Mỹ Kỳ vừa giúp em gái gấp đồ bỏ vào túi xách vừa buồn cười nhìn bộ dạng phụng phịu của Ân Kỳ. Tai nạn lần này cướp đi một phần ký ức của Ân Kỳ, đồng thời cũng đã trả lại cho bọn họ một Ân Kỳ vô lo vô nghĩ như trước đây.
- Chị hai, chị nói xem, có thật là em đã kết hôn với anh Triết không? Làm sao có thể có chuyện như vậy được, chị bỏ rơi anh ta, anh ta chắc chắn hận gia đình mình tới thấu xương, tại sao lại còn muốn kết hôn với em. Còn chuyện em về nước tiếp quản công ty nữa, cả chuyện của Hạo Minh nữa. Em đang thấy rất mơ hồ, hay là đây chỉ là một giấc mơ? – Ân Kỳ vừa nói vừa vỗ mạnh vào mặt mình.
Mỹ Kỳ xoa đầu em gái.
- Chị đã kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Toàn bộ là sự thật, không phải là nằm mơ. Gia đình mình xảy ra biến cố, thời gian qua mọi chuyện đặt hết lên vai em, lần này em cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Thai của chị cũng đã ổn định hơn, chuyện công ty chị sẽ xử lý.
- Không được đâu chị hai, chị phải dưỡng thai cho tốt, sinh ra cho em một đứa cháu kháo khỉnh. Nếu thời gian qua em đã gánh vác mọi chuyện thì cứ để em tiếp tục đi. Có Hạo Minh giúp em, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Hạo Minh rất giỏi, lại còn rất thương em, nên chị cứ yên tâm. Chỉ có điều là.. – Ân Kỳ ngập ngừng một hồi rồi nói tiếp – Chuyện của em và Đình Triết..
- Em là vợ tôi, đương nhiên phải về với tôi rồi.
Đình Triết đứng sẵn ở cửa từ khi nào khiến Ân Kỳ giật cả mình. Những ngày qua anh luôn có mặt chăm sóc cho cô tận tình, mặc dù lời nói dành cho cô thì không có chút nào là thiện ý, nói gì đến việc tình cảm vợ chồng. Đúng là trước đây cô đã từng thầm yêu anh, nhưng cô cũng đã sớm bỏ cuộc rồi. Tình cảm chôn sâu đó cũng đã nhiều năm trôi qua, cô cũng đã ở bên cạnh Hạo Minh một thời gian dài. Giờ đây, ngủ một giấc tỉnh dậy, cô lại là vợ của anh. Bị đặt vào tình thế không biết phải làm như thế nào cho đúng. Hạo Minh vẫn ở bên cạnh cô, ánh mắt tình cảm dành cho cô vẫn không có gì thay đổi. Chỉ có người đàn ông này, nói xa lạ thì không phải xa lại, nói thân quen lại càng không phải thân quen, nhưng lại đủ sức ảnh hưởng, khiến cô và Hạo Minh không có lấy một chút không gian để nói chuyện riêng. Mỹ Kỳ đã nói cuộc hôn nhân này là một thỏa thuận bí mật giữa cô và anh ta, nhưng cái cách anh ta xử xự như thể muốn chiếm lấy cô làm của riêng, không cho bất cứ người đàn ông nào bước đến gần. Cô thật không dám nghĩ, những ngày tháng tới cùng sống chung một nhà với anh ta sẽ như thế nào. Ân Kỳ nhìn nụ cười đắc ý của Đình Triết, hận bản thân không thể ném cái gì đó cho anh ta bớt vênh váo.
- Bây giờ tôi không còn nhớ gì hết, anh muốn nói sao cũng được.
Đình Triết phì cười, cơ mặt của anh cười mà như không cười.
- Tôi không biết là em cũng rất ngang ngược.
Ân Kỳ cong môi đáp trả.
- Tôi ngang ngược? Hay là anh ngang ngược? Chúng ta không chút tình cảm nào với nhau, sao cứ phải bắt tôi đi theo anh?
- Vậy sao? Trước đây có người từng nói đã yêu thầm tôi từ rất lâu, giờ lại bảo là không chút tình cảm, Trịnh tiểu thư, em không phải muốn chuyển nghề nướng bánh tráng chứ?
- Anh.. - Mặt Ân Kỳ đỏ bừng, chuyện cô từng yêu thầm anh trước đây rõ ràng là cô chưa từng cho ai biết, không lẽ nào thời gian qua cô đã thật sự nói ra chuyện mất mặt này sao.
- Em đỏ mặt rồi, ngượng rồi sao? Yên tâm đi, dù sao em cũng là vợ tôi, tôi sẽ không bạc đãi em.
- Ai là vợ anh chứ?
- Vậy cái này.. em giải thích như thế nào?
