Hợp Đồng Hôn Nhân

Chương 8

Hớt ha hớt hải chạy vào bệnh viện, đầu óc Ân Kỳ đang nghĩ có phải năm xui tháng hạn gì của gia đình cô chăng, từ ba cô, cô, rồi đến Mỹ Kỳ cứ thay phiên nhau nhập viện, đúng là khổ tận cam lai, một khi nó tới thì không biết đường đâu mà tránh. Vừa tìm đến phòng bệnh, đã nghe Mỹ Kỳ bên trong dặn dò Xuyến Chi và Hạo Minh bao nhiêu là công việc. Cô thở dài, khổ thân chị Mỹ Kỳ, nằm viện vẫn luôn không yên tâm chuyện công ty, cô lại không giúp được bao nhiêu cho chị.

- Em tới rồi hả?

- Chị Hai, chị sao rồi?

Mỹ Kỳ mỉm cười trấn an em gái.

- Không sao, chị bị động thai, bác sĩ bảo chị phải nằm yên một chỗ để dưỡng thai. Thời gian tới chị không đi làm được rồi. Việc công ty chị giao lại cho em. Xuyến Chi và Hạo Minh sẽ hỗ trợ em.

Ân Kỳ ngồi xuống giường, nắm tay chị.

- Chị yên tâm dưỡng thai, em sẽ cố hết sức, mặc dù.. em không có chút tự tin.

Hạo Minh vịn vai cô động viên.

- Sao lại không tự tin, lúc còn ở nước ngoài thành tích của em không hề thua kém ai.

Cô phụng phịu.

- Nhưng để gánh vác cả một công ty em thấy lo sợ nhiều hơn.

Xuyến Chi mỉm cười, đưa cho cô ly nước.

- Ân Kỳ đâu có một mình, còn có Chi và anh Hạo Minh giúp sức. Ba chúng ta cố gắng hết mình, mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Ân Kỳ gượng cười rồi gật đầu. Trong lòng ngổn ngang bao nhiêu lo lắng, cô chỉ sợ công sức của ba và chị hai cô sẽ bị cô làm cho tiêu tan. Mặc dù cô được đào tạo bồi dưỡng tốt ở nước ngoài, nhưng là một lĩnh vực hoàn toàn khác xa những gì cô phải làm hiện tại. Giờ đây chẳng những cô phải cố gắng mà còn phải cố gắng gấp nhiều lần hơn nữa.

Hạo Minh vẫn bước bên cô, vẫn âm thầm khoát áo lên vai cô, như những ngày còn ở nước ngoài. Chỉ khác là giờ đây, cô không còn vô tư vô lo vô nghĩ mà đi bên anh như trước đây. Trên vai cô có trọng trách đối với gia đình, trong tim cô cũng có những vấn vương dành cho người khác. Cô không biết phải đối với Hạo Minh như thế nào, rõ ràng là cô nợ anh, nợ anh quá nhiều mà chẳng biết phải trả ra sao. Hạo Minh đối với cô một lòng yêu thương, một lòng chăm sóc. Ngay cả khi bị cô phản bội, Hạo Minh cũng không một lời trách móc, vẫn đến bên cạnh cô vào lúc cô khó khăn nhất.

- Hạo Minh à..

- Có chuyện gì em nói đi?

- Em.. Công việc của anh ở nước ngoài rất tốt, anh không nên từ bỏ mà về nước.

Hạo Minh đứng lại, nắm lấy hai bàn tay cô.

- Anh có thể từ bỏ mọi thứ, ngoại trừ em.

- Hạo Minh, anh biết là em không thể..

Anh nhìn cô, vẫn ánh mắt tha thiết và chân thành, mỗi lần như vậy, cô lại thấy căm ghét bản thân mình, cô bất công với bản thân mình, lại càng bất công với anh. Trước một người thật lòng yêu thương cô nhiều tới vậy, cô lại hết lần này tới lần khác làm tổn thương anh.

- Anh biết rõ mọi chuyện trong cuộc hôn nhân của em, anh cũng biết em yêu người đó. Nhưng mà Ân Kỳ, anh sẽ chờ em.

