Hoắc Đại Thành đối với thanh niên Đảng gia kia vô cùng hài lòng, ông muốn xem xem, nếu con gái ông tìm nam nhân phải tìm người như hắn vậy.
Nếu có thể tham gia quân đội lên chiến trường bảo vệ quốc gia, thì tự nhiên có thể bảo vệ con gái bảo bối của ông, trừ bỏ cái này, còn có một thân thủ nghệ tốt, đến đâu cũng không lo chết đói, không đến mức con gái gả qua đi theo chịu khổ mỗi ngày.
Nhưng dù trong lòng ông thích, nếu Hoắc Tiểu Dung không muốn cũng vô dụng.
Ông cũng không biết con bé tính tình giống ai, ngày thường thoạt nhìn ngoan ngoãn, trên thực tế là một đứa cố chấp, lần này con bé bất ngờ đồng ý không tiếp tục qua lại cùng sinh viên Chu, Hoắc Đại Thành cảm thấy ngạc nhiên.
Bất quá tóm lại là chuyện tốt, nếu không như vậy, ông cũng không dám nói chuyện thằng bé nhà họ Đảng với cô.
Hoắc Nhung đối với thanh niên họ Đảng kia trong miệng Hoắc Đại Thành không có ấn tượng gì, dù là Hoắc Tiểu Dung trong trí nhớ hay là Hoắc Tiểu Dung tương lai, có vẻ như không có gặp qua người như vậy, nhìn dáng vẻ Hoắc Tiểu Dung đối với thanh niên họ Đảng không có nửa điểm hứng thú, cả người cũng chưa thấy mặt.
Hoắc Đại thành vừa hỏi như vậy, ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên mặt Hoắc Nhung, Hoắc Nhung nghiêm túc suy nghĩ.
Nếu trời cao cho cô cơ hội sống lại một lần, tuy là những năm 70 ăn uống thiếu thốn, nhưng so với một cây cỏ nhỏ bé ở mạt thế, vẫn tốt hơn nhiều. Đời trước cô rơi vào kết cục chết thảm lẻ loi một mình, cha mẹ không có không nói, đến chết cũng chưa tìm được nửa kia của mình, nói cho cùng vẫn rất tiếc nuối.
Mà hiện tại cô có người nhà đau lòng cô yêu cô, nếu có thể tìm được người hợp ý, vậy thì vô cùng hoàn mỹ. Tuy rằng quá trình này nên tới từ từ không nóng vội, nhưng Hoắc Đại thành đã coi trọng nam nhân đó như vậy, cô cũng muốn gặp hắn một lần để biết hắn tốt ở chỗ nào. Gặp mặt sao, thành hay không không nói tới, xem một chút cũng không thiếu miếng thịt nào.
Hoắc Nhung suy nghĩ cẩn thận, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một lời đáp ứng.
"Nghe cha, cha muốn con gặp con liền gặp, nhưng trước đó con muốn cùng Chu văn Thanh nói rõ ràng."
Hoắc Đại Thành cũng là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ Hoắc Nhung sẽ đồng ý, nghe được cô nói như vậy, lúc đầu còn sửng sốt sau mới phản ứng lại, vui vẻ đến vỗ tay: "Tốt, tốt, tốt, cha đây liền đi nói một tiếng với người ta."
Lưu Quế Hương lấy lại tinh thần, mắng: "Ông cao hứng đến điên rồi, giờ là khi nào? Ông đi nói với ai?"
Hoắc Đại Thành cười hắc hắc hai tiếng: "Vậy ngày mai lại nói, ngày mai lại nói."
Hoắc Tam Hưng nghe cha hắn nói tới Đảng Thành Quân rất nhiều lần, hắn còn chưa gặp được người, hắn cảm thấy em gái còn nhỏ chưa vội gả chồng, nếu không phải cô đề cao sinh viên Chu kia, cha hắn nói phải để em gái gặp mặt hắn khẳng định không đồng ý.
Hiện tại nếu em gái đáp ứng không tiếp tục qua lại cùng sinh viên Chu kia, thì làm gì còn sốt ruột muốn cô gặp mặt nữa.
"Đảng Thành Quân kia tốt như cha nói sao?" Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, có chút bất mãn.
Hoắc Đại Thành nghe được, dùng dư quang nhìn hắn một cái, hừ nói: "Người kia từng là lính đi lên chiến trường, tuy rằng giờ đã lui về sau, nhưng đứng một chỗ so với ngươi thì hơn hẳn. Là người đứng đắn đọc qua không ít sách, dù cho cha mẹ không tới sớm, trong nhà chỉ có mình hắn, khẳng định hàng ngày còn tốt hơn hiện tại."