Đình Triết phẩy phẩy tờ giấy trước mặt cô, Ân Kỳ giật lấy tờ giấy trên tay anh, xem qua một lượt rồi thở dài. Đúng là trên tờ giấy hôn thú có tên của cô và anh. Tự nhủ tại sao bản thân lại ngốc ngếch đến nỗi lấy hôn nhân ra mà thỏa thuận, lại còn làm thật đến nỗi đi đăng ký kết hôn. Rốt cuộc thì lúc đó anh ta đã làm cách gì để cô trở nên u mê tới như vậy. Nhìn thái độ đáng ghét của anh ta, nếu sống chung một nhà chắc sẽ có ngày cô lên tăng xông mà chết mất thôi.
- Có gì ghê gớm, chúng ta ly hôn là được mà.
Phút chốc cô thấy anh chau mày, mặt tối sầm. Nhưng rất nhanh sau đó lại trở về trạng thái bình thường. Anh nhếch môi, ghé sát tai cô nói.
- Em.. suy nghĩ cho kỹ. Trịnh Gia vẫn còn phải dựa vào tôi.
- Có gì hay ho đâu, tôi theo anh về là được mà.
Ân Kỳ phụng phịu quay qua xách chiếc túi quần áo để trên giường rồi bỏ đi trước, quên luôn cả chào chị gái nãy giờ vẫn luôn đứng cạnh chứng kiến màn đối đáp của cô và tên chồng oan gia từ trên trời rơi xuống.
Đình Triết quay sang nói với Mỹ Kỳ.
- Chị yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.
Nhận được cái gật đầu mỉm cười của chị vợ, anh vội đuổi theo Ân Kỳ, cướp lấy chiếc túi trên tay cô.
- Tôi không muốn người khác nói tôi bạc đãi vợ.
- Giả tạo.
Ân Kỳ lẩm bẩm nhưng đủ để anh chồng đi bên cạnh nghe thấy. Anh phì cười rồi một tay khoát vai cô, kéo sát vào người mình.
- Em nói sao cũng được.
Ân Kỳ bĩu môi, ngày xưa mặt anh không nham nhở, da mặt cũng không dày như bây giờ. Nếu không thì cô đã không yêu thầm anh từng ấy năm. Con người cũng thật kỳ lạ, lúc trước yêu anh bao nhiêu nhưng lại không có được. Bây giờ anh đã là chồng cô, danh chính ngôn thuận ở bên nhau, cô lại thấy con người này thật xấu xa và đáng ghét. Nụ cười ngày xưa từng làm cô điên đảo, giờ đây cô chỉ muốn đấm cho vài cái thật mạnh. Cũng không biết anh ta nghĩ gì, vừa về đến nhà đã lôi ngay bản hợp đồng mà cô và anh đã ký trước đây để ngay ngắn trên mặt bàn.
- Em đọc lại cái này đi.
- Anh sợ tôi bỏ trốn sao?
- Tôi chỉ muốn em biết những việc em cần phải làm theo hợp đồng thôi. Đọc xong rồi thì lên phòng nghỉ ngơi sớm đi. Còn một chuyện tôi chắc em cũng không nhớ. Nhà này chỉ có một phòng thôi, chúng ta.. dùng chung một phòng.
- Cái gì? Anh..
Đình Triết cố giả vờ không quan tâm rồi bỏ lên phòng. Từ lúc cô tỉnh lại và không nhớ gì ở bệnh viện anh đã lường trước được tình hình. Cho nên đã lập tức chuyển về căn nhà cũ trước đây hai người từng ở. Với tính khí của cô bây giờ, nếu anh không chủ động bày ra chút thủ đoạn, chỉ e là cô sẽ tìm về bên Hạo Minh. Cái tên Hạo Minh đó mấy ngày liền như một cái gai trong mắt anh, khi cô cứ luôn miệng nhắc về hắn với thứ tình cảm tốt đẹp mà họ đã trải qua.