- Không đáng Hạo Minh, em không xứng đáng nhận lấy tình cảm của anh. Em đã phản bội anh, đã lừa dối tình cảm của anh. Lẽ ra anh nên ghét em, nên hận em mới phải.

Hạo Minh ôm chặt lấy Ân Kỳ.

- Anh không thể ghét em, không thể hận em. Anh chỉ có thể yêu em. Ân Kỳ, anh không thể nào nhìn em tự hủy hoại cuộc đời mình. Nếu như người hắn yêu là một người phụ nữ bình thường, anh sẽ không lo lắng cho em nhiều tới vậy. Nhưng đây lại là.. Em sẽ không bao giờ có được tình yêu của người đó đâu Ân Kỳ.

Nước mắt cô rơi ướt bờ vai anh, cô xót xa cho bản thân bởi chẳng có cách nào cưỡng lại trái tim mình ngừng yêu người đó. Lại càng xót xa cho Hạo Minh, một người tốt như anh, xứng đáng có được một hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng anh lại trót bước chân vào trò chơi đuổi bắt tình yêu. Mà trong đó, những kẻ ngốc như cô, như anh, sẽ mãi là những người ôm lấy hết những đau đớn và đắng cay.

Hạo Minh vẫn ôm chặt cô trong lòng, xoa đầu cô, từng lời từng lời nhẹ nhàng vang bên tai cô.

- Em không cần thấy có lỗi với anh. Anh lựa chọn ở bên em, cũng như em đã lựa chọn ở bên cạnh người đó. Là hạnh phúc hay là đau khổ, chỉ có bản thân chúng ta cảm nhận được thôi, đúng không?

Hạo Minh nói đúng, tình yêu thì làm gì có đúng sai. Đã lựa chọn dấng thân thì chỉ có thể sống hết mình với lựa chọn của mình mới không phải hối tiếc về sau. Cô mang tâm trạng thất thỉu về nhà. Một ngày mệt mỏi với quá nhiều những lo toan, những cảm xúc. Mới bước vào, đã gặp ngay Đình Triết ngồi ở phòng khách, gương mặt anh căng thẳng lạnh lùng đến đáng sợ.

- Em đi đâu mới về?

Cô cảm nhận được trong giọng nói của anh là một sự tức giận, nhưng làm sao hôm nay anh lại quản chuyện đi đứng của cô, xưa giờ cô đi đâu làm gì, có bao giờ anh quan tâm tới.

- Sao anh lại hỏi chuyện riêng của em?

Anh trừng mắt nhìn cô, như thể không còn kìm nén được cơn lửa giận trong người.

- Chuyện riêng của em tôi không thèm quan tâm, nhưng hôm nay tôi đã nói buổi tối chúng ta cùng về ăn cơm với ông nội. Em là người có thể tùy tiện hứa rồi lại nuốt lời như vậy sao?

Lúc này Ân Kỳ mới há hốc mồm nhớ ra cuộc hẹn với Đình Triết, vốn dĩ cô cũng đã chuẩn bị quà cho ông nhưng vì Mỹ Kỳ đột nhiên đi cấp cứu nên cô quên bẵng đi mất. Thảo nào mà Đình Triết lại giận dữ như vậy. Cô rụt rè ngồi xuống ghế sofa, lắm lén nhìn anh.

- Em xin lỗi, do lúc chiều chị hai phải đi cấp cứu, em lo quá nên quên mất. Nhưng sao anh không gọi điện cho em?

Anh không nói gì, lườm cô một cái rõ sắc bén. Cô lại há hốc mồm, chuyến này coi như xong rồi, chắc là cả buổi tối anh đã gọi cháy điện thoại của cô.

- Em lại quên điện thoại ở văn phòng rồi. Nhưng mà làm sao đây, chắc ông nội anh giận lắm?

- Em không cần quan tâm – Giọng anh có vẻ giận dỗi.

