Anh Hai Của Tôi

QUYỂN 2 Chương 17: KHÔNG MUỐN XA ANH

" Lâu rồi không gặp Mạc Bạch Thiên! "

Cô ta cười nhẹ tà mị, đôi mắt sắc bén nhìn hắn.

" Nhất Chu Nhiên? "

Cô bước đến chiếc ghế nhẹ nhàng ngồi xuống.

" Mừng thật . . . Anh còn nhớ được tên tôi! "

Hắn cau mày, sát khí nổi lên. Cô có chút lạnh sống lưng, trước giờ Chu Nhiên biết rõ Bạch Thiên khi tức giận cực kỳ đáng sợ, hắn có thể làm bất cứ điều gì kể cả gϊếŧ người. Vậy mà bây giờ hắn còn tức giận gấp ngàn lần lúc trước, nếu cô không cẩn thận liền có thể chết mà chưa kịp chớp mắt.

" Cô là người sai Luy A Miên làm mấy việc khùng điên đó? "

" Phải. Tôi chỉ là giúp anh giải trí thôi! Đâu cần phải căng thẳng như vậy. Dù sao tôi cũng là thế thân cũ của anh mà "

Hắn im lặng, Luy A Miên bị hai tên vệ sĩ của Bạch Thiên lôi vào. Cô ta khóc lóc ỉ ôi cầu xin.

" Chu Nhiên cô phải cứu tôi! "

" Tại sao tôi phải cứu cô? Cô bây giờ đã hết giá trị lợi dụng đối với tôi rồi "

Cô ta nhúng vai tỏ vẻ không quan tâm. Bạch Thiên cười khẩy khụy gối xuống, nhẹ giọng.

" Luy A Miên. Tôi đã dự định sẽ xem xét việc cho công ty ba của cô hoạt động trở lại. Nhưng lần này koi bộ tôi là nên một lần tiễn luôn gia đình cô. Tôi nên cho một đứa ngốc nghếch như cô biết cảm giác sống không bằng chết. "

Cô ta trợn tròn mắt, thảm thiết khóc lóc.

" Đừng mà . . . Đừng mà Bạch Thiên! Tôi gian xin anh. Tôi biết lỗi rồi, anh tha lỗi cho tôi đi "

Hắn im lặng lạnh nhạt, con người Bạch Thiên khi tức giận vào thì ngoại trừ Dư Ly ra hắn điều sẽ vô tình và cực kì độc ác.

" Đem cô ta đi ngây cho tôi! Ngày mai lập tức cho người phong sát toàn bộ chi nhánh của Nhà họ Luy và thay những chi nhánh đó cho Lê tổng quản lí. Kèm theo một chút quà tặng cho Luy tổng. Đó chính là tịch thu toàn bộ tài sản và nhà cửa, đất đai của ông ta koi như lấy lại tất cả vốn lẫn lời từ trước đến giờ ông ta nợ tôi . Nếu ông ta dám chống đối . Gϊếŧ không tha "

" Vâng! "

Du Minh gật đầu tuân lệnh, ra hiệu cho hai tên vệ sĩ lôi A Miên đi. Tiếng khóc lóc cầu xin của cô ta dần biến mất.

" Tên khốn! Anh vẫn độc ác và tàn nhẫn như ngày nào nhỉ? "

Chu Nhiên nhanh tay chĩa súng thẳng vào Bạch Thiên. Du Minh theo phản xạ mà vương súng về hướng cô, cậu ta ra hiệu cho tay bắn tỉa ở xa cũng nhấm laze vào đầu Chu Nhiên.

Bạch Thiên vẫn bình tĩnh, lấy điếu thuốc trong túi hắn châm lên hút nhẹ một hơi. Làn khói mờ mịt bay lên kèm theo khí chất mà hắn toả ra quả thật đứng ở cạnh hắn bây giờ sẽ áp lực vô cùng.