Ân Kỳ lấp ló bên ngoài cửa phòng, cố gắng đẩy cửa thật nhẹ để không phát ra tiếng động, rồi thở phào khi thấy Đình Triết đã ngủ say. Đôi mắt của cô sắp mở không lên được nữa do cố ý chờ thật khuya khi anh đã đi ngủ mới dám bước vào phòng. Cô không biết thời gian trước đây cô và anh đã chung sống với nhau như thế nào, mỗi đêm ngủ cùng nhau ra sao. Nhưng giờ đây đối với cô từng phút từng giây trôi qua thật khó khăn. Cô làm sao có thể nằm ngủ cùng một người đàn ông lạ mà không lạ, quen mà không quen này. Ân Kỳ nằm thật khẽ lên giường, trời se lạnh, cô nhìn chiếc chăn đang đắp trên người anh mà lấy làm ao ước. Không lẽ bây giờ, cô lại còn phải chủ động chung chăn với anh, nghĩ đến đó cảm giác hai má cô đã đỏ ửng. Anh trở người khiến cô chút nữa là hoảng cả lên, tốt nhất là anh đừng thức giấc trong lúc này, nếu không thì cả đêm nay chỉ e là cô không thể ngủ được. Nhìn gương mặt người đàn ông này mà xem, đã bao nhiêu năm trôi qua vẫn không có gì thay đổi, từng góc cạnh, đường nét trên gương mặt anh hài hòa một cách hoàn hảo. Cô nhớ mình đã từng rất si mê người đàn ông này, đã lén nhìn anh không biết mấy trăm lần, đã vì từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cái nhíu mày của anh mà âm thầm khóc cười biết bao nhiêu lần. Ông trời thật biết trêu ngươi, cô đã từ bỏ anh rồi, thật sự từ bỏ mối tình thầm lặng để gắn bó với một người khác. Vậy mà, chỉ sau một giấc ngủ dài, cô lại trở thành vợ của anh, giờ đây lại đang cùng nằm chung với anh trên một chiếc giường. Nếu là những năm về trước chắc cô sẽ hạnh phúc lắm. Còn bây giờ, một mớ cảm xúc hỗn độn không thể diễn tả được đang hành hạ tâm trí cô, lần đầu tiên trong cuộc đời, đối với cô dù tiến hay lùi đều là không thể.
Anh bất giác mở mắt, chạm thẳng vào ánh mắt cô, Ân Kỳ bất động vài giây rồi hoàn hồn vội xoay người qua hướng khác, nhắm chặt mắt. Anh chồm người qua, hơi thở mỗi lúc một gần cô hơn, hai tay cô ôm chặt l*иg ngực, chỉ sợ trái tim trong phút chốc sẽ văng ra mất.
- Em.. sao lại nhìn lén tôi?
- Đâu.. đâu có.
- Em còn chối?
- Chỉ là.. chỉ là – cô lắp bắp không nói thành lời.
- Chỉ là thế nào?
Cô ngồi bật dậy, đẩy anh ra.
- Anh có còn là đàn ông không, trời lạnh như thế này, anh lẽ ra phải nhường chăn cho phụ nữ chứ.
Anh nhoẽn miệng cười.
- Tại sao tôi phải nhường cho em?
- Anh..
- Em mắc cỡ sao? Không dám đắp chung chăn với tôi?
Hai má cô đỏ ửng, vội quay mặt đi, lẩm bẩm không muốn để anh nghe thấy.
- Chúng ta đâu phải vợ chồng thật sự.
Vậy mà anh cũng nghe được, dù cho không quay mặt lại cô cũng biết anh đang cười mình.
- Em thật sự không nhớ gì sao? Chúng ta..
Nghe anh nói, cô vội quay người lại nhìn anh.
- Chúng ta.. Không lẽ chúng ta đã..
Anh gật đầu cười tinh quái.
- Không thể nào, rõ ràng cuộc hôn nhân này là một giao dịch, làm sao có thể..
Nhìn bộ dạng của cô anh lại phì cười.
- Coi như tôi xui xẻo, bị em vắt chanh bỏ vỏ. Thôi được rồi, niệm tình em mới xuất viện, đêm nay tôi nhường giường cho em.
Anh đứng dậy vờ thở dài đến mở tủ, lấy một chiếc chăn khác rồi ôm đi ra ngoài, miệng vẫn không quên than thở.
- Hôm nay sao trời lạnh quá vậy ta.
Cánh cửa đóng lại, cô ngồi ngẩng ngơ một hồi, thật ra thì những ngày qua anh hay đấu khẩu chọc ghẹo cô, nhưng anh đối với cô không thiếu những quan tâm và chăm sóc. Khoảng ký ức cô bị mất đi đó, thật sự khiến cô cảm thấy tò mò, biết đâu lời anh nói là đúng. Rõ ràng là lúc nãy cô đã rất buồn ngủ, nhưng bây giờ nằm lăn qua lăn lại cô vẫn không tài nào chợp mắt được. Từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng lời nói của anh cứ mãi lẩng quẩng trong đầu cô, không cách nào thoát ra được. Cô bước ra khỏi phòng, bên dưới phòng khách, anh đang cuộn người trong chăn, ngon giấc trên chiếc sofa, trời se lạnh, bên ngoài đang mưa rỉ rả. Cô mỉm cười, suy cho cùng, anh vẫn là một người đàn ông tốt như cô đã từng cảm nhận. Chỉ là anh bây giờ, đã khác rất nhiều với anh của những ngày còn là người yêu của chị. Cũng có thể đây mới chính là anh, một phần tính cách ẩn giấu mà cô chưa từng được nhìn thấy trước đây.