Hoắc Nhị Quân làm người thỏa đáng, vừa nghe tới điều này đã nhăn mày.
"Cha nói cha mẹ nhà hắn cũng chưa tới? Vậy cha còn để em gái cùng hắn gặp cái gì?"
Hoắc Đại Thành xua tay: "Cha mẹ không có thì làm sao? Là em gái ngươi gặp hắn, chứ không phải gặp cha mẹ hắn, chỉ cần hắn là người chăm chỉ lo cho gia đình đau vợ, vậy nếu em gái ngươi gả vào, ở bên đó cũng không chịu khổ, tuy rằng không có nhà chồng giúp đỡ, còn không phải có chúng ta sao? Khoảng cách không xa, có chuyện gì, chúng ta đi qua là được. Hơn nữa cha thấy thằng bé so với người cùng lứa có khả năng hơn, lại từng làm lính, về sau khẳng định lo lắng cho vợ."
Hoắc Nhị Quân ngẫm lại thấy có lý, không nói nữa.
Hoắc Tam Hưng thấy cha đem người khen tới tận trời, không phục lắm.
"Tham gia quân ngũ có gì tốt, con cũng có thể đi."
Hoắc Đại Thành: "Còn có làm sửa chữa đồ mộc, máy móc của thanh niên trí thức, con làm được sao? Bản thân hiện tại là đầu bếp, món chính gì cũng đều làm được, trong đại đội nhà ai có việc đều phải tiêu tiền mới hắn đi hỗ trợ, con làm được sao?"
Hoắc Tam Hưng còn chưa nói, Hoắc Nhung đôi mắt bỗng sáng ngời, nghe được trọng điểm.
"Cha nói hắn làm cái gì?"
"Nghề mộc cùng sửa máy móc, đầu bếp đều làm, trước đó không phải cùng con nói sao? Con một chút cũng không nghe thấy đi." Hoắc Đại thành không biết cô hỏi lại cái này làm gì, nghĩ không ra lặp lại một lần.
Hoắc Nhung lần nữa nghe được hai chữ đầu bếp, xác định mình không nghe lầm, sau đó sửa lại thái độ khác với trước kia đi hay không đều được, nhìn Hoắc Đại Thành mười phần kiên định nói: "Cha, con muốn gặp mặt, chờ sau khi nói rõ ràng với sinh viên Chu liền lập tức đi."
Trải qua mạt thế ở đời trước, Hoắc Nhung có chấp niệm thật sâu đối với việc sở hữu đồ ăn trên thế giới này, hiện tại nguyên liệu nấu ăn tuy rằng sơ sài, kém hơn mạt thế cái gì cũng có, nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, cô muốn một đầu bếp có thể đem bất cứ thứ gì đều trở thành đồ ăn ngon.
Cái này cô phải nhất định gặp mặt!
Thân thể này đã đói hai ngày, tuy rằng Hoắc Nhung hứng thú mạnh mẽ, muốn cùng Lưu Quế Hương nói một lát, nhưng vẫn mệt đến mức ngủ mất.
Lưu Quế Hương sửa chăn cho cô tốt, rồi thổi tắt đèn đầu trở về phòng mình.
Hoắc Nhung nằm trên giường khoảng ba ngày, Lưu Quế hương cảm thấy thân thể cô dưỡng không sai biệt lắm, mới cho phép cô xuống giường.
Hoắc Nhung xuyên tới nơi này vài ngày, đừng nói sân, cả giường cũng chưa xuống, hiện tại đột nhiên được cho phép, cảm thấy cả người mệt mỏi, chỉ muốn xuống giường ra ngoài đi bộ một chút, thuận tiện nhìn xem địa phương mình xuyên qua, Lưu Quế Hương lại không cho cô ra cửa, nói hiện tại mùa đông khắc nghiệt, nếu cô đi ra ngoài lại bị đông lạnh rồi chịu tội nữa.
Hoắc Nhung không muốn làm bà lo lắng, chỉ phải đáp ứng bà.
Lưu Quế Hương vì lo lắng cho cô, xin nghỉ vài ngày không đi làm việc, hiện tại thấy cô khỏe hơn, cũng không tiếp tục ở nhà, bèn dặn dò cô ở nhà lo tốt cho bản thân, bà bắt đầu đi làm việc kiếm điểm lại.
