Vũ Hoàng dừng lại trước căn nhỏ nằm ở cuối con hẻm, đã lâu rồi anh chưa về lại đây, kể từ ngày hai anh em anh quyết đinh đưa mẹ anh vào trại tâm thần để tránh làm ảnh hưởng tới những người xung quanh. Bao nhiêu ký ức về một tuổi thơ đau buồn tủi nhục hiện về rõ mồn một trong tâm trí anh. Nếu không phải Hạo Minh hẹn gặp anh ở chính nơi này, có lẽ anh cũng không muốn trở về nữa, không muốn nhớ lại những ký ức không vui để lại càng thêm đau lòng khi nghĩ về mẹ anh. Bước vào nhà, mùi rượu nồng nặc xông thẳng vào mũi anh, Hạo Minh ngồi rũ rượi bên cạnh những vỏ chai rượu đã bị anh uống sạch. Không cần phải hỏi, anh biết chắc chắn là Trịnh Ân Kỳ là lí do. Cô ấy là ai mà lại khiến cho đưa em trai của anh phải khổ sở cùng cực như vậy. Lại thêm gần đây Đình Triết liên tục tránh mặt anh, càng làm anh căm ghét người con gái đó.
Vũ Hoàng giật lấy chai rượu trên tay Hạo Minh, nốc một hơi.
- Em hẹn anh về nhà để anh chứng kiến bộ dạng thảm hại này của em sao?
- Anh hai, anh có nhớ vì sao gia đình chúng ta tan nát không?
Vũ Hoàng nhìn em trai, cái kí ức anh ngàn lần không muốn nghĩ tới, lại bị chính đứa em anh yêu thương nhất đào bới lên.
- Anh không muốn nhắc lại.
Hạo Minh nhìn đã say nhưng lại rất tỉnh, nhìn anh trai mình rồi đưa ra một tấm ảnh.
- Anh nhận ra mẹ của chúng ta chứ?
Trong bức ảnh, là một đôi tình nhân ôm ấp nhau vô cùng ngọt ngào. Vũ Hoàng ngồi bật dậy. Khẽ chau mày rồi nhìn sang Hạo Minh.
- Ở đâu em có được bức ảnh này? Người đàn ông này không phải là Trịnh Kiên, ông chủ của Trinh Gia, ba của Trịnh Ân Kỳ sao?
Hạo Minh gật đầu, với lấy chai rượu trút một hơi.
- Hôm nay em vào phòng làm việc của Ân Kỳ tìm hồ sơ cho cô ấy, vô tình nhìn thấy bức ảnh này. Phòng làm việc này trước đây là của ông Trịnh. Anh Hai, người đàn ông cùng mẹ năm đó, chắc chắn là Trịnh Kiên. Anh nhìn thời gian ghi sau bức ảnh đi, chính là năm gia đình chúng ta xảy ra chuyện.
Vũ Hoàng không nói gì, anh uống một hơi cạn chai rượu trên tay. Giữa anh và Trịnh Gia đúng thật là có ân oán từ đời trước, đến đời này vẫn day dưa không dứt. Anh còn nhớ, chỉ vì một người đàn ông bí mật của mẹ mà sau một đêm, cuộc đời của hai anh em trở thành bi kịch. Ba anh chết trước mặt ba mẹ con anh, mẹ anh sau đó cũng phát điên. Hai anh em còn rất nhỏ đã không còn một chỗ dựa nào giữa cuộc đời này. Lớn lên bằng sự cười nhạo khinh khi của người đời.
- Anh hai, lâu nay em đã giúp đỡ kẻ thù của mình. Yêu con gái của chính kẻ đã khiến gia đình mình tan nát.
- Vậy bây giờ em tính sao? Còn muốn yêu đứa con gái đó nữa không?
- Em.. nhất định phải có được Ân Kỳ, và cả Trịnh Gia nữa.
Lần đầu tiên Vũ Hoàng thấy lửa hận trong mắt Hạo Minh, nhưng đáng lắm chứ. Em trai của anh đã thật sự trưởng thành, thật sự trở nên mạnh mẽ rồi. Gia đình đó nhất định phải trả giá cho những gì mà cha con họ đã gây ra cho hai anh em anh.
- Anh Hai sẽ giúp em. Nhưng mà Hạo Minh, em không được phép mềm lòng trước đứa con gái đó nữa.
- Anh Hai yên tâm. Tình yêu đối với em đã không còn quá quan trọng. Huống hồ gì người trong lòng Ân Kỳ không phải là em.
Vũ Hoàng gật đầu hài lòng.
- Hạo Minh, Em đã biết mối quan hệ của anh và Đình Triết phải không?
- Em biết, em đã nhìn thấy hai người lúc ở bệnh viện. Nhưng mà anh hai, hắn không đáng tin, em có thể nhìn thấy hắn rất lo lắng cho Ân Kỳ.
- Anh biết. Trước mắt không nên để người khác biết chúng ta là anh em. Em hiểu chứ?
- Em biết mà anh hai.