" Nhất Chu Nhiên . . Tôi đã quá nhẹ tay rồi đúng không? Hay là tôi nhắc cho cô để cô nhớ rõ hơn "

Bạch Thiên vứt điếu thuốc. Khuôn mặt hiện rỏ vẻ giận dữ

" Nếu cô còn cố ý xen vào chuyện của tôi hoặc dám cho người tổn thương đến em ấy. Tôi đảm bảo cô sẽ biết thế nào là đau đớn, khiến cô cả sống cũng không bằng chết. Nhớ rõ cho tôi "

Cô cắn chặt môi kìm lại sự run rẩy, Chu Nhiên cố gắng vươn súng tỏ vẻ cứng gắng. Hắn quay lưng rời đi, cô siết chặt tay, khuôn mặt của cô đầy vẻ hận thù.

" Mày gϊếŧ cha tao . . . Có chết tao cũng không bỏ qua cho mày "

Cô siết chặt cây súng trên tay, sự hận thù toả ra khắp người.

________

Hắn bước lên xe, lòng hắn vội vã đến kì lạ . Bạch Thiên nôn nao muốn được gặp và ôm cậu vào lòng.

" Ngài Bạch Thiên Du Du có nhắn cho tôi là hiện tại Dư Ly đang ở nhà của em ấy "

" Lập tức đến đó! "

Du Minh gật đầu, chiếc xe dần dần đến nhà Du Du. Mỗi giây mỗi phút trôi qua khiến cho Bạch Thiên cảm giác lo lắng và hồi hộp. Lo lắng rằng cậu sẽ lại chạy mất, hồi hộp vì sợ rằng cậu sẽ không còn yêu hắn. Sự uy quyền và bản tính kiêu ngạo của Bạch Thiên bây giờ điều không còn, thứ còn lại duy nhất là tình cảm yêu thương và nhung nhớ dành cho Dư Ly.

Sau 20 phút thì đến nơi, hắn bước xuống chậm rãi.

" Cậu ở đây đi! Tôi muốn có không gian riêng với em ấy "

" Vâng "

Hắn bước đến trước cửa, hít một hơi lấy hết dũng khí.

" A Ly à em có ở trong đó không? "

Không có lời đáp lại, hắn thất vọng bước xuống đường, dự định sẽ rời đi.

" Anh . . "

Cậu đi đến, trên tay là một ít thực phẩm và thuốc. Cậu lúng túng gục khuôn mặt xuống, tay có chút run rẩy. Bạch Thiên bước đến, cậu theo phản xạ lùi lại. Hắn nhận ra nên cũng đành đứng im.

" A Ly à . . Mọi chuyện không ph- "

" Thiên à "

Cậu cắt ngang lời hắn, hắn im lặng lắng nghe cậu.

" Từ buổi chiều hôm đó khi chạy đi cho đến tận bây giờ . . Em đã không ngừng suy nghĩ. Cuối cùng em đã khóc vì . . Vì bản thân em thật sự không hề muốn rời xa anh, dù chỉ là một chút cũng không muốn. Em sợ lắm! Sợ rằng em không thể ôm anh hay tiếp tục hôn anh . . Nhưng nghĩ cho cùng chỉ là bản thân em ích kỉ mà thôi. Nên . . Nên là Thiên à chúc anh hạnh phúc. Hãy cưới cô ấy và chăm sóc đứa trẻ thật tốt. Em chắc chắn sẽ không làm hại cô ấy và chắc chắn sẽ rời khỏi thành phố nên là. . Anh đừng lo nha "

Giọt nước của cậu chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, cậu ngước lên mĩm cười ôn nhu nhưng dòng nước mắt lại không ngừng rơi. Hắn thở dài lắc đầu, không đợi cậu lùi bước Bạch Thiên tiến lên nắm lấy tay cậu.

" A Ly!! Nghe anh giải thích cái đã. Mọi chuyện thật ra không phải như vậy đâu "

Hắn dịu dàng nhìn cậu, không khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn. Một kẻ từ bóng đen lén lút chạy đến, hắn ta người đầy sát khí cầm con dao hướng thẳng vào Bạch Thiên như muốn gϊếŧ chết hắn. Cậu đứng đối diện hắn nhìn thấy sự khả nghi từ tên đó. Tên đó nhanh chóng lao đến, cậu nắm chặt tay Bạch Thiên sau đó dùng sức để đổi vị trí của hắn và cậu . . . Tên đó đâm mạnh con dao . .

Soạt!

Dòng máu đỏ tươi rơi xuống.

______ còn tiếp _____