Ân Kỳ bước ra khỏi Công ty cũng đã hơn mười giờ đêm, cô đã say việc đến mức quên cả giờ giấc. Đến khi ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài văn phòng mọi người đã về cả rồi, điện thoại cũng hết pin từ khi nào. Cơn gió đêm thổi ngang qua khiến cô thấy rùng mình, cả gara xe của công ty chỉ còn lại vỏn vẹn chiếc xe máy của cô.
- Ân Kỳ!
Là tiếng Hạo Minh gọi cô, anh đang bước dần xuống gara, cô thở phào, ít ra thì còn có anh ở đây.
- Hạo Minh, anh chưa về sao?
- Em quên rồi sao, lúc sáng em nói tối nay có chuyện muốn nói với anh. Cho nên anh đã ở lại chờ em.
- Vậy sao anh không gọi em, sao phải chờ em đến tận giờ này?
Hạo Minh cười.
- Anh thấy em mải mê làm việc, không nỡ làm phiền em.
Ân Kỳ khẽ cười, đặt túi xách vào cốp xe, lòng thầm nghĩ Hạo Minh thật tốt, lúc nào cũng như vậy, âm thầm ở phía sau cô, luôn lo nghĩ cho cô. Vậy mà.. Cô chợt nhớ đến việc định nói với anh hôm nay, thật sự bây giờ cô thấy thật khó để mở lời với anh.
- Em đói bụng rồi phải không, chúng ta đi ăn gì đó rồi nói chuyện luôn nhé.
Hạo Minh bước đến dắt xe cho Ân Kỳ, cô vội chặn tay anh, có vẻ hơi ngập ngừng.
- Hạo Minh à, thật ra em..
- Ân Kỳ, có chuyện gì, em nói đi.
Ân Kỳ hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Hạo Minh, có phải chúng ta đã chia tay trước khi em về nước?
Hạo Minh nhìn cô ngạc nhiên, rồi sau đó cô nhận thấy đôi mày anh chau lại, cô nói tiếp.
- Tại sao anh giấu em, tại sao anh nói chúng ta?
Hạo Minh vịn vào bờ vai cô.
- Ân Kỳ, anh xin lỗi, là anh ích kỉ, anh sợ mất em, anh lợi dụng việc em mất trí nhớ, nói dối em chỉ vì muốn giữ em lại bên cạnh anh. Ân Kỳ à, tha lỗi cho anh.
Cô lắc đầu, lấy hai tay anh xuống khỏi vai mình.
- Không Hạo Minh, người có lỗi là em. Anh đã luôn yêu thương và làm mọi việc vì em. Nhưng mà Hạo Minh à, từ giờ anh đừng vì em nữa, hãy sống cuộc sống của anh đi. Chúng ta từ nay làm bạn có được không? Em không thể tiếp tục lừa dối tình cảm của anh, cũng như lừa dối bản thân mình nữa. Mặc dù em đã quên đi một phần kí ức, nhưng tình cảm của em lại không thể vì vậy mà mất đi. Mỗi ngày em vẫn luôn nghĩ về anh ta, vẫn đau vì anh ta, vẫn buồn vì anh ta. Em đã bất công với chính bản thân mình, thì càng không thể bất công với cả anh nữa, Hạo Minh.
Đôi mắt Hạo Minh đỏ ngầu một cách đáng sợ, cô cảm nhận được giọng anh đang run lên, đôi tay anh lạnh loát ôm lấy đôi gò má cô.
- Không Ân Kỳ, anh không thấy bất công, anh chỉ cần em ở bên anh. Anh chỉ có một mình em, anh không thể để mất em lần nữa. Ân Kỳ à, em ở bên anh ta sẽ không thể nào hạnh phúc được, anh sẽ giúp em từ từ quên anh ta, rồi chúng ta sẽ lại hạnh phúc như thời gian trước đây. Được không Ân Kỳ?
- Hạo Minh..
Hạo Minh không để cô nói, môi anh chạm vào môi cô, dứt khoát và mãnh liệt, mặc cho cô cố sức vùng vẫy, cố sức đẩy anh ra. Cô càng kháng cự anh càng hung tợn như một con hổ dữ bắt phải con mồi. Nước mắt cô tuôn ra, miệng van nài trong bất lực "Hạo Minh, đừng mà..". Trước mắt cô, mọi thứ nhòe đi, cô nhìn thấy bóng dáng người đàn ông quen thuộc, cô nghĩ mình đang hoảng sợ đến mơ sảng rồi chăng, anh không thể nào xuất hiện ở đây được. Nhưng ngay lập tức cô có được câu trả lời. Đình Triết chạy đến, mạnh tay kéo Hạo Minh ra khỏi cô, liền sau đó đấm vào mặt Hạo Minh liên tục mấy cái. Khóe Môi Hạo Minh chảy ra một dòng máu tươi, anh đánh bật lại Đình Triết. Ân Kỳ càng thấy hoảng loạn, xen vào cố gắng tách hai người ra.
- Hai anh thôi đi, đừng đánh nữa.
Đình Triết thấy Ân Kỳ lao vào giữ hai người liền chủ động xô Hạo Minh bật ra để kết thúc cuộc ẩu đả. Anh quay sang ân cần lau nhẹ đôi gò má đang lấm tấm nước mắt của cô, cởϊ áσ khoát của mình khoát vội lên vai Ân Kỳ rồi dìu cô đi.
- Chúng ta về.
Trước khi rời đi, hai người đàn ông còn kịp lườm nhau một cách đáng sợ.