Mấy ngày ở bệnh viện, Mỹ Kỳ không cho Xuyến Chi báo cáo công việc với Ân Kỳ, cốt để cô được nghỉ ngơi tuyệt đối để mau hồi phục. Tuy vậy nhưng trong lòng Ân Kỳ có lúc nào yên, Trịnh Gia đang trong giai đoạn quan trọng, Mỹ Kỳ phải nằm suốt trên giường để dưỡng thai, ba cô tuy được về nhà nhưng sức khỏe cũng ngày càng yếu. Cả nhà chỉ một tay anh rể cô quán xuyến, việc công ty thì có cô phụ trách, nhưng thời gian này cô lại nằm viện, đúng là họa không đến thì thôi, lúc đến thì dồn dập không kịp xoay sở. Cũng còn may cho Ân Kỳ, còn có mẹ chồng chăm lo cho những ngày ở viện. Ban đầu cô nghĩ bà không mấy thích cô, nhưng sau bữa cơm gia đình hôm ấy, thái độ của bà đúng là khiến người khác thấy ấm lòng. Bà cởi mở và quan tâm cô, thậm chí còn cưng chiều cô như con gái của bà. Điều này khiến cô càng thêm cảm động, vì từ nhỏ mẹ cô đã mất sớm, ký ức mơ hồ của một đứa trẻ không giúp cô cảm nhận được tình thương của một người mẹ như thế nào.
Ân Kỳ sắp xếp đồ đạc vào một cái túi nhỏ, cuối cùng cũng được xuất viện. Mẹ chồng cô đã đến bệnh viện từ sớm để làm thủ tục xuất viện cho cô, mặc dù Ân Kỳ có nói cô đã khỏe, có thể tự mình lo liệu mọi chuyện, huống hồ gì đã có tài xế của Đình Triết đến đón cô về.
- Thủ tục xong hết rồi, chúng ta có thể về nhà rồi. Ân Kỳ, mẹ muốn đưa con về nhà mình, thời gian này con cần nghỉ ngơi thêm cho khỏe hẳn, con ở bên đó, Đình Triết nó đi làm cả ngày không ai lo cho con.
- Dạ không cần đâu mẹ, con đã khỏe rồi, ngày mai con có thể đi làm lại.
Bà Hoàng nghe Ân Kỳ nói, liền đến ngồi cạnh, thái độ không khỏi nóng lòng.
- Cái gì mà đi làm lại, con coi, nhìn con xanh xao như tào lá chuối, con muốn lại nhập viện nữa hay sao?
Ân Kỳ đặt tay lên bàn tay bà.
- Con thật sự đã khỏe rồi, về nhà ăn uống tẩm bổ vài hôm là sẽ hồng hào trở lại. Việc công ty nhà con giờ không có ai trông nom, con không thế yên tâm được. Mẹ, con thật sự rất cảm động, những ngày qua mẹ đã rất vất vả vì con.
Bà Hoàng đưa tay xoa đầu cô, rồi mỉm cười.
- Khờ quá, đó là việc mẹ nên làm, chúng ta là người một nhà, còn không cần phải quá khách sáo. Chỉ cần hai đứa con sống vui vẻ hạnh phúc với nhau, mẹ không mong mỏi gì hơn.
- Vậy mẹ cũng không mong cháu nội luôn sao?
Theo sau câu nói là Đình Triết xuất hiện, kèm theo nụ cười nham nhở nhìn Ân Kỳ đang đỏ bừng mặt.
- Đương nhiên mẹ mong cháu rồi, hai đứa phải nhanh nhanh lên, mẹ dạo này rãnh rỗi, sẽ giữ em bé cho tụi con.
- Em nghe mẹ nói chưa? – Đình Triết khoát vai Ân Kỳ đầy âu yếm.
Ân Kỳ chỉ biết cười thẹn, cô vẫn chưa quen lắm với cái kiểu ngọt ngào của anh.
- Nhưng anh bảo hôm nay bận họp, không đến đón em được mà.
- Anh đã dời lịch họp sớm hơn, vừa kết thúc anh chạy qua đây ngay. Thời gian còn lại của ngày hôm nay, anh dành hết cho em.
Bà Hoàng nhìn con trai và con dâu yêu thương vui vẻ với nhau lấy làm hài lòng lắm. Bà đứng dậy mỉm cười nói.
- Con có vợ thì quên luôn cả mẹ còn đang ngồi ở đây. Thôi thì mẹ không làm phiền hai đứa nữa.
- Vậy con phải cảm ơn mẹ rồi.
- Thằng khỉ - Bà Hoàng cốc nhẹ vào đầu con trai – Con nhớ chăm sóc vợ con cho đàng hoàng, mẹ thấy con bé còn yếu lắm. Có cần gì thì cứ gọi cho mẹ.