- Đương nhiên em phải quan tâm, lỡ như ông anh không hài lòng về chúng ta, không cho anh ngồi lên chiếc ghế chủ tịch đó, vậy không phải em phải làm vợ anh cả đời sao?

Anh ngước lên nhìn cô, cơ mặt giãn ra, không còn sắc thái giận dữ đáng sợ như lúc nãy nữa, cô nhe răng cười nhủ thầm không ngờ anh cũng mau nguôi giận lắm, cô cả gan trêu anh một câu, lập tức anh đã có thể nhếch môi cười lại với cô một cái.

- Em.. không muốn làm vợ tôi cả đời sao?

- Em không thèm làm bức bình phong cho anh cả đời.

- Vậy sao? Em.. yêu người đó?

Cô tròn mắt nhìn anh, cái người đó mà anh nhắc đến không lẽ là Hạo Minh sao, tự nhiên anh lại lôi Hạo Minh vào cuộc làm gì.

- Người đó?

- Dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng em cũng nên ý tứ một chút, ôm ấp nhau ngoài đường, nếu ai thấy sẽ rất phiền phức. Em không phải đang muốn hủy hoại tôi chứ?

- Anh.. thấy hết rồi?

Đình Triết cười khẩy rồi đứng dậy.

- Tôi đã nói với ông nội hôm nay em không được khỏe, ngày mai sẽ về. Nếu em thất hứa nữa thì đừng trách tôi.

Cô gục gật, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ cô đã xui xẻo kiểu nào mà lại bị anh bắt gặp. Chợt anh cốc nhẹ vào trán cô một cái rõ đau.

- Đau!

- Em có nghe tôi nói gì không?

- À ừm.. nếu em thất hứa nữa anh sẽ làm gì em?

- Tôi.. - Anh suy nghĩ vài giây rồi vênh mặt cười nham nhở - cho em làm vợ tôi cả đời.

Anh bỏ đi thẳng lên lầu, cô phía dưới phòng khách vẫn đang đỏ mặt tía tai, cô để ý thấy anh rất hay trêu chọc cô. Mà lại không hề biết rằng, mỗi lời nói đó lại khiến trái tim nhỏ bé của cô xao động.

Không khí trong bữa ăn tối không mấy thoải mái, Ân Kỳ cảm nhận đây chỉ như là một hình thức, hoặc là cả nhà Đình Triết đều không thích cô. Do vậy mà cả buổi, cô chỉ biết cắm đầu ngồi ăn, mặc dù vào bụng cũng không được bao nhiêu, mùi vị thức ăn như thế nào cô cũng không có lấy một chút ấn tượng. Chỉ mong mau kết thúc để được rời khỏi chiếc bàn ăn ngột ngạt này. Không biết là anh hiểu cảm giác bơ vơ lạc lõng của cô ở đại gia đình cao quý của anh, hay là anh muốn diễn một vở kịch trước mặt mọi người, vì cô tin chắc, không ai trong gia đình anh biết được giao kèo hôn nhân giữa anh và cô. Từ khi bước vào nhà anh đã luôn tỏ ra ân cần quan tâm cô, nói chuyện cũng không thiếu những lời lẽ ngọt ngào, đến nỗi có lúc cô thấy mình hơi rợn người, da gà nổi lên lớp lớp. Nhưng cô mặc kệ anh đang nghĩ gì, trách nhiệm của cô là phối hợp với anh thật tốt. Sau bữa ăn, mọi người trong nhà tụ tập cả lên phòng khách, cô thở dài ngán ngẫm, một người không được yêu thích như cô, vốn dĩ chẳng có chuyện gì để nói, mà nếu ngồi im như một bức tượng cũng chẳng hay ho gì. Liếc thấy người giúp việc đang loay hoay dọn bàn ăn, Ân Kỳ chóp ngay cơ hội.

- Chị ba, để em phụ chị.

Chị ba, người giúp việc của đại gia đình Hoàng Đình tỏ ra ái ngại.

- Không cần đâu, đây là việc của tôi, cô lên nhà ngồi chơi với mọi người đi.

