Anh Hai Của Tôi

QUYỂN 2 Chương 30: NGƯỜI BÍ ẨN

Dư Ly cố gắng lấy lại mọi bình tĩnh, cậu nắm chặt tay hắn. Đôi mắt đỏ xinh đẹp ấy đã sưng tấy lên rất nhiều, trong cậu bây giờ vô cùng tiều tụy. Tiếng gõ cửa phát ra cùng một giọng nói quen thuộc.

" Dư Ly là tôi, Du Du đây! "

" Cậu vào đi "

Du Du bước vào, khuôn mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng. Hiện giờ tin tức về việc con cả của Mạc gia là gay không ngừng xôn xao dư luận. Đám phóng viên ấy bao quay khắp nơi từ chi nhánh nhỏ cho đến Công ty chính và trụ sở của Mạc gia.

" Cổ phần của Mạc gia tuy đã không còn tuột xuống nhưng vẫn nằm trong tình thế vô cùng nguy hiểm. Chúng ta làm sao bây giờ Dư Ly? "

Cô bước đến gục xuống, cậu cố gắng lau đi nước mắt cho cô, vỗ vai an ủi.

" Nhất định sẽ có cách mà. Cậu bình tĩnh nha "

Du Du gật đầu, cô ngồi xuống cạnh Dư Ly.

" Du Du cậu có thể ở đây bảo vệ Anh hai của tôi được không? Tôi có việc phải quay về nhà chính, sau khi xong việc tôi sẽ lập tức đến ngây "

Dư Ly nhìn cô, đôi mắt cậu kiên định và có chút mạnh mẽ.

" Được! Tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài ấy . "

Cậu cười nhẹ, gật đầu rời đi.

________

Hắc Anh bước vào, xung quanh biệt viện của Mạc gia bây giờ vô cùng vắng vẻ và âm u. Đến cả một bóng người cũng không nhìn thấy, anh bước vào trong là tiếng ba anh cùng một người nào đó đang tranh cãi. Dưới sàn cũng đầy xát người chết và máu tươi đỏ thẫm.

" MẠC SƠN DƯƠNG! CHẾT ĐI!! "

Người đó nổ súng, Ba của Dư Ly cố gắng né qua nhưng không kịp. Phát đạn ấy bắn thẳng vào chân ông khiến ông té khụy xuống. Hắc Anh nhanh chóng đưa súng lên hướng thẳng vào kẻ đó, đôi mắt lộ vẻ tức giận.

" Nhị Hạ Tử! Ông mà bắn thêm phát nào là tôi tiễn ông về trời đấy. Tôi hợp tác với các người về chuyện khác không có nghĩa là tôi sẽ để ông gϊếŧ ba tôi "

Hắc Anh toả ra sát khí hừng hựt, Hạ Tử cũng hung hăng không kém chĩa súng về phía anh.

" Tôi sẽ gϊếŧ tất cả các người . . Tôi câm hận Mạc gia! Chính tên khốn Mạc Sơn Dương đã gϊếŧ chết người đó. Tôi tuyệt đối sẽ không để những người họ Mạc các người sống yên ổn "

Ông ta hét lên đầy hận thù.

" Hắc Anh! Đừng gϊếŧ cậu ta "

Ba của Hắc Anh chóng người đứng lên, ông cố gắng khuyên nhủ anh.

" Nhị Hạ Tử! Tôi biết em ấy chết là lỗi của tôi. Nhưng chuyện đó không liên quan đến cậu . . . Ngày hôm nay tôi để cậu sống và rời khỏi đây xem như là vì em ấy . Nếu gặp lại cậu lần nào nữa tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu "

Ba của Hắc Anh đưa tay lên ra hiệu. Hàng loạt vệ sĩ chạy đến từ cửa sau, họ nhanh chóng chĩa súng về phía Ông Nhị.

" Cái quái gì vậy? Rõ ràng tôi bố trí người bảo vệ rồi kia mà "

Ông ta hoảng hốt, một người con gái đeo kính đi đến. Cô ta nghiêng đầu cười nhẹ

" Tôi xin phép trả lại con chuột con này cho ngài Nhị rồi "

Cô ta vứt cái xát chết xuống. Nhị Hạ Tử cắn nghiến răng, ông ta đi đến cửa. Đôi mắt tức giận cực độ nổi lên.