Nhìn Ân Kỳ vừa lăn trứng gà lên mặt cho mình, thỉnh thoảng còn thổi nhẹ lên vết thương cho đỡ đau. Đình Triết mỉm cười, nắm lấy tay cô.
- Em có đau không?
Ân Kỳ rút tay lại, mặt ngơ nghác.
- Tôi đâu có bị thương.
Anh cười tinh quái.
- Tôi nói là thấy tôi bị thương em có đau lòng không?
Nghe anh nói, cô lườm anh một cái, rồi mạnh tay ấn quả trứng gà lên vết thương của anh, nhìn thấy anh nhăn nhó cô buông lời.
- Đáng đời, cho chừa cái tật nói bậy. Nhưng mà anh thích đánh nhau sao? Sao lại đánh người ta nhiều tới vậy.
Đình Triết lấy quả trứng trên tay cô, rồi tự mình lăn nhẹ lên vết thương vừa nói.
- Vậy là tôi có lỗi sao, em đau lòng vì hắn ta sao? Hắn ta đã làm gì em chứ?
- Vậy thì có liên quan gì tới anh?
Anh dừng tay, đặt quả trứng xuống bàn rồi nhìn cô.
- Sao lại không liên quan, em là vợ tôi mà. Để một gã đàn ông khác.. vợ mình, tôi có thể đứng yên mà nhìn sao, hay là tôi phải nhẹ nhàng van xin hắn ta không được làm như vậy với em.
Cô liếc nhìn anh rồi nhìn ra cửa sổ, miệng lầm bầm.
- Dù sao thì anh cũng đâu có xem tôi là vợ anh. Nhưng mà tại sao anh lại xuất hiện giờ đó ở công ty tôi?
- Hình như em không muốn tôi có mặt lúc đó. Em đau lòng vì tôi đánh hắn hay là vì tôi phá đám không khí của hai người?
- Anh..
Anh tiếp tục tra hỏi.
- Em nói xem, hai người một nam một nữ, tối như vậy rồi còn chưa chịu về, chỉ có hai người ở lại trong nhà xe làm gì?
Nghe anh chất vấn cô tức giận cong môi đáp trả.
- Anh.. lấy quyền gì mà hỏi tôi câu đó. Tôi có làm gì thì cũng không đến lượt anh quan tâm. Anh ở bên ngoài qua đêm với người tình của mình, tôi có tra hỏi anh không, có chất vấn anh không?
Đình Triết sững sờ nhìn cô.
- Qua đêm với người tình, tôi sao?
- Anh còn muốn chối cãi, đêm hôm trước không phải anh đã ở bên cạnh cái người.. cái người gì đó tên Vũ Hoàng sao?
Anh phá lên cười, trong khi cô thì đang vô cùng ấm ức khi nhớ lại chuyện hôm đó.
- Anh cười cái gì chứ, vui lắm sao?
- Vậy là sáng hôm đó bỗng dưng em khó chịu với tôi, là do em đang ghen sao?
Cô đỏ bừng mặt, quay chỗ khác.
- Tại sao tôi phải ghen với một gã đàn ông chứ, thật nực cười.
Anh đặt quả trứng lên tay cô, rồi nhìn cô cười, ánh mắt đầy tinh nghịch.
- Đúng vậy, em không nên ghen với một gã đàn ông. Nào nhanh tay lăn tiếp cho tôi đi, để cái mặt này đi làm thật khó coi.
Mặc dù đang cảm thấy vô cùng ấm ức nhưng cô vẫn tiếp tục làm cho anh, nhìn vết thương trên mặt anh thật lòng cô có chút xót xa, nhất là nó vì cô mà ra. Ánh mắt anh cứ nhìn cô, chân thành và tha thiết.
- Sau này em đừng có ghen với một gã đàn ông nữa. Hãy chọn một người phụ nữ xinh đẹp mà ghen.
Ân Kỳ trố mắt nhìn anh.
Anh nhoẽn miệng cười khó hiểu.
Trời bắt đầu trở lạnh, anh lấy nó làm cớ rồi chui thẳng vào phòng nằm yên vị trên một góc giường, còn mạnh miệng nói cô không được ra ngoài ngủ. Hôm nay anh bị thương vì vậy cô nên cô phải túc trực bên cạnh trong lúc anh đang ngủ, ngộ nhỡ nửa đêm anh sốt cao hay có chuyện gì không ai hay thì sao. Nghe qua cô thật thấy buồn cười, lẽ nào anh hoang tưởng đến mức nghĩ rằng vài cú đấm vào mặt có thể khiên anh chết được hay sao. Nhưng không hiểu sao cô lại nghe lời anh một cách ngoan ngoãn. Cô vỗ mạnh vào đầu mình, tự thừa nhận bản thân bị anh làm cho lú lẫn, u mê đến cùng cực, anh nói gì cũng nghe, không có chút khí thế phản kháng. Anh ngủ ngon lành bên cạnh cô, rồi thỉnh thoảng còn ngáy vài tiếng thật to. Cô phì cười, cô chưa từng thấy dáng vẻ trẻ con, mặt dày ăn vạ của anh suốt bao nhiêu năm ở bên cạnh chị hai, lúc đó cô vẫn luôn thần tượng anh, một người lạnh lùng, uy nghiêm và điềm đạm. Có ngờ đâu, giờ đây khi anh đột nhiên biến thành chồng cô, lại là một người như thế này. Nhưng dù sao thì, cô biết, trái tim mình vẫn luôn rung động trước anh mỗi ngày.