Ân Kỳ không buồn quan tâm, cô xoắn tay áo lên rồi bắt tay vào rửa bát, ngó trước ngó sau không thấy ai trong gian bếp rộng lớn ngoài cô và chị giúp việc, cô mỉm cười thân thiện nói với chi Ba đang đứng bên cạnh mình.

- Chị đừng có ngại, dù sao thì lên đó em cũng không biết phải nói gì.

- Từ từ rồi cô sẽ quen thôi. Có phải cô thấy mọi người không thích cô?

Ân Kỳ gật đầu cười buồn, tay vẫn không ngừng lau lau rửa rửa. Chị Ba tiếp lời.

- Mọi người không phải không thích cô đâu, mà là không thích em gái của cô Mỹ Kỳ.

- Cũng có thể là vậy.

Dù biết là lẽ hiển nhiên nhưng cô cũng không thể không thấy buồn bã trong lòng. Cô ghét cái cảm giác ngột ngạt ở đây, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt không chút thân thiện. Ngoài những câu hỏi hang mang tính chất hình thức không hơn không kém, thì còn lại chỉ có những ánh mắt dò xét khiến người khác phải lo sợ. Cô dù sao cũng là một tiểu thư danh giá, nào phải xuất thân thấp kém hơn họ, chỉ vì một chút sa cơ của gia đình, mà họ nhìn cô như một kẻ bám víu vào anh để sống.

- Chị Ba, chị đi làm việc khác đi.

Giọng anh vang lên từ phía sau, khiến chị Ba giật mình.

- Cậu hai..

- Để đó cho tôi.

- Dạ cậu hai.

Chị Ba quay lại nhìn cô mỉm cười rồi rời đi. Ân Kỳ dừng tay nhìn anh một hồi, cơ bản là cô không hiểu thái độ của anh là đang muốn gì. Anh không để cô phải chờ lâu, xoắn tay áo và cầm chén lên tráng như một câu trả lời cho ánh mắt hiếu kỳ của cô.

- Anh.. là sao đây?

- Em nhìn thấy cũng không hiểu sao?

Cô cúi mặt giấu nụ cười, tay vẫn làm liên tục không ngừng.

- Đại thiếu gia như anh, biết rửa chén sao?

- Nói vậy, để đại tiểu thư như em rửa một đóng chén thế này thì cũng thiệt thòi cho em quá.

- Là em muốn vậy mà. Dù sao thì..

Anh quay sang nhìn cô.

- Em buồn? Là vì gia đình tôi không thích em?

Ân Kỳ chậm tay lại, không nói gì, ngầm như xác nhận lời anh vừa nói. Giọng anh vẫn đều đều bên tai cô.

- Nghe nói, phụ nữ rất thích được chồng cùng làm việc nhà. Tôi rửa chén với em, có vui không?

Cô ngừng tay, nhìn anh. Cô thấy mình không ổn, thật sự không ổn khi đứng trước anh lúc này. Con người của anh không hề lạnh lùng như vẻ ngoài mà mọi người vẫn thấy. Nhưng anh càng như vậy, cô lại càng lo sợ, bởi cô sẽ không có cách nào dừng lại được việc mỗi ngày yêu anh nhiều hơn.

- Sao vậy? Tại sao nhìn tôi như vậy? Em cảm động sao?

- Ai.. ai nói?

- Trêu em thôi, chúng ta đang đóng vai vợ chồng son, phải diễn cho giống chứ.

Anh nháy mắt rồi quay sang tiếp tục công việc "phụ vợ việc nhà" của mình. Còn Cô lại đứng ngẩng ra một lúc, vô tình làm rớt chiếc dĩa xuống đất, vỡ vụn. Lúc này cô mới chợt tỉnh, hốt hoảng ngồi xuống nhặt vội những mảnh thủy tinh vụn trên sàn nhà. Tiếng bà Hoàng từ phía phòng khách bước vào.

- Có chuyện gì?

Bà tỏ vẻ khó chịu ra mặt khiến Ân Kỳ hơi sợ, Đình Triết nhìn bà rồi đáp.

