Anh Hai Của Tôi

QUYỂN 2 Chương 14: DÀNH RIÊNG CHO EM

Dư Ly cùng Bạch Thiên bước vào trung tâm thương mại, nơi này đông đúc và vô cùng nhộn nhịp các khu vực điều được phân bố từng tầng.

" Anh mua gì vậy ạ? "

" Vài đồ dùng cá nhân thôi. Em đến tầng hai mua vài con cá nha, dạo này anh muốn ăn cá "

Cậu gật đầu rời đi, Hắn nhìn cậu rời đi xa, cười nhẹ nhành chóng lên tầng năm của trung tâm thương mại. Nơi này là khu vực của vàng bạc đá quý và hơn hết tầng năm này còn là một địa điểm nổi tiếng vì đây là nơi mà Nhẫn cưới Darry Ring hay còn gọi là DR, chọn làm chi nhánh nhỏ.

Nhẫn cưới của DR không những nữ không thể mua mà hãng chỉ bán một đôi duy nhất cho đàn ông và hơn hết cả đời một người đàn ông chỉ có thể mua được một đôi duy nhất tại DR.

Đối với DR tình yêu là vĩnh cửu và chỉ trao duy nhất cho một người nên họ có một chính sách độc đáo dành cho khách hàng và đánh vào tâm lí rất nhiều vị khách nam lẫn nữ và quan trọng nhất là nơi này cần có ID và còn có thể nhận diện khách hàng nên khách hàng nào muốn mua đôi nhẫn thứ hai cũng không thể mua, chỉ có thể sửa lại nhẫn bị sướt hoặc hỏng mà thôi.

Bạch Thiên bước vào các nhân viên lịch sự cúi người chào.

" Chào ngài! Ngài muốn mua gì ạ? "

" Tôi muốn mua nhẫn cưới "

Cô cười nhẹ, đưa tay về hướng tủ kính sang trọng phía trước. Bên trong có rất nhiều mẫu mã và kiểu dáng từ đơn giản cho đến cầu kì đầy hoa văn và chạm khắc.

" Ngài muốn chọn loại nhẫn nào? DR forever hay là DR Weding? Hay là ngài kể về tình yêu với người đó một chút để chúng tôi có thể tư vấn cho ngài "

Bạch Thiên im lặng suy nghĩ, từ sự hờ hững đôi mắt hắn dần chuyển sang dịu dàng và có chút ấm áp. Hắn nghiêng đầu cười nhẹ kể về Dư Ly.

" Mỗi khoảnh khắc trong đời tôi đều muốn trải qua cùng em ấy. Muốn cùng em ấy đi qua tất cả mọi sắc thái của tình yêu. Từng khoảnh khắc động lòng, mọi sự lãng mạn, bất ngờ và hạnh phúc đều muốn được cảm nhận cùng em. Dù phía trước là khổ đau hay ngọt ngào, tôi cũng sẽ vĩnh viễn nắm tay em ấy mà bước tiếp. Đó là tình yêu vĩnh hằng mà tôi muốn dành tặng cho em ấy "

Hắn cười nhẹ khiến cho những nhân viên nữ xung quanh điều có chút đỏ mặt vì sự điển trai và không khí cuốn hút toả ra xung quanh hắn. Có người còn nghĩ rằng thật ganh tỵ với người con gái đó vì được Bạch Thiên yêu như vậy.

" Những điều đó rất hợp với chiếc nhẫn DR Love Line ạ. Ngài hãy xem thử "

Cô cầm đôi nhẫn lên, chiếc nhẫn ấy khá đơn giản nhưng lại trong đẹp vô cùng. Bạch Thiên gật đầu, hắn lấy chiếc thẻ đen trong túi ra.

" Tôi đặt nó! Đây là size ngón tay của chúng tôi và cô giúp tôi chạm khắc chữ này lên nhẫn của em ấy "

Hắn đưa cô nhân viên một mẫu giấy nhỏ bên trên có chữ và số Size ngón tay.

" Vâng ạ! Rất cảm ơn ngài đã ghé đến. Chúc ngài có một hạnh phúc trăm năm ạ "

Điện thoại trong túi hắn nhẹ run, là cậu gọi đến.

" Anh đâu mất rồi? Em mua xong hết rồi nè "

" Anh đến liền đây "

Bạch Thiên rời đi, trên môi vẫn không tắt được nụ cười hạnh phúc. Cả đời này hắn cũng chỉ muốn bên cạnh cậu, duy nhất mỗi mình Dư Ly. Dù cho tình cảm này có là sai trái hay không được ai chúc phúc và chứng kiến đi chăng nữa thì đối với hắn ở bên cậu như vậy cũng mãn nguyện lắm rồi.

" A Ly . . Cả cuộc đời này của anh và tất cả mọi thứ của anh điều dành riêng cho duy nhất mình em mà thôi "

Hắn nhẹ nhàng bước đến nắm lấy tay cậu.

" Về nhà thôi! "

" Dạ "

Sáng hôm sau

Cậu vui vẻ thức dậy, vẫn như mọi ngày cậu sẽ hôn nhẹ vào môi hắn vào sáng sớm. Sau đó cho A hắc ăn và sửa soạn mọi thứ cho buổi học của mình.

Bước đến cửa cậu thắt lại dây giày thì đột nhiên . . Bực! Tiếng dây giày đứt phát lên, cậu có chút ngạc nhiên, trong lòng cũng man mát cái cảm giác kì lạ. Phải chăng có điều gì đó sắp đến. Dư Ly hít thở điều độ, cậu cố gắng lấy lại bình tĩnh.

" Chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Mình nghĩ nhiều thôi "

Cậu rời khỏi nhà, bước vào phòng học. Cậu chuẩn bị để lấy tài liệu ra xem thì những lời nói xung quanh khiến Dư Ly có chút để ý.

" Oẹ! "

" A Miên à cậu có sao không? "

Cô ta lắc đầu, mặt có chút xanh xao.

" Không sao tớ ổn! Oẹ . . Oẹ "

A Miên tức tốc rời khỏi lớp mà chạy đến nhà vệ sinh. Cậu cũng im lặng trầm tư, lòng cậu lại nổi lên một chút lo lắng.

Thời gian tiết học kết thúc, Dư Ly thu dọn lại mọi thứ chuẩn bị rời khỏi lớp. Cậu lấy điện thoại trong túi ra dự định gọi đến cho Bạch Thiên.

" Dư Ly! Tôi có chuyện muốn nói với cậu "

A Miên đi đến, khuôn mặt khó xử nhìn cậu.

" Cậu nói đi "

" Cậu có thể dẫn tôi đi gặp Bạch Thiên không? Tôi có chuyện rất quan trọng liên quan đến mạng sống của hai người . . Tôi. . Tôi muốn gặp anh ấy "

" Được "

Cậu im lặng rời đi trước, trong đầu cậu hàng ngàn suy nghĩ đua nhau nổi lên. A Miên là tìm hắn có chuyện gì? Và câu nói liên quan đến hai mạng người ấy khiến cậu không khỏi đau đầu suy nghĩ.

Dư Ly mở cửa đi vào, Bạch Thiên cười nhẹ bước đến xoa đầu cậu. A Hắc cũng chạy đến ngoắc đuôi.

" Em học xong rồi à? Sao không nhắn tin cho anh? "

" Có người muốn gặp anh "

Hắn im lặng có chút ngạc nhiên vì nhìn cậu bây giờ rất khác lạ. A Miên bước vào cô ta mang vẻ mặt đầy đáng thương, cô ta rơi lệ.

" Cuối cùng em cũng có thể gặp anh rồi . . Bạch Thiên à, ngày hôm đó em đã không nghĩ là sẽ có nó . . Em đã không uống thuốc nên mới như vậy hức. . Em đã có thai rồi "

Cô ta khụy xuống khóc lóc. Bạch Thiên và cả Dư Ly liều ngỡ ngàng.

" Hả? Cái quái gì. Tôi rõ ràng không làm gì cô cả "

" Sao có thể không làm gì chứ anh nhìn đi "

Cô ta đưa ra hình ảnh cả hai cùng bước vào cửa phòng khách sạn. Cậu nhìn thấy, biểu cảm đầy sự ngạc nhiên.

" Bạch Thiên . . . Em biết anh sẽ rất ngạc nhiên, nên em sẽ cho anh thời gian để sắp xếp. Em đến đây chỉ để nói cho anh biết thôi, ngày mai vào 5h chiều hãy đến Sân thượng khách sạn A. Em sẽ đợi anh ở đó ạ! Em mong anh sẽ có cách giải quyết ổn thỏa nhất cho em và con "

Cô ta quay lưng rời đi, trên môi nở nụ cười đắc thắng.

Cậu vẫn tiếp tục im lặng . . . Vì bản thân cậu thực sự quá bất ngờ. Từng câu từng lời cô ta nói vẫn còn vang vọng trong tai của cậu. Từng lời nói của cô ta chúng điều giống như chất độc thẩm thấu vào tận trong tim của cậu. Lòng ngực cậu đau, nó đau đến nổi khiến cậu không thể thốt lên được giọng nói của mình.

" A Ly à nghe anh nói . . Mọi chuyện k-"

" Anh hai!! Em có giáo án làm việc nhóm . . nên . . nên là em sẽ đến nhà. . Đến nhà bạn em . Chuyện này . . Hãy để sau "

Cậu run rẩy lên tiếng, nụ cười gượng gạo đầy đau đớn nở lên. Không để hắn nắm lấy tay, cậu nhanh chóng chạy đi. Cả cơ thể Dư Ly điều đau rát, chúng thút đẩy cậu phải chạy thật nhanh, chạy thật nhanh khỏi cái sự đau đớn trước mặt.

" Đau . . Đau quá! Đau đến nổi thật khó để thở "

Cậu cứ chạy rồi lại chạy, chạy cho đến khi hơi thở dần đứt quãng. Cậu khụy người ngồi xuống khóc một cách bất lực. Đôi mắt xinh đẹp ấy đỏ hoe, chiếc môi nhỏ cũng do khóc mà sưng lên.

" Hức . . Hức . . "

Cậu gục khuôn mặt xuống, tay ôm chặt lấy chân. Tư thế tự bảo vệ bằng cách cuộn tròn này cậu đã quên . . . Ngày xưa vì sợ hắn mà luôn ngồi như vậy. Bây giờ là lại vì hắn đau khổ mà ngồi như vậy.

Trời cũng dần đen kịt lại, mưa bắt đầu rơi từng giọt li ti, cậu vẫn cứ ngồi đó. Dù bầu trời ấy có lạnh giá ra sao thì đối với cậu bây giờ chúng điều không lạnh bằng vết nứt trong lòng Dư Ly. Mưa cũng dần lớn và xối xả hơn, tiếng điện thoại của hắn gọi đến cũng không ngừng vang . . 30 phút . . 1 tiếng . . 2 tiếng trôi qua. Cậu yếu ớt và ướt đẫm từ đầu đến chân. Dư Ly run rẩy cầm lấy điện thoại, nhấn vào số của Du Du.

" Du Du . . Có thể cho tôi xin ở nhờ nhà cậu vài hôm không? "

______ còn tiếp _____