấy. Một cái gì đó thôi thúc cô phải gặp người con gái có tên Chi Chi. Vậy nên sau khi suy nghĩ một hồi lâu Ân Kỳ cũng quyết định thay đồ, cô vẫn còn nhớ địa điểm mà cô đã vô tình đọc được trong tin nhắn lúc chiều, và hy vọng họ không đổi địa điểm. Nhưng khi đến nơi, cũng là lúc cô nhìn thấy anh bước ra ngoài cùng người con gái đó, người con gái không một chút xa lạ, giờ thì cô nhớ ra rồi, Xuyến Chi-Chi Chi, vậy mà cô không nghĩ ra. Nhưng tại sao họ lại giấu cô, tại sao sao Đình Triết không cho cô biết Xuyến Chi chính là Chi Chi, tại sao hai người bọn họ cố tình lừa dối cô, và việc Chi Chi làm việc ở Trịnh Gia, là một sự trùng hợp hay là.. Ân Kỳ ôm đầu, cô không muốn nghĩ tới nữa, nó chỉ làm cô hoang mang, làm cô càng thêm thấy bất an.
Ân Kỳ trở mình thức giấc, cảm giác cả người mệt mỏi, ê ẩm, đầu cô đau nhức, vẫn còn mơ mơ hồ hồ về chuyện tối qua, cô nhất thời không thể nhớ được mình đã về nhà như thế nào, hình như là cô có uống rượu. Đình Triết bước ra từ phòng tắm, cúi người hôn lên môi, rồi anh sờ nhẹ trán cô.
- Em đã sốt cả đêm, sáng nay anh có gọi cho chị hai xin phép cho em nghỉ làm một ngày. Hôm nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi. Anh có cuộc họp quan trọng, sau khi kết thúc sẽ tranh thủ về nhà với em.
Cô khẽ gật đầu, anh đứng dậy bước đi đến cửa phòng chợt quay lại nhìn cô nói.
- Sau này em đi tiếp khách, nếu có uống nhiều rượu hãy gọi anh đến đưa em về. Để Hạo Minh đưa em về nhà, anh đã thật sự ghen rồi đấy.
Anh cười với cô rồi đi ra ngoài.
Ân Kỳ cố ngồi dậy, lê người vào nhà tắm, cô tát nước lên mặt mình nhiều lần để cho tỉnh, nhìn mình trong gương, cô chợt nhớ đến chuyện tối qua, cô lẩm nhẩm trong miệng "Xuyến Chi, Chi Chi". Trong phút chốc, ký ức như một cuốn phim tua nhanh, nhưng không thiếu một chi tiết nào, Ân Kỳ ôm lấy l*иg ngực mình đang như muốn vỡ ra hàng ngàn mảnh, cô khụy xuống, ngồi bệch ra sàn nhà, nhìn chiếc que thử thai trên tay, nước mắt cô hai dòng. Giá như cô có thể chết đi trong tai nạn ngày hôm đó thì hay biết mấy. Giờ thì cô hiểu rồi câu nói, đáng sợ nhất không phải là quên đi, mà chính là phải nhớ.