Ân Kỳ hạ kính xe cho chút gió thổi ùa vào mặt, mấy ngày qua luôn ở trong phòng bệnh, cô thèm lắm một chút gió tự nhiên, thèm lắm một chút tia nắng mặt trời chiếu qua, không khí này thật dễ chịu, khác hẳn sự ngột ngạt bức bối trong bệnh viện. Thỉnh thoảng cô quay sang người đàn ông bên cạnh mình, vừa tập trung lái xe, vừa nghe điện thoại để chỉ đạo công việc. Anh ấy là chồng cô, một người chồng tài giỏi và ấm áp, cái thứ hạnh phúc này, cô không tin là có ngày cô có được nó. Người đàn ông cô âm thầm dõi theo bao nhiêu năm, bây giờ đã thật sự là của cô, nhiều ngày trôi qua, cảm giác vẫn đang còn lâng lâng. Anh tắt điện thoại, vội liếc sang nhìn cô rồi lại nhìn đường phía trước và nói.
- Vết thương của em còn đau, anh muốn em nghỉ ngơi thêm. Nhưng chắc là em không thể nào chịu ngồi yên ở nhà.
Cô phụng phịu.
- Em không thể bỏ công việc thêm nữa, em thấy không yên tâm.
- Anh thấy bên cạnh em còn có Hạo Minh và Xuyến Chi, cái anh chàng người yêu cũ của em thì anh không chắc, nhưng theo con mắt nhìn người của anh, Xuyến Chi em có thể tin tưởng, giao việc cho cô ấy em còn không yên tâm sao?
Ân Kỳ lắc đầu đáp.
- Xuyến Chi rất tốt, cũng rất có khả năng, nhưng em vẫn muốn tự mình giải quyết công việc của mình. Không thể cứ phó mặc cho hai người họ được. Thời gian này họ cũng đã vất vả nhiều rồi. Nhưng mà anh gặp Xuyến Chi có một lần ở bệnh viện, sao có thể khẳng định về cô ấy chắc chắn như vậy.
- À, chỉ là dựa vào kinh nghiệm nhìn người của anh thôi.
Đình Triết cố tình lấp liếʍ cho qua, anh không muốn giấu cô nhưng bây giờ anh vẫn chưa tìm ra cách giải thích nào hợp lý hơn về mối quan hệ giữa anh và Xuyến Chi, càng không có cách giải thích cho sự có mặt của Xuyến Chi ở Trịnh Gia những năm qua. Ngày trước vì một phút hận thù Mỹ Kỳ mà anh hại Trịnh Gia lâm vào đường khốn cùng, lúc đó anh đâu thể nào ngờ rằng có ngày anh lại yêu một người con gái khác của Trịnh Gia. Anh và Ân Kỳ chỉ mới bắt đầu, anh không muốn bất cứ điều gì làm ảnh hưởng đến tình cảm tốt đẹp hiện tại của hai người. Việc làm của anh tuy rằng không phải nhắm đến Ân Kỳ, nhưng suy cho cùng người gánh hậu quả lại chính là cô ấy. Vì anh mà cuộc đời cô biến đổi. Liệu sau khi Ân Kỳ biết tất cả những vấn đề của Trịnh Gia là do một tay anh tạo nên, cô có còn yêu anh, có còn muốn ở bên anh hay không, anh ngàn lần không dám nghĩ tới. Yêu cô là điều anh không thể ngờ, nhưng chắc chắn anh sẽ làm tất cả để giữ cô bên cạnh mình.
- Chuyện của anh và Vũ Hoàng?
- Ngày mai anh sẽ nói chuyện với cậu ấy. Nhưng anh nghĩ Vũ Hoàng đã phần nào đoán được tình cảm của anh.
Một tay cầm vô lăng, một tay anh nắm lấy tay cô.
- Bà xã, từ giờ em không cần lo nghĩ gì nữa, chỉ việc vui vẻ sống bên cạnh anh là được. Việc của Trịnh Gia, anh sẽ giúp em một tay.
Ân Kỳ gật đầu, có anh bên cạnh, cô còn phải lo lắng thêm gì nữa, bây giờ chỉ cần Trịnh Gia khôi phục lại được vị trí ban đầu, coi như cuộc đời cô đã quá hoàn hảo rồi.
- À còn nữa, em còn phải sinh cho mẹ một đứa cháu nội.
- Anh đó, lúc này nói chuyện không biết mắc cỡ nữa.
- Em không biết sao? Chồng em xưa nay chưa từng biết mắc cỡ.
- Chồng.. - Ân Kỳ lẩm nhẩm rồi bật cười một mình.
- Em làm sao? Có gì mà vui như vậy?
- Chỉ là tiếng "chồng" nghe thật lạ tai. Anh à, vậy bản hợp đồng của chúng ta thì sao?
- Thì xé bỏ chứ sao, nếu không thì đời này anh sẽ tình nguyện từ bỏ ghế chủ tịch, để em vĩnh viễn không thể trốn khỏi thoát khỏi anh.
Ân Kỳ cười tủm tỉm, nghịch ngợm từng ngón tay anh.
- Thật không? Anh vì em mà đành lòng từ bỏ cái ghế đó?
- Chịu thôi, ai bảo em là vợ anh.
- Từ khi nào anh lại dẻo miệng như vậy?
Hai bàn tay siết chặt vào nhau, người ta thường nói muốn thấy cầu vồng phải trải qua những cơn mưa. Vậy thì họ phải cảm ơn những đau khổ trước đây, nếu không có nó, thì làm sao hôm nay hai người có thể nắm tay nhau hạnh phúc như lúc này.