Người trong nhà đều có việc làm, trong sân chỉ còn lại một mình Hoắc Nhung.
Hoắc Nhung ở trong sân đi hai vòng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa bị gõ vang.
"Tiểu Dung, em ở nhà sao?"
Hoắc Nhung nghe âm thanh là nữ, tuổi tác giống như không lớn, lúc này mới đi mở cửa.
Một cô gái tết tóc đuôi sam mặc áo khoác hoa nhỏ, thấy Tiểu Dung nói: "Nghe nói em ngã bệnh? Hiện tại có tốt hơn không?"
Hoắc Nhung nhận ra cô, đây cũng là người Hoắc Gia thôn, gọi là Hoắc Ni, tuổi không khác Hoắc Tiểu Dung lắm, ông nội cô ấy cùng ông nội Hoắc Tiểu dung là anh em, hai người là chị em, cũng coi như là bạn bè cùng nhau lớn lên ở trong thôn.
"Khá hơn nhiều, làm sao vậy? Chị tìm em có chuyện gì sao?"
Ánh mắt Hoắc Ni từ dưới lên trên rồi chuyển tới mặt Hoắc Nhung, thấy sắc mặt hồng nhuận xinh đẹp, không giống bộ dáng bị bệnh, trong lòng bèn động.
"Em nói thật cùng chị, em bị bệnh hay là bị cha nhốt lại?Cha em có phải không cho em cùng sinh viên Chu ở bên nhau?"
Hoắc Nhung vừa nghe câu này, tròng lòng liền đoán được ý đồ Hoắc Ni đến đây.
"Cha em liên quan gì ở đây, em thực sự có điểm không khỏe, nhưng hiện tại đã khỏe."
Hoắc Ni vẫn không tin, nhưng Hoắc Nhung không thừa nhận, cô cũng không có biện pháp, lôi kéo nửa ngày, rốt cuộc không tình nguyện móc ra từ trong ngực một lá thư.
"Em không làm việc vài ngày, Chu... bọn chị rất lo lắng cho em, đây là thư sinh viên Chu nhờ chị mang cho em, em xem đi."
Sinh viên Chu gửi ư, Hoắc Nhung nhận được không vội xé ra, lại thấy Hoắc Ni chưa đi, như muốn biết Chu Văn Thanh viết gì cho cô, thấy Hoắc Nhung không tính xé ra, cô mới há miệng thở dốc.
"Vậy không có chuyện gì chị đi trước, em dưỡng bệnh khỏe rồi đi làm việc lại."
Hoắc Nhung ừ một tiếng, đem tiễn người ra ngoài, đóng cửa sân lại, mới đem thư mở ra.
Chữ Chu Văn Thanh cùng hắn giống nhau, bề ngoài thoạt nhìn tinh tế, chỉ tiếc bên ngoài nạm ngọc bên trong thối rữa, nếu không phải Hoắc Nhung biết được kết cục của Hoắc Tiểu Dung, cũng không thể nghĩ đến hắn thực tế là loại người này.
Mở đầu là mấy câu thơ tình, mười phần mịt mờ biểu đạt hắn nhớ nhung cùng thăm hỏi, nếu Hoắc Tiểu Dung nhìn thấy, nói không chừng còn xao động lòng xuân một chút, trong mắt Hoắc Nhung chỉ cảm thấy buồn cười.
Chu Văn Thanh luôn mồm nào là thích nào là nhớ, thực tế trông thấy thái độ Hoắc Đại Thành cũng không dám, biết rõ Hoắc đại Thành không đồng ý hắn cùng Hoắc Tiểu Dung kết giao, hắn luôn không nói tới tâm tư của Hoắc Tiểu Dung, thậm chí còn dụ dỗ Hoắc Tiểu Dung gạo nấu thành cơm, sau khi lừa thân thể cùng thanh xuân của Hoắc Tiểu Dung không chút lưu tình vứt bỏ cô, loại người này trong lòng chỉ có chính hắn, chỗ nào sẽ yêu người khác.
Hoắc Nhung hừ lạnh một tiếng, xem xuống bên dưới, kết quả thấy được nội dung càng có ý tứ.
Chu Văn Thanh hẹn nàng tối mai ở rừng cây nhỏ đằng sau chỗ thanh niên trí thức gặp mặt.
Mà Hoắc Nhung nhớ rõ rành mạch, nơi Chu Văn Thanh dụ dỗ Hoắc Tiểu Dung mất đi trinh tiết chính là ở rừng cây nhỏ đằng sau chỗ thanh niên trí thức.