- Dạ con sơ ý làm rớt dĩa thôi.

- Là con sao? Trước giờ con có khi nào làm mấy việc này, thôi đi lên đi, không khéo chén dĩa trong nhà bị con đập vỡ hết.

Ân Kỳ nhìn Đình Triết cảm kích vì sự bao che của anh trước mặt bà Hoàng, vô tình bị mảnh vỡ cứa vào tay cô đau nhói.

- Em sao không cẩn thận vậy? Đưa anh xem.

- Em không sao.

Anh giật lấy tay cô thổi nhẹ.

- Chờ anh một chút.

Bà Hoàng đứng nhìn con trai mình lo lắng quan tâm cho Ân Kỳ, phần nào bà cũng thấy yên tâm về những lời đồn đại bên ngoài về giới tính của con trai bà. Dù lựa chọn này của anh bà không chút vừa ý, nhưng đã lâu lắm rồi, từ ngày xảy ra chuyện với Mỹ Kỳ, bà mới lại được nhìn thấy đứa con trai bà hết mực yêu thương có thể cười đùa vui vẻ bên một người con gái, hơn nữa còn một lòng lo lắng cho cô ấy. Thôi thì, chỉ cần con bà sống tốt và vui vẻ, chuyện trước đây, bà cũng không còn muốn tính toán.

- Ân Kỳ, con để đó mẹ kiu chị Ba vào dọn, đứng đậy đi.

- Dạ.. Không sao ạ, để con dọn xong chỗ này.

- Em còn không nghe lời? - Đình Triết quay lại, trên tay cầm một miếng băng y tế, nhẹ nhàng băng lại vết thương cho cô, rồi liếc mắt xem đồng hồ. Anh dứt khoát nắm tay cô đứng dậy – Giờ cũng trễ rồi, chúng ta về nhà thôi.

- Nhưng mà..

Ân Kỳ chưa kịp nói hết câu thì bà Hoàng xua tay nói.

- Con cứ ra chào ông rồi về, để chỗ này chị Ba làm.

Cô bị anh lôi đi không cách nào phản kháng lại được, đành cúi đầu chào bà Hoàng

- Dạ, vậy con đi trước. Hôm sau con lại về thăm mọi người.

Cô nhìn thấy nụ cười hiền từ của bà Hoàng dành cho mình, khác hẳn thái độ trước đó. Ân Kỳ cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi này của bà, cô đã nghĩ rằng chắc chắn sự việc hôm nay bà sẽ thấy khó chịu, nhưng lại hoàn toàn không phải. Ân Kỳ ngồi ngẩng ra một hồi lâu trên xe, Đình Triết quay sang nhìn cô rồi nhếch môi cười.

- Còn đau không?

- À.. dạ không.

- Vậy thì tại sao?

Đình Triết tuy bên ngoài luôn tỏ vẻ lạnh lùng thờ ơ với mọi chuyện, nhưng thực chất anh lại mà người vô cùng tinh ý và tâm lý. Trước mặt anh, cô không bao giờ giấu được điều gì, mà cũng có thể do cô là người có gì cũng đã thể hiện ra mặt cả rồi chăng.

- Anh nghĩ xem, thái độ của mẹ anh đối với em có phải là rất khác lạ không?

Anh mỉm cười, vừa xoay vô lăng rẽ phải vừa đáp.

- Xem ra em rất quan tâm tới thái độ của mẹ tôi?

- Dù sao bây giờ em cũng đang đóng vai nàng dâu mà, em không muốn anh khó xử.

Anh liếc sang nhìn cô gái nhỏ lúc nào cũng muốn lo nghĩ cho anh, rồi mỉm cười một mình. Đình Triết dừng xe ở một nhà hàng sang trọng trước ánh mắt ngơ ngác của Ân Kỳ.

- Em không đói sao? Lúc nãy trên bàn ăn tôi thấy em không ăn được gì.

Ân kỳ mỉm cười, anh quả thật là một người đàn ông chu đáo. Người nào đó có được anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.