" MẠC SƠN DƯƠNG LẦN SAU TAO NHẤT ĐỊNH Gϊếŧ MÀY! "

Ông ta rời đi.

Cô thư ký nhanh chóng chạy đến đỡ lấy ông.

" Mạc tổng!!! "

" Ta không sao. Cô giúp ta thu xếp tang lễ cho những người hầu đã mất. Gửi đến người thân của bọn họ số tiền đền bù xem như là chi phí tổn thất tinh thần và xem như là lời xin lỗi của ta. "

Ông cau mài khó khăn chịu đựng cơn đau từ vết thương. Hắc Anh đi đến, đôi mắt thăm dò nhìn ông.

" Chuyện gì đã xảy ra vậy ba? "

" Ta nhận được tin nhắn về việc Bạch Thiên xảy ra tại nạn. Ta đã tức tốc quay trở về biệt viện để lấy vài thứ, cũng không ngờ bọn Nhị tộc đã cho người gϊếŧ toàn bộ người hầu trong biệt viện. Sau đó thì ta đã liên hệ cho thư ký của mình mang người đến, lúc đó thì Nhị Hạ Tử và ta đã đấu với nhau . . . Còn lại thì con đã thấy đó "

Ông yếu ớt kể lại. Tiếng cửa mở tung vang lên, cậu thở hồng hộc chạy đến. Nhìn thấy ba mình chân đầy máu và dưới sàn nhà là xát của những người hầu khác, cậu hoảng hốt chạy lại phía ông

" Ba! Chuyện gì đã xảy ra? "

Cậu chạy đến đỡ lấy ông.

" Ba . . . Con có một chuyện quan trọng nhất định phải nói ngây bây giờ. Người có thể cầm cự một chút không? "

Hắc Anh lạnh nhạt lên tiếng. Ông đổi ánh mắt nhìn anh.

" Nói đi "

" Hắc Anh! Em cũng đang có một chuyện muốn làm rõ với anh. Nhưng hãy mang ba đến bệnh viện trước rồi chúng ta sẽ nói sau "

Cậu nắm lấy tay ông.

" Ta không sao "

Ông vỗ vỗ vai cậu an ủi.

" Em không cần hỏi đâu. Anh biết rõ mà, anh chính là người đã bơm Gen hỏng vào đầu của Bạch Thiên, anh cũng là người hợp tác với Nhất Chu Nhiên sai khiến người tài xế đó đυ.ng em. Tất cả mọi việc là anh làm hết "

Hắc Anh cười lên man rợ, anh bây giờ trong vô cùng đáng sợ. Hình ảnh Hắc Anh dịu dàng và ôn nhu luôn luôn quan tâm, an ủi cậu giờ như vỡ tan từng mãnh trong tâm trí cậu. Đây mới chính là con người thật của anh sao?

" Ba à tất cả là tại ông. Nếu như ông không mang tên khốn đó về thì con đâu phải cực khổ như vậy? Con biết rõ tên đó hoàn toàn không phải con ruột của ba, con còn biết tất cả về người đó . . . Ba ngạc nhiên lắm đúng không? "

Anh nhìn ông, biểu cảm mang vẻ căm ghét.

" Con biết từ khi nào? "

Ông nghiêm nghị nhìn Hắc Anh.

" Vào cuối năm tiểu học. Lúc đó ba đã loay hoay tìm lại đồng hồ nhớ chứ? Là con lấy đó! Sau đó con đã lén đặt nó lại dưới gốc tủ của ba. Sự nghi ngờ ấp ủ cho đến năm cấp 3 con đã bắt đầu điều tra tất cả mọi thứ cho đến bây giờ thì con đã biết rõ mọi chuyện. Con đã mong mỏi biết bao nhiêu . . . Con mong rằng Bạch Thiên chính là con ruột của ba vậy mà . . VẬY MÀ TẠI SAO? "

Hắc Anh hét lên. Cậu ngơ ngác.

" Hắc Anh ta đã để con cưới Nhung Hoa vậy mà con vẫn giữ cái tâm ý đó sao? "

Ông toả sát khí hừng hựt. Cậu nhìn Hắc Anh ngỡ ngàng.

" Như vậy là sao chứ? Tại sao anh lại mong anh hai là con ruột? "

______ còn tiếp ____