Điện thoại Dư Ly đột nhiên reo lên là một số máy lạ. Cậu nhấn vào nút chấp nhận.
" Chào cậu Dư Ly! Tôi là thư ký của Mạc tổng. Tôi biết điện như vậy rất bất lịch sự nhưng tôi muốn báo cho cậu biết là hiện tại Mạc tổng đã an toàn "
" Tôi sẽ đến ngây! "
Cậu tắt máy, mừng rỡ mĩm cười.
" Du Minh, lũ trẻ và A Hắc nhờ anh. Tôi phải đi đến chỗ ba rồi "
" Vâng! Cậu đi cẩn thận "
Dư Ly vẫy tay tạm biệt.
________
Đến bệnh viện cậu hối hả chạy đến chỗ ông, bước vào trong là ông đang nằm trên giường bệnh. Tuy đã tỉnh nhưng nhìn ông hiện tại trong vô cùng yếu ớt và xanh xao.
" Ba "
Cậu chạy đến lo lắng nhìn ông. Ông cười nhẹ an ủi cậu.
" Ta khoẻ hơn rồi. Con đừng lo "
Cậu thở phào ngồi xuống, Dư Ly ấp úng dự định hỏi ông. Nhìn khuôn mặt lúng túng đó của cậu ông cũng hiểu ra chuyện cậu đang muốn hỏi.
" Con có gì muốn nói sao? "
" Dạ. Là chuyện của anh hai . . con biết anh hai không phải là con ruột của ba. Vậy thì ba mẹ ruột của anh ấy là ai? Còn Nhị tộc ông ta nói rằng ba hại chết người đó vậy người đó là ai? "
Cậu nhìn ông tò mò, ông tựa người ngồi dậy. Thở dài một hơi, đôi mắt đỏ cũng có chút tiếc nuối hiện lên. Lòng ông cũng mang mát cảm giác buồn bã
" Ta sẽ kể cho con nghe mọi chuyện "
Ông nhìn cậu nghiêm túc
" Ta, Nhị Hạ Tử và cả người đó là bạn từ thuở nhỏ. Cả ba người bọn ta điều học chung từ mẫu giáo cho đến tận đại học vì năm đó ba gia tộc cùng nhau hợp tác. Cho đến năm cấp 3 ta nhận ra ta đã có tình ý với người đó. Sau đó ta đó lấy hết can đảm để tỏ tình . . và con biết không? Cậu ấy cũng yêu ta, mọi thứ lúc đó đối với ta vô cùng hạnh phúc. Nhưng năm đó ta vẫn chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi đang sống trong mơ mộng mà thôi. Mọi thứ kéo dài cho đến năm đại học và cả ba bọn ta điều tốt nghiệp . . Những đau thương và ác mộng của ta lúc đó mới thật sự bắt đầu.
29 năm trước
" Sơn Dương! Hạ Nghi! Hai người làm gì mà lâu vậy hả? Đến đây chụp ảnh mau lên "
Nhị Hạ Tử chạy đến cùng hai bó hoa lớn trên tay.
" Đến liền! Cậu đừng có la ó nữa "
Sơn Dương nhăn mặt nhìn cậu trai hoạt boát ấy.
" Hai cậu đừng cãi nhau. Mình đi chụp ảnh thôi "
Người con trai dịu dàng nắm lấy tay Sơn Dương, Hắn cười nhẹ gục xuống thì thầm vào tay Hạ Nghi.
" Tớ ngoan ngoãn thì có được Tiểu Nghi thưởng không? "
" Đừng nói chuyện đó lúc này chứ "
Cậu đỏ mặt trốn tránh, hắn cười nhẹ khoái chí. Cả ba cùng chậm rãi đi đến khung chụp ảnh, tươi tắn nở nụ cười để chúc mừng tốt nghiệp.
" 1! 2! 3! CHÚC MỪNG TỐT NGHIỆP "
Cả ba rạng rỡ tươi cười, tấm ảnh kỉ niệm ấy cũng được ba người cất giữ cẩn thận và vô cùng trân quý. Bầu không khí ấm áp và vui vẻ ấy lan toả khắp sân trường.
" Chụp xong rồi. Đi tiệc tùng thôi!!! "
Hạ Tử tung nón, anh vui vẻ chạy đi. Cậu và hắn cũng thở dài lắc đầu trước con người loi nhôi này. Nhưng nhờ có Anh mà những cuộc đi chơi của ba người không bảo giờ nhàm chán.
Tại quán rượu
" Sơn Dương à tôi còn nhớ rõ cái hồi chúng ta học mẫu giáo. Lúc đó cậu còn gọi tôi bằng đại ca đó "
Anh say xỉn kể lể
" Hả? Là cậu gọi tôi bằng đại ca thì có "
Hắn cũng tức giận phản biện.
" Gì . . Không có nha! Bịa chuyện một hồi là tui quýnh cậu ó~~ "
Hạ Tử đứng lên loạn choạng bước đến chỗ Hắn. Sơn Dương cũng hùng hùng hổ hổ cự cải. Cả hai ồn ào khiến cho người người xung quanh điều né xa.
" Thôi thôi! Hai người điều là đại ca hết. Chúng ta về thôi "
Hạ Nghi thở dài, thật là hết lời với hai con người này.
Sau 30 phút cố gắng cản hai cái con ma men này đánh nhau . . .thì Hạ Nghi cũng thành công cho người đưa Hạ Tử về, cậu thì dìu hắn về nhà riêng của hai người.
Vừa vào được phòng khách hắn đổ gục xuống sofa, tay vẫn ôm chặt lấy cậu không buông. Hạ Nghi cũng bất lực nằm cạnh hắn, cậu cười nhẹ dịu dàng. Mái tóc dài mềm mượt ấy cũng rủ xuống.
" Tiểu Nghi . . Tiểu Nghi "
Hắn mê man gọi cậu.
" Tớ đây! "
Cậu cười nhẹ hôn lên môi hắn. Hắn mở mắt ra nhìn cậu trìu mến
" Tiểu Nghi . . Thật sự rất đẹp! Cậu là tình yêu đầu tiên cũng sẽ là mãi mãi . . Sẽ là mãi mãi. Tớ sẽ cưới cậu . . Sẽ cưới cậu . "
Sơn Dương lại nhắm lịm đi. Cậu đỏ mặt hạnh phúc, Sơn Dương khi xỉn vào thì luôn luôn nói lời thật lòng. Hạ Nghi choàng tay qua ôm lấy hắn
" Tớ cũng yêu cậu. Mái tóc dài này cũng là vì cậu khen đẹp mà không nỡ cắt, lòng này vì cậu mà chỉ động duy nhất một lần "
Hạ Nghi nhắm nhẹ đôi mắt lại, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ trong sự ấm áp và hạnh phúc mà Sơn Dương mang đến . . Nhưng rồi mọi chuyện lại không yên bình tiếp diễn.
" Năm đó ta đã nghĩ có thể cùng cậu ấy đi trên con đường đầy hoa nhưng đáng tiếc thứ đợi ta và cậu ấy chính là vực thẩm địa ngục không đáy "
Tiếng tin nhắn trên điện thoại của Sơn Dương vang lên, bên trên hiển thị một dòng tin nhắn.
Người gửi : Ba
Tiêu đề : không có
Ngày mai lập tức quay về nhà chính ngây cho ta .
_____ còn